Thẩm Cưu bỏ một miếng vào trong miệng:” Đây là do anh làm.”
Mặc dù mùi vị bình thường nhưng bề ngoài cũng không tệ lắm, nghe Thẩm Cưu nói là anh ta chính tay làm, Dụ Ninh lập tức tỏ vẻ hoài nghi:”Lần đầu tiên mà đã làm tốt như thế?”
Thẩm Cưu cười khẽ một tiếng, "Nét mặt của em cũng không cho thấy nó là một món ăn tuyệt vời.”
"Nếu đây là anh làm thì đúng là ngon thật, nhưng nếu nó là sản phẩm của đầu bếp món điểm tâm thì đúng là hỏng bét.”
Dụ Ninh cầm nĩa chọc chọc, cắt chiếc bánh ngọt thành vô số khối nhỏ, khiến người ngoài nhìn vào cũng khó có thể nuốt xuống.
"Nếu em nói vậy mà có thể ăn hết một miếng, anh sẽ bảo em đừng cố miễn cưỡng bản thân, bưng một món ăn sáng khác lên cho em, nhưng nếu em đã có thái độ như vậy...... “ Thẩm Cưu đưa nĩa cắm vào một khối bánh hơi hơi hoàn chỉnh trong đĩa của cô, hướng về phía miệng người đối diện:”Ăn hết tất cả chỗ này.”
Dụ Ninh nghiêng cả khuôn mặt đi:”Không muốn.”
"Vậy thì anh phải dùng tuyệt chiêu thôi.” Nét cười có mấy phần mong đợi.
Nghe giọng nói nhao nhao muốn thử của nam chính, Dụ Ninh có dự cảm chẳng lành:”Tuyệt chiêu của anh là cái gì?”
"Bôi những thứ này lên người anh.” Thẩm Cưu quét một vệt bơ, híp mắt bôi lên bờ môi cô:”Sau đó để em ăn chúng.”
Dụ Ninh cảm thấy cô lại bắt đầu nhức đầu, đối với đề nghị của anh, cô đành dùng chính sách khuất phục, cắm nĩa bánh ngọt nhét vào miệng, còn không quên chống chế:”Em sắp chết rồi.”
"Là chúng ta sắp chết rồi.” Thẩm Cưu cười nhạt nâng chén trà nhìn Dụ Ninh ăn sáng:”Không phải em tò mò anh đã tra được cái gì sao?”
"Vẻ mặt kia, ắt hẳn là tra được em không thôi miên, không bày trò linh tinh với anh, mà lại phát hiện bản thân có bệnh thần kinh đi.”
Dụ Ninh vốn chỉ thuận miệng nói, ai ngờ lại thấy Thẩm Cưu gật đầu một cái:”Gần đúng như vậy.”
Thấy thế, Dụ Ninh lập tức dịch ghế cách xa một chút:”Đã uống thuôc chưa?”
Thẩm Cưu đứng dậy kéo ghế cô lại, tiếng chân ghế ma sát với mặt đất chói tai vô cùng.
Chiếc ghế trở về vị trí ban đầu, Thẩm Cưu còn không định dừng lại, anh đưa tay ôm cô một cái:”Ngồi lên đùi anh.”
Dụ Ninh giằng tay anh ra, hai tay nắm chặt mép bàn, tỏ vẻ thà chết không chịu.
"Chưa uống thuốc nên phát bệnh?" Vì không phải tăng tiến tình cảm nên thái độ cũng tuỳ ý hơn nhiều.
Thẩm Cưu cũng không bắt ép cô, chỉ đưa tay nâng mặt người phụ nữ, tròng mắt đen nhánh vững vàng nhìn cô chằm chằm, mười giây sau mới cất giọng sâu kín nói:” Về sau đừng để anh nhìn thấy sự trốn tránh của em.”
Dụ Ninh ngẩn người, lập tức"Hừ" một tiếng, sợ anh ta lại mất đi lí trí mà làm ra hành động khốn nạn gì nên cũng không kéo căng chuyện này.
Trong đôi mắt Thẩm Cưu, bộ dáng đó của cô thật đáng yêu, Thẩm Cưu muốn vuốt ve đầu cô coi như khen thưởng, anh cũng không biết tại sao, vừa thấy động tác né tránh của cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Theo bác sĩ thì tình yêu anh dành cho em bị chôn sâu trong một góc trái tim, khi bị ý nghĩ em sẽ mãi dời khỏi tay anh đánh vào thần kinh, tình cảm đó không có chút dự báo nào mà thổi bùng lên, vì vậy mới đột nhiên có cảm xúc sâu đậm như vậy, nồng đậm đến chính bản thân anh cũng không thể tin nổi.”
Dụ Ninh chép miệng, "Anh thật đúng là một tên cuồng ngược đãi, em đã đối xử với anh như vậy mà còn có thể chôn tình yêu vào một góc trong tim cơ đấy.”
Vẻ mặt thoáng qua chút mờ mịt, Thẩm Cưu cũng không hiểu ra sao:” Ừm, anh cũng thấy thật kì quái, rõ ràng mấy tháng trước, khi nhìn thấy em, anh còn sinh ra phản ứng sinh lí chán ghét, thế mà chỉ vì mấy câu nói kia, rồi để em sống trong nhà mình mấy ngày, tình cảm anh dành cho em liền phức tạp lên, hơn nữa, khi chứng kiến cảnh em ngất đi đó, nếu em chết đi, anh cũng sẽ biến mất......... “
Dụ Ninh cũng sững sờ, vì cô mà tồn tại sao? Nếu nói như vậy, một trong những phỏng đoán của cô có thể được loại bỏ rồi, cô còn tưởng nam chính cũng giống mình, hai người cùng tiến vào bí cảnh, cùng làm những nhiệm vụ khác nhau, vì vậy anh ta mới có trí nhớ, nếu như những gì Thẩm Cưu nói, nam chính càng giống một NPC, nếu cô chết, anh cũng tan biến, vậy nghĩa là anh ta chỉ là NPC đúng không? Là do chủ thần muốn tiết kiệm sự sáng tạo mà chỉ sử dụng một khuôn đúc duy nhất, từ khuôn mặt giống y đúc Cố Tỉ Vực, cả cái tính cách biến thái là minh chứng tốt nhất kia nữa.
...... Vẫn cảm thấy có gì đó chưa đúng, nhìn qua thì cách nói này không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy tính lại thì có rất nhiều chỗ mơ hồ không chính xác.
"Thật là một ý tưởng kỳ quái, nhưng lại rất ngọt ngào." Thẩm Cưu vui thích hôn gò má gầy gò kia một cái.
Dụ Ninh khẽ cúi đầu, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì ngọt ngào ở đây, cô còn không hiểu sao anh ta lại yêu mình, chẳng lẽ hai lạng thịt trước ngực có uy lực lớn đến như vậy? (H này rồi chị còn khoe ha)
Mặc kệ Thẩm Cưu là vì cái gì mới thích cô, bây giờ chắc chắn anh ta rất điên cuồng, cô cũng không biết khi nào bản thân lại té xỉu tiếp, chuyện quan trọng bây giờ chính là làm sao để giải quyết đám Lâm Minh Châu và “ngựa tre” Bành Dịch kia đã.
Nghĩ đến cái này, Dụ Ninh liền ngẩng đầu hỏi tới Bành dịch, "Anh biết người đánh em là ai sao?”
Thẩm Cưu xé một miếng khăn giấy lau chút bơ dính ngoài môi cô:” Thật không vui khi em lại hỏi về một người đàn ông khác.”
"Kẻ thù còn phân chia giới tính cái gì.”
"Cũng đúng " Thẩm Cưu nở nụ cười nhạt:” Em đạp hắn thành bất nam bất nữ, anh bỏ đi một cánh tay của hắn, thế này thì hai ta có được coi là kẻ thù của tên khốn đó không?”
Dụ Ninh ngẩn người, không ngờ lúc ấy ô đã dùng sức lớn như vậy, tự lảm bẩm:”Anh nghĩ, như vậy thì hắn ta có chết sướm được không?”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng Thẩm Cưu vẫn nghethấy, đuôi mày anh nhướn lên:”Sao, em muốn mạng của hắn sao?”
Giọng nói bình tĩnh giống như chỉ đang đàm luận một chuyện bé nhỏ không đáng kể, giống như nếu bây giờ co gật đầu, anh sẽ lập tức thực hiện.
Dụ Ninh lắc đầu một cái, kể cả muốn mạng của hắn cũng không phải là hiện tại.
"Lâm Minh châu đâu?"
"Xem ra em cũng biết mối quan hệ giữa hai người đó nhỉ.” Thẩm Cưu thu dọn chén đĩa, sau đó kéo Dụ Ninh lên:”Nhìn anh rửa chén đi.”
"Nếu vấn đề xuất phát từ phía cô ta, anh tất nhiên phải sa thải người đó rồi.”
Dụ Ninh liếc mắt nhìn chiếc máy rửa bát không dùng nằm gọn một góc, lại liếc nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Cưu:”Tại sao không dùng máy rửa?”
Thẩm Cưu bế cô vào trong lòng, sau đó mở vòi nước, một tay cầm đĩa, một tay cầm bọt biển, "Muốn cho em có cảm giác ấm áp của gia đình.”
Dụ Ninh ngáp một cái, ái kiểu bị ôm, ép buộc xem hình ảnh nước chảy rào rào này thì có cái quái gì ấm áp chứ:” Em cảm thấy, ấm áp chính là anh ở trong này rửa chén, còn em ra ngoài sofa ngồi uống hồng trà, xem phim truyền hình.”
Thẩm Cưu cười dùng đôi tay dính đầy xà phòng nhéo nhéo nhéo cái mũi nhỏ bên cạnh:”Chớ nghịch ngợm.”
Dụ Ninh lườm ngón tay anh một cái, nghịch ngợm là ai, cô cũng chẳng thèm đôi co với con người này nữa.
......
Giải quyết Thẩm Cưu, Dụ Ninh liền bắt đầu lo lắng về nhiệm vụ, đặc biệt là làm sao để lâm minh châu cam tâm gả cho một tên thái giám.
Lúc đang suy tính, Thẩm Cưu còn ở bên liên tục trêu chọc, vì vậy, cô buột miệng nói ra lúc nào không hay.
Đáp án nhận được tất nhiên là không vấn đề gì.
Sau đó,Thẩm Cưu cho cô một phần tư liệu về Bành Dịch, thấy trong đó có viết mẹ hắn ta là người đàn bà nhà quê chanh chua có tiếng, Dụ Ninh liền nở nụ cười:”Được rồi.”
Thẩm Cưu vẫn nhìn cô, dĩ nhiên không bỏ qua nụ cười trên khuôn mặt ấy:”Em ghét Lâm Minh Châu như vậy sao?”
"Không cho phép em nói về người đàn ông nào nhưng anh lại vẫn luôn chịu khó treo tên một người phụ nữ khác ngoài miệng kìa.”
Lời này khiến Thẩm Cưu vô cùng thoả mãn. Anh xông lên đè Dụ Ninh xuống dưới thân:”Ghen?”
Dụ Ninh lăn một vòng, chạy ra khỏi lồng ngực anh:”Đúng vậy, nếu không anh giúp em một chút đi.”
Nếu ô làm việc này, không biết trước khi chết có thể hoàn thành được không, nhưng nếu là Thẩm Cưu rat ay thì lại khác biệt một trời một vực.
"Có chỗ tốt nào không?”
"Làm xong chúng ta lập tức đến đảo nhỏ sống.”
Lâm Minh châu gả cho Bành dịch, mà nếu Bành dịch chết sớm, nhiệm vụ thứ ba chắc chắn sẽ không còn chút quan hệ nào với hai người này, đây là định luật cô đã đúc kết được từ hai thế giới trước, Dụ Ninh từng nghĩ đó có thể là để cô chống trọi ung thư, sáng tạo kì tích cho nhân loại.......
Mặc dù nghe có vẻ không đáng tin cho lắm nhưng: thành lập căn cứ cho người sống sót nơi mạt thế, rồi chứng minh omega………….Theo suy luận này, thật đúng là nhiện vụ thứ ba có thể đi theo hướng của cô.
Sớm biếttrước tương lai, cô đã mang thêm nhiều công cụ, thuốc men trị liệu cho phương diện này rồi, bây giờ trong không gian chỉ có vài loại thuốc bình thường, hoàn toàn chẳng trở giúp được gì cả.
Ung thư thời kỳ cuối chỉ còn hai tháng, trừ khi cái thế giới này đột nhiên xuất hiện một lượng linh khí lớn để cô tu luyện, nếu không, hoàn toàn đừng mơ đến việc sống thọ và chết già nữa.
Nếu Thẩm Cưu đã nguyện ý đi chết theo cô, nếu nhiệm vụ thế giới này hoàn thành mĩ mãn thì chắc hẳn điểm số nhận được phải là sss, không làm được một cái chắc cũng không bị trừ quá nhiều, hơn nữa, trước khi đến, hệ thống cũng chưa từng báo về tình trạng thân thể này cho cô.
Đây cũng là cạm bẫy của hệ thống, biết gài kí chủ, không cho cô có quá nhiều điểm?........ Nhưng mà, cso thật sự là do hệ thống làm không?
Dụ Ninh chợt có một suy nghĩ rợn tóc gáy, ý của Thẩm Cưu là anh ta chỉ có thể mơ hồ cảm nhận chuyện lúc trước, anh ta có thật là chỉ biết một chút thôi không? Có phải thực tế là anh ta đã nhớ lại cả hai thế giới kia, nên mới tù tính tất cả trong thế giới này, hạ độc cô, rồi bảo cô ung thư sắp chết.
Nghĩ tới khả năng này, Dụ Ninh đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, thậm chí còn thấy đứng ngồi không yên, một quả bom lù lù bên cạnh, sao có thể yên tâm cho được.
Thẩm Cưu phát hiện sự hốt hoảng của cô, còn tưởng cô swoj anh không chịu giúp, anh cười khẽ, đưa tay vuốt đầu cô gái nhỏ:” Chỉ cần em vui, dù bắt anh giết một người cũng được, huống chi chỉ là làm hai người đó kết hôn với nhau.”
Tầm mắt Dụ Ninh dịch ra xa, nghĩ xem làm sao để né tránh camera, dùng dụng cụ kiểm tra tình trạng thân thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT