Nhã Ái về nhà
mẹ, không phải cô tức giận Đại Kỷ rồi chạy về mách mẹ, mà do cô muốn hỏi mẹ ý kiến xem tên “Đại Thần” nó có thể giúp gì được trong tương lai con cô, người như cô chỉ muốn biết ý nghĩa của cái tên đó thôi. Nếu nó
không hợp, cô nghĩ sẽ lựa ngày bàn lại với Đại Kỷ. Sáng nay cô đã làm đồ ăn cho anh, nghi ngờ anh cũng như thường ngày dậy trễ nên sợ đồ ăn bị
lạnh, anh ăn không ngon. Định là ghi vào giấy để nhắc anh hâm lại trước
khi ăn.
Nhưng mà nghĩ lại, lời nói của cô không có giá trị lớn
lao, nghĩ rằng anh có thể lo được, nên chuẩn bị quần áo rồi đi luôn.
Cũng muốn đi để anh có thời gian mà nghĩ lại cho xứng cái tên, cũng muốn ích kỷ để bản thân hết bực dọc trong người. Đương nhiên là cô phải bực
rồi! Làm sao không giận được cơ chứ! Tối qua cô gần như khóc thút thít,
nhưng nghĩ lại không nên chút nào.
Vợ chồng gây nhau là chuyện thường, 1 người gây 1 người nhịn là tốt nhất.
Cuối cùng về nhà mẹ, cô lại quên khuấy mất việc hỏi tên cho con.
Còn về phía Đại Boss...
“A lô, Tống Hoa, vợ tôi có ở chỗ cô không? Không à? Được rồi!” Đại Kỷ hết
sức nhớ vợ, tuy nhiên không nghĩ tới phương diện vợ đã về nhà mẹ vì anh
cứ đinh ninh cô là người vợ rất cứng rắn, không vì chuyện này mà về nhà
mẹ làm inh ỏi củ tỏi lên. Anh đã hỏi tất cả nhà bè bạn của cô, không có
cô ở đó.
Hoàng Tố đang yên lành bên Thái Bình Dương cũng bị gọi phải chạy về lẹ để phụ anh tìm giúp.
“Giám đốc, chuyện gì xảy ra thế ạ?” Hoàng Tố ôm máy điện thoại gọi hết nhân
viên công ty xem có ai rộng lòng giúp đỡ Nhã Ái bỏ chồng đi không? Ai mà tốt phước như vậy chắc chắn sẽ được sống cùng anh tại bờ biển Thái Bình Dương.
Đại Kỷ đem mọi chuyện nói cho Hoàng Tố nghe, trợ lý này
nghe rất chăm chú, sắc mặt cũng thay đổi ít nhiều. Cho đến khi Đại Kỷ
dứt lời, thì trợ lý Hoàng chợt lầm bầm:
“Giám đốc, không phải chữ Toàn nghe rất ổn sao?”
“Ổn chỗ nào?” Đại Kỷ bực dọc gắt lại, sao ai cũng nói rằng chữ Toàn của Nhã Ái là tốt chứ?
“Công ty chúng ta lãnh từ thời Chủ tịch Kì năm 23 tuổi, đến lúc này là cháu
của chủ tịch Kì lên nhậm chức đến nay đã 16 năm ròng. Thay tên cũng rất
nhiều, Chủ tịch Kì trước đây chọn khá nhiều cái tên cho công ty, chẳng
lẽ Giám đốc không nhớ?” Trợ lý Hoàng đọc nhiều qua các thế hệ người đứng đầu, bởi vì rất có ích cho công việc, nếu không may giao tiếp hoặc gặp
mặt, cũng biết vai vế mà chào hỏi, đó cũng là cách để leo lên chức trợ
lý của anh.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến công ty?” Đại Kỷ cũng biết việc này, không hiểu nên nhăn mặt hỏi lại.
“Có 1 cái tên Chủ tịch đã phải họp Hội đồng để đổi, không bị trùng lặp với
công ty khác, lúc đó Giám đốc mới nhậm chức, chẳng lẽ Giám đốc không nhớ thật sao?” Trợ lý Hoàng nghi ngờ, hồi trước Đại Kỷ nhậm chức cũng vừa
lúc anh từ chiếc ghế nhân viên bình thường thăng chức trợ lý riêng cho
Đại Kỷ.
“À...cái tên Toàn Thanh ấy à? Thì sao?” Càng nhắc Đại Kỷ
càng nhớ về quá khứ, nhưng vẫn không hiểu ý của trợ lý Hoàng nói là gì.
“Tôi không nhớ lắm, nhưng lần đó Phu nhân cũng được đến đây, tôi thấy Giám
đốc đã không ngừng nói chuyện với Phu nhân. À, tôi không có ý định nghe
lén, nhưng tôi nhớ khá rõ Giám đốc quá vui mừng vì được thăng chức nên
bảo với Phu nhân là cái gì mà sau này có con bắt buột phải đặt tên có
chữ Toàn hoặc chữ Thanh...Tôi nghĩ Giám đốc quên nhưng tôi thì nhớ rất
rõ đó.”
Hoàng Tố không bao giờ nói dối Đại Kỷ, nên khi ngẩng mặt lên nhìn mặt...
Đại Kỷ hai con mắt như thể đèn xe hơi, miệng há hốc, giống như đã nhớ được
bản thân mình thật sự đã quên chuyện đó...Hình như đó là lần anh với cô
phải bàn chắc chắn có công ăn việc làm rồi mới có con...Sao mà anh có
thể quên sự kiện trọng đại đó chứ?
Thảo nào lúc đó Nhã Ái phải cãi cọ với anh, từ đầu chí cuối hoàn toàn do Đại Kỷ anh mà ra...