Một ngày đẹp trời nọ, vào ngày nghỉ cuối tuần đáng quý nhất của nhân viên...
Hai người đàn ông trần trụi nằm trên giường, ôm nhau ngủ khò khò, mặt trời
đã quá đỉnh đầu từ lâu. Một tiểu thụ đang được ôm, khẽ mở mắt vì đã được đánh thức bởi tiếng chim véo von phía ngoài nhà. Hoàng Tố nhìn Kì Bách, quả thật tối qua đã không thể ngủ được, tận 4 lần. Quá uể oải rồi.
Hoàng Tố nhẹ nhàng bỏ cánh tay Kì Bách ra, ngồi dậy mặc quần áo rồi
chuẩn bị về nhà.
Chợt đang định xuống giường, bàn tay ai kia chụp lấy bụng Hoàng Tố, đô mắt lạnh lẽo phát ra tia thâm trầm:
“Em đi đâu?”
“Về nhà.” Hoàng Tố trả lời ngắn gọn, anh mệt lắm rồi, cơ bụng muốn nhão ra mà còn bị Kì Bách chụp lại, khó chịu đến phát điên.
“Ở lại đây với tôi.” Kì Bách lười nhác nằm trên giường mà dùng sức kéo
Hoàng Tố lại. Dù sao cũng là Chủ nhật, cần gì mà vội vàng đến thế? Hay
là có tình nhân nào? Thế thì anh phải dạy dỗ Hoàng Tố của anh lại mà
thôi.
“Kì Chủ tịch, tôi rất bận, làm ơn cho tôi về nhà.” Hoàng Tố thấy bàn tay Kì Bách bắt đầu không yên, mò tới mò lui từ bụng lên trên, rồi trượt xuống dưới, Hoàng Tố xin thề là mình đã muốn chết cho tối hôm qua, đừng nói là sáng lại “đói” nữa.
Kì Bách ngồi thẳng dậy, xoa xoa cái quả đầu rối bù, ngáp 1 tiếng, rồi ôm lấy Hoàng Tố, tì cằm vào
vai anh chàng, biếng nhác đến độ đôi mắt không muốn mở nữa, nhưng lời
nói lại không chút liên quan tới cái tinh thần mệt mỏi này của Kì Chủ
tịch nhà ta:
“Tôi biết lịch trình của em, chút xíu nữa tới thăm
họ hàng đang bị bệnh phải không? Được, chốc nữa tôi sẽ lấy xe đưa em
đi.” Kì Bách lòng dòng vài câu rồi tựa vào vai Hoàng Tố, mơ mớ ngủ.
“Đồ đạc của tôi ở nhà!” Hoàng Tố bị đoán trúng lịch trình, nên sợ hãi không thôi. Tuy nhiên, nghĩ tới cái phương diện Kì Chủ tịch biết thông tin sơ lược thế này là quá bình thường cho anh rồi, có khi Kì Bách còn biết
anh đi vệ sinh lúc mấy giờ ấy chứ, chút chuyện vặt này làm sao Hoàng ca
ca nhà ta không hiểu cho được? Nhưng, 1 chỗ với Kì Bách làm Hoàng Tố rất bức bối, nói chung là hơi hơi khó chịu trong lòng, nên không đồng ý
chút nào.
Kì Chủ tịch nghe thấy ai kia giở giọng, liền mò mò cái
điều khiển từ xa, chĩa vào cái tủ bằng thép to đùng trong căn phòng sang trọng, ấn nút.
Cánh cửa mở ra, mang toàn sự ngạc nhiên cho Hoàng Tố nhà ta.
“Toàn bộ cái tủ này là đồ của em.” Kì Bách vẫn không quan tâm, ôm Hoàng Tố
rồi nhét cái điều khiển nhỏ nhỏ vào tay anh chàng, rồi tiếp tục ngủ.
Hoàng Tố nhìn mà hớ cả miệng xuống sàn. Kì Bách giàu...quá giàu! Cái tủ này
ngốn chắc 12 năm làm việc của người bình thường với mức lương cao nhất.
