Vậy mà đã đến tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tôi đi vào Thư viện, không bất ngờ khi trông thấy Hermione ở đây.
“Cậu đến sớm.” Tôi mỉm cười ngồi ở bên người cô ấy.
“A, cậu cũng đến sớm, Sylvia.” Cô ấy đang vùi đầu vào đống sách khổng lồ và quyển nào quyển nấy thì rất là dày.
Tôi đi lấy quyển Thảo Dược Học đến: “Cậu trông lúc nào cũng bận rộn nhỉ?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Hermione tâm phiền ý loạn mà lật sách rất nhanh “Tớ
không thể tin được giới pháp thuật vẫn còn tồn tại chuyện tình vô cùng
tàn khốc.”
“Cái gì?” Tôi nói.
“Gia tinh, Sylvia.” Hermione khép sách lại, sắc mặt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, “Không có nghỉ bệnh, không có tiền trợ cấp!”
“A.” Tôi mờ mịt nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Tớ vẫn tưởng rằng xuất thân của chúng ta giống nhau thì cậu có thể nhìn thấy chuyện tàn khốc này chứ! Vậy mà cậu lại hỏi tớ làm sao
vậy?” Hermione kích động nói, “Đây là nô lệ lao động! Đây là ngược đãi
tàn khốc!”
“Ừ…” Tôi thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Chúng nó thích lao động, Hermione. Chúng nó nguyện ý làm như vậy.”
“Mà không đạt được thù lao tương xứng với sức đã bỏ ra!” Hermione hùng hổ
nhìn chằm chằm tôi, “Tớ đã ở Thư viện nghiên cứu vấn đề này lâu rồi.
Thân phận nô lệ của gia tinh phải truy ngược lại vài thế kỷ, tớ vẫn
không thể tin chẳng có một ai trả công xứng đáng cho gia tinh!”
“…” Tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, “Được rồi, có lẽ cậu có thể làm thử…”
“Hừ, tớ nhất định phải làm.” Hermione nói xong, một lần nữa lại vùi đầu vào đống sách.
Tháng trước giáo sư Lupin xin nghỉ phép đúng vào thời điểm năm thứ tư không
có giờ học. Tháng này lại trùng vào giờ học của năm thứ tư. Chuông vào
học reo, chú Sirius rất đúng giờ mà bước vào phòng học môn Phòng chống
nghệ thuật Hắc Ám.
Sirius không có dựa theo giáo trình dạy học
của giáo sư Lupin: “Cất sách giáo khoa đi!” chú ấy nói như vậy, “Trong
thời gian tôi dạy thế, tôi nghĩ các trò không cần dùng đến nó!”
Sirius biểu diễn cho chúng tôi xem một số ma pháp Hắc Ám có tính thương tổn
không lớn lắm, rồi sau đó hướng dẫn chúng tôi cách phòng ngự.
Tuổi mười bốn tuổi đúng là độ tuổi ưa thích mạo hiểm cùng kích thích, màn
biểu diễn phấn khích của chú ấy khiến Nhà Gryffindor vỗ tay điên cuồng
đến độ có thể đem trần lớp học phá vỡ. Chú ấy và Draco có quan hệ huyết
thống gần gũi, hơn nữa Draco cũng không công khai thái độ gì, bởi vậy
Nhà Slytherin tuy rằng khinh thường thân phận phản bội thuần huyết của
Sirius nhưng vẫn có chút biểu hiện đắc ý, quả thật rất hàm xúc nha.
Xem ra, khóa học Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám của chú ấy còn muốn thành công hơn giáo sư Lupin.
Tan học, tôi cùng Draco cùng nhau về lại ký túc xá.
“Ngoài ý muốn nha!” tôi vừa đi vừa nói chuyện, “Giờ học cậu lại nghiêm túc
chẳng nói câu nào ha! Tớ nghĩ cậu sẽ biểu hiện rõ ràng thái độ khinh
thường của cậu với ông ấy chứ!”
Draco chậm rãi nói: “À, tớ là nể mặt mẹ tớ thôi!”
“Chẳng lẽ ông ấy vẫn còn liên hệ với mẹ cậu sao, Draco?”
“Không, từ lúc hắn bị trục xuất khỏi gia tộc đã không còn liên hệ nữa!” Draco
khinh miệt bĩu môi, sau đó nói, “Nhưng mà…hắn là người cuối cùng của gia tộc Black!”
“Merlin a, cậu làm tớ cảm động ghê.” Tôi trêu đùa nói xong, bước vào ký túc xá. Chúng tôi tìm một sô pha trống ngồi xuống.
Đa phần những học sinh lớp lớn của Slytherin đều có giờ học, trong phòng
sinh hoạt chung chỉ có vài người. Tôi nhìn thấy trong một góc sáng sủa
có một màn này: Ocil Gourde đang dùng đũa phép nâng cằm một học sinh lớp dưới, hình như đang uy hiếp chuyện gì.
Hiển nhiên Draco cũng thấy. Cậu ta nheo nheo đôi mắt xám nhìn một lúc, sau đó giọng nói:
“Ocil Gourde.”
Ocil quay đầu thấy Draco, cả thân mình căng thẳng, nghiến răng mà nói: “Draco Malfoy.”
Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta lại nhìn Draco.
“Hai người biết nhau?” Tôi thấp giọng nói, “Nhưng sao trông hai người giống như kình địch vậy?”
“Tớ với cậu ta biết nhau từ nhỏ!” Draco liếc mắt nhìn tôi một cái nói, “Tên hỗn đản khiến người chán ghét kia từ nhỏ rất thích khiêu khích tớ! Ngay cả việc ai đi học trước cũng tranh, một kẻ ngây thơ lại nhàm chán!” Cậu ta dương dương tự đắc cười một tiếng, “Bất quá tớ luôn thắng!”
Cậu cũng ngây thơ…
Bất quá tôi rất sáng suốt không có đem những lời này nói ra.
“Thật không dám tin là tôi đã thấy gì…” Draco khoa trương cảm thán, “Cậu lúc
nào cũng thô lỗ và dã man như thế sao? Khi dễ một đứa nhóc năm nhất?
Merlin.”
“Không liên quan đến cậu, Malfoy.” Ocil đông cứng đáp lễ.
“Tôi cho rằng cậu hẳn phải gọi tôi là học trưởng Malfoy.” Draco ác ý nói.
Ocil cười nhạo một tiếng.
“Chỉ bằng cậu? Malfoy?”
“Cậu nên biết rằng…” Draco dương dương tự đắc nói, “…Cho dù tôi chỉ lớn hơn
cậu ba tháng, nhưng tôi cũng vẫn là học trưởng của cậu!”
Tôi biết sinh nhật Draco là ngày năm tháng sáu, sinh nhật Ocil hiển nhiên là vào tháng chín. Đơn giản là nếu chỉ vì sinh muộn hơn thì đương nhiên sẽ
không đời nào gọi đối thủ trời sinh của mình một tiếng học trưởng…Hình
như tôi bắt đầu có chút đồng tình với Ocil .
Ocil cười lạnh một tiếng, tiếp tục dùng đũa phép chỉ vào đứa nhóc năm nhất mà nói gì đó, không thèm để ý đến Draco .
Draco đương nhiên không bỏ qua, tiếp tục nói: “Hắc, bỏ qua cho nhóc năm nhất
đi, lại đây tán gẫu đi này! Đừng hăm dọa người nữa, tôi dám đánh cược
cậu chẳng dám phóng ra bùa chú nho nhỏ nào vào nhóc đó đâu!”
Ocil mạnh xoay đầu lại nhìn gần Draco, ánh mắt lại hung ác lại tràn ngập lệ khí.
“Tôi không dám? Cậu nói tôi không dám?” Cậu ta cười lạnh vung đũa phép lên.
Đứa nhóc năm nhất quỳ rạp xuống đất, thảm thiết kêu la đến khàn cả
giọng.
Draco sợ ngây người.
Tôi nhảy dựng lên, lướt qua sô pha chạy tới, kiểm tra sơ cho nhóc năm nhất.
“Cậu đang làm gì đó?” Tôi vừa sợ vừa giận, “Thi triển pháp thuật Hắc Ám lên một đứa nhóc năm nhất?”
Ocil lệ khí mười phần đứng ở một bên, miệng ngậm chặt. Nhóc năm nhất vẫn kêu la thảm thiết, mồ hôi thi nhau chảy xuống.
“Báo ngay cho huynh trưởng Strong với Martina!” Tôi quay đầu về phía Draco quát.
Việc xảy ra ngày hôm đó quả thật rất nghiêm trọng, huynh trưởng Strong và
Martina vội vàng chạy lại đây. Sau đó huynh trưởng Strong phụ trách
khiến những học sinh đang có mặt phải im miệng, Martina thì thi triển
thuật trị liệu cho nhóc năm nhất. Bây giờ tôi mới biết, hóa ra không chỉ pháp thuật Hắc Ám mà cả pháp thuật trị liệu của Martina cũng rất xuất
sắc.
Sau một buổi tối bận rộn, Ocil bị bọn họ mang vào phòng của
Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám. Cậu ta chắc chắn sẽ bị chỉnh thê thảm
không chút lưu tình. Chưa từng có việc khi còn ở trong trường một
Slytherin sẽ thi triển bùa chú tàn khốc lên một Slytherin khác, chưa
từng có.
“May mắn hôm nay ở đây không đông người lắm!” Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, than ngồi ở trên ghế sa lon.
“Có lẽ…” Draco mang tâm sự nặng nề nói, “Tớ không nên khiêu khích cậu ta.”
Tôi vỗ vỗ tay hắn nói: “Đây không phải là lỗi của cậu.”
“Cậu ta trước kia không phải như vậy.” Draco cau mày, ánh mắt màu lam thoạt
nhìn mê mang, “Cậu ta cũng thường tức giận nhưng chưa từng đến mức đem
sự tức giận của mình phát tiết lên người không liên quan như vậy…”
Tôi nghĩ đến việc xảy ra hồi năm thứ hai với Ocil… Khi đó cậu ta với Draco
giống nhau, cả tính cách ác liệt trời sinh kia, đều là do được nuông
chiều mà ra, nhưng cũng chỉ là sử dụng vài thủ đoạn ngây thơ lưu manh
nho nhỏ.
“Có lẽ hiện nay cậu ta có chút tâm sự tuổi thiếu niên…” Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Sau giờ học Biến hình, Hermione cản đường tôi.
“Sylvia.” Cô nói.
Tôi nhìn Draco ra dấu ý bảo cậu ta đi trước sau đó đi đến trước mặt
Hermione. Cô ấy vui rạo rực lấy từ trong túi tiền ra một cái huy chương
và đưa cho tôi.
Đây là một cái huy chương viền bạc, mặt trên có khắc mấy chữ màu bạc: S.P.E.W
“Nôn mửa?” Tôi ngạc nhiên nói.
“A, tại sao phản ứng của cậu và Harry lại giống nhau thế!” Hermione kêu một tiếng nói, “Là S-P-E-W. Hội xúc tiến quyền lợi gia tinh.”
Thấy tôi nhìn mình, cô nàng nhanh nhẹn bổ sung: “Tớ mới thành lập.”
“Như vậy…” Tôi xoay cái huy chương “Đây là thành quả sau khi cậu vùi mình trong thư viện hơn một tháng mà ra…Biện pháp của cậu?”
“Đương nhiên.” Hermione kiêu ngạo mà nói, “Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta là
đảm bảo cho gia tinh có được tiền công xứng đáng và hoàn cảnh làm việc
được cải thiện.”
“Còn có mục tiêu dài hạn sao?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Mục tiêu lâu dài của chúng ta chính là sửa lại điều luật cấm gia tinh sử
dụng đũa phép, còn làm cho gia tinh có thể được bảo vệ bởi Hội kiểm soát sinh vật huyền bí. Suốt mấy trăm năm qua, việc lợi ích của gia tinh
không được bảo vệ là chuyện đáng sợ đến mức nào!”
“A…” Tôi nói, “Ừ…Thật là một mục tiêu vĩ đại.”
Cô ấy nhiệt tình lấy ra một huy chương khác có màu sắc đặc trưng của
Slytherin nhét vào tay tôi, nhìn tôi đầy chờ mong: “Có lẽ cậu có thể
thuyết phục Malfoy đeo nó. Ảnh hưởng của Malfoy ở Slytherin đích thực
rất lớn, tớ cho rằng nếu cậu ta có thể đeo nó... việc này sẽ đem lại
hiệu quả tuyên truyền tốt nhất cho S.P.E.W của chúng ta.”
Draco đeo “Nôn mửa” đi tới đi lui? Tôi quả thực không dám tưởng tượng hình ảnh kia.
“Hãy nghe tớ nói, Hermione.” Tôi hắng giọng một cái, “Cậu dường như chưa từng giao tiếp với gia tinh phải không?”
“Không, tớ có mà…” Hermione cảnh giác nhìn tôi, “Vào năm thứ hai, tớ có tiếp
xúc với một gia tinh, nó đã bị đối xử rất bất công.”
“Là gia tinh nhà Malfoy?” Tôi nhướng mày.
“Là một gia tinh tự do.” Hermione cường điệu.
“Được rồi, gia tinh tự do. Như vậy này gia tinh tự do hiện nay sống thế nào? Cậu có biết không?”
“Không.” Hermione xấu hổ đỏ mặt, “Bất quá có lẽ sẽ có phù thủy nào đó có thể thuê nó!”
“Phù thủy không trả lương cho gia tinh, vậy thì vì lí do gì mà sẽ bỏ tiền ra thuê nó?” Tôi vuốt tay, “Hermione, cho dù nó không cần thù lao, phù
thủy bình thường cũng sẽ không dùng gia tinh xa lạ. Từ trước đến nay phù thủy làm việc chưa từng kiêng dè đến gia tinh bởi vậy chúng nó biết rất nhiều bí mật. Gia tinh trong các gia tộc luôn có khế ước tương liên với phủ đệ của gia tộc, điều này khiến chúng nó không thể bán đứng chủ
nhân.”
“Dobby thoát ly được khỏi nhà Malfoy thì vô cùng cao
hứng!” Hermione liệt kê sự thật, ý đồ thuyết phục tôi, “Có lẽ tương lai
chúng ta có thể giúp gia tinh bị ràng buộc khế ước với phủ đệ thoát khỏi ràng buộc này!”
“Cậu không thể bỏ qua vấn đề này, gia tinh gọi
là Dobby kia là một ngoại lệ.” Tôi nói, “Gia tinh lấy việc có thể hầu hạ nhiều thế hệ chủ nhân làm vinh quang, chẳng có một hội nhóm nào trông
nom chúng nó. Tớ rất thưởng thức sự nhiệt tình và chính trực của cậu
nhưng mà… các gia tinh lại không cần. Hiển nhiên, suy nghĩ của cậu chỉ
dựa trên ý nguyện của một mình Dobby mà ra…”
Tôi nghĩ đến
Kreache, nếu đưa cho nó quần áo rồi cho nó thoát khỏi nhà Black, không
hề nghi ngờ nữa, chắc chắn nó sẽ chết vì bị khuất nhục ngay lập tức.
“Nhưng cậu có biết như thế là bất công.” Hermione tức giận nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng biết là bất công…” tôi trấn an nói, “Nhưng là nô tính của gia tinh rất mạnh. Chúng ta cũng hiểu được, nếu một
chủng tộc không có ý nguyện hướng đến tự do, không có tâm phản kháng thì sẽ không ai có khả năng cứu vớt chúng. Cho dù là mục tiêu ngắn hạn hay
dài hạn của cậu cũng chỉ là những mục tiêu xa vời.”
“Chẳng lẽ
chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào?” Hermione di di mũi chân trên
mặt đất, buồn bực nói “Không, tớ nhất định có thể nghĩ ra được biện
pháp!”
Tôi thở dài vì sự cố chấp của Hermione.
“Được rồi, có lẽ…” Tôi động viên, “Có lẽ cậu nên bắt đầu giúp chúng có ý thức về sự tự do chăng?”
“A, Sylvia, “ Hermione mắt sáng rực lên, nhiệt tình ôm tôi một chút, “Cũng chỉ có cậu mới có thể cho tớ ý tưởng tốt thôi.”
Tôi nhìn bóng dáng tràn ngập nhiệt tình của Hermione đi xa dần, câm lặng không biết nói gì.
“Thật là một lời nói dối xuất sắc.” Một tiếng châm chọc vang lên ngay bên cạnh.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện Ocil Gourde đang lười biếng ngồi trên bậc
thang bên cạnh. Bởi vì bậc thang phía dưới, lại khuất ánh sáng nên có
chút tối tăm, khi nãy cả tôi và Hermione cũng chẳng nhìn thấy cậu ta.
Sau sự việc lần trước, bởi vì có liên quan đến pháp thuật Hắc Ám, dù biết
là không công bằng đối với nhóc năm nhất nhưng huynh trưởng Strong và
Martina đã mạnh mẽ đè ép xuống để không kinh động đến bất kỳ giáo sư
nào. Bọn họ chắc chắn đã trừng phạt Ocil đủ nặng và bồi thường cho nhóc
năm nhất cũng khá nhiều chỗ tốt.
Không hề nghi ngờ gì, sự trừng phạt kia chắc hẳn rất nghiêm khắc. Đã một tuần trôi qua nhưng Ocil vẫn có vẻ mệt mỏi.
“Nói dối? Tôi không cho là như vậy.” Tôi mỉm cười nói, “Chẳng lẽ tôi nói
không đúng sao? Nếu như không có tâm hướng đến tự do, bất luận kẻ nào
đều không thể cứu vớt chúng nó.”
Cậu ta buồn bã ỉu xìu ngồi trong bóng tối, từ chối cho ý kiến, kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Có lẽ.” Cậu ta nói.
Năm nay không có thi đấu Quidditch, Draco bởi vì không cần huấn luyện nên
rất nhàn rỗi. Thậm chí vào ngày Chủ nhật còn có thể cùng tôi tản bộ dọc
bờ hồ và làm đủ việc linh tinh khác.
“Mà… Học kỳ này cậu còn chưa đi qua phòng ngủ của tớ đấy!” Tôi nheo nheo mắt lại vì bị chói mắt,
ngắt lấy một nhánh cỏ dưới thân, nói.
“Hả, đúng vậy.” Draco sặc một cái, nói nhanh, “Chẳng lẽ phòng ngủ của cậu có gì mới mẻ sao?”
“Đây cũng không phải. Tớ chỉ là muốn…” Cậu ta vẫn chưa thấy hình dáng tôi
mặc cái váy ngủ cậu ta tặng là dạng gì “Cậu có muốn xem không?”
“Cái gì?” Cậu ta thoạt nhìn quả thực giống bị dọa sợ.
“Cái váy ngủ cậu tặng.”
“Nay…hôm nay sao?” Draco lắp bắp nói.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“…” Draco mất tự nhiên hắng giọng một cái, nhìn tôi liếc mắt một cái, thật cẩn thận nói, “Có lẽ, này có chút quá sớm…”
“Sớm?” Tôi cười cười, “Đương nhiên không phải hiện tại, tớ nghĩ chúng ta nên xem vào buổi tối.”
“Ừ.” Cậu trả lời.
Tôi huých nhẹ cánh tay cậu ta, phát hiện cậu ta có chút cứng ngắc.