Không tính mấy ngăn nhỏ thì nó có 4 ngăn lớn, còn thêm 2 ngăn của cánh
cửa là 6 ngăn tổng cộng.
Nhìn từ xa là thấy hơn 100 bộ vest ở
ngăn thứ nhất, ngăn thứ 2 là khoảng hơn 50 đôi giày da bóng loáng giá
trị khiến anh nhìn mà thèm nhỏ dãi, ngăn thứ 3 là tất chân, khăn mùi
soa,...chất 2 chồng cao khoảng 1 mét, cuối cùng là...ngăn thứ 4...độc
nhất 1 cái cà vạt...
Hoàng Tố muốn nói có keo kiệt bủn xỉn quá không? Mua hơn chục triệu mấy thứ này mà chỉ độc mỗi cái cà vạt...?
“Cái cà vạt đó là quà cho em.” Kì Bách biết người mình đang ôm có ý nghĩ như thế nào, mới mở mắt thì thào, tham lam hôn phớt lên cổ Hoàng Tố, mỉm
cười nói nhẹ tênh: “Em biết nhà thiết kế Daisy Roturno chứ? Cái cà vạt
đó là anh bảo ông ấy làm riêng cho em đấy.”
“Trời đất ơi!” Hoàng
Tố gần như gào lên, khiến Kì Bách có chút giật nảy mình. Ai mà không
biết nhà thiết kế nổi tiếng đó chứ? Ông ấy là rất hiếm làm hàng riêng a~ Chỉ 1-2 người được quyền làm khách hàng của Daisy a~ Mà Kì Chủ tịch lại nhờ làm chỉ có 1 cái cà vạt!? Đặc biệt là tại sao Kì Bách có thể nói ra nhẹ tênh như vậy chứ!?
Mà khoan, đó là quà?
“Quà gì?” Hoàng Tố quay đầu lại hỏi, thì bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Kì Bách, nụ cười Kì Chủ tịch ôn nhu dịu dàng:
Trời đất! Thật không vậy? Kì Chủ tịch chúc mừng sinh nhật Hoàng Tố này! Trời ơi! Chắc trời sập rồi đấy phỏng? Có sập chưa? Để anh biết mà chạy!
“Cám...cám ơn.” Hoàng Tố cúi mặt đỏ ửng, thì thầm. Không ngờ năm nay anh 25 tuổi
rồi mà vẫn có người mừng sinh nhật a~ Dù vậy vẫn rất thích a~ Thật sự
rất vui a~ (cái khó chịu của anh bị tiền làm mờ mắt rồi, Hoàng ca ca)
“Cơ mà tặng vậy có nhiều quá không?” Hoàng Tố chợt hỏi lại, quả thật món
quà Kì Bách tặng, anh rao giá thôi cũng đủ sống hết đời này cùng với
nuôi cơm thêm 3 nhà nữa. Hoàng Tố thấy được tặng nhiều thế này rất bối
rối a~ Thật sự rất ngại a~ (nghiện mà còn làm bộ ngại =_=)
“Đương nhiên là nhiều.” Kì Bách tỉnh bơ thở ra 1 câu làm Hoàng Tố phải giật
thót. Phải chăng Kì ca ca đang muốn lấy lại? Haizz...lòng tham mỗi người mà, đương nhiên Hoàng Tố tôi phải có chứ! Cũng muốn lấy hết đó, mà
ngại, tuy nhiên vẫn muốn lấy... Nhưng mà...Hoàng ca ca đã nghĩ mình sai, vì câu nói tiếp theo của Kì Bách suýt làm anh sặc.
“Quà của em chỉ tôi là đủ, coi như mấy món đó là tặng kèm cho em đi.”
...
..
.
Kì chủ tịch...anh bớt tự luyến thì anh chết à?
P/s: câu nói đã dán độc quyền của Kì ca ca, cấm chôm cướp, cấm pho-to, cấm
giả hàng. Cơ mà sinh nhật Hoàng ca ca là 2/9 (cung Xử Nữ) nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT