Dụ Ninh dụi dụi con mắt, nếu không phải vì ánh mặt trời quá tốt, cô còn tưởng mình bị hoa mắt.
Lần đầu tiên sờ khuôn mặt một người phụ nữ khác ngoài Dụ Ninh, nhìn vẻ thẹn thùng của Lâm Minh Châu, tay anh run lên, trong lòng trào dâng một cảm giác ghê tởm, ghê tởm chính bản thân mình.
Anh bỗng cảm thấy, việc anh âu yếm một cô gái khác không phải là để hành hạ Dụ Ninh mà hoàn toàn chính là hành hạ bản thân anh.
Nghe thấy giọng nói của cô, anh thuận thế buông lỏng tay:”Như cô đã thấy.” Gò má quay về phía này:” Tôi có bạn gái mới.”
Bây giờ cô có nên khóc không? Dụ Ninh ngẩn người, cô còn tưởng hôm qua bản thân đã đột phá giới hạn, ai dè sáng nay Thẩm Cưu lại trình diễn một màn kịch đặc sắc như vậy trước mặt mình.
Nhất thời, cô có chút tiếp thu không nổi, có thể là do nam chính hai thế giới trước quá dễ dàng yêu mình, vậy nên cô chưa bao giờ phải thực sự ra tay, mà bây giờ gặp được đối thủ là Thẩm Cưu, cô gần như đã vứt bỏ cái tự tôn ít ỏi của bản thân, vậy nhưng vừa dời mắt một cái, nam chính đã thông đồng, pha trộn với nữ chính rồi.
Nghĩ tới đây, huyệt thái dương lại mơ hồ co rút lên, sắc mặt Dụ Ninh tái nhợt, cúi đầu.
"Chị Ninh, sao chị lại mặc áo của Thẩm tiên sinh?” vừa mới lên chức, Lâm Minh Châu đã bắt đầu sử dụng quyền lợi, vẻ mặt còn nặng nề hơn Dụ Ninh, quay về phía cô, hỏi.
Dụ Ninh thở dài một cái, từng bước từng bước chạy xuống, ngước đầu nhìn Thẩm Cưu:” Chuyện giữa hai chúng ta, anh cần gì phải để dính dáng đến người khác.”
Thẩm Cưu cảm thấy ánh mắt của mình khó có thể dời khỏi người con gái này, chỉ sau một đêm mà hình như cô đã đẹp lên rất nhiều, khiến câu nói ác độc định nói ra không thể phát thành lời, cứ thế chặn ở cổ họng rồi trôi tuột xuống dưới.
Trên người vẫn là chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo mở rộng hai nút lộ ra một phần xương quai xanh xinh đẹp, vạt áo sơ mi hoàn toàn che cặp đùi thon dài, khi cô ngửa đầu lên, mảnh áo kéo lên một đoạn ngắn, lộ ra đường cong nơi bắp đùi khép chặt ấy, mái tóc quăn đen nhánh như phát sáng bị cô tùy tiện buộc sau ót, khuôn mặt trắng hồng không thoa phấn vẫn thanh lịch như một bức tranh.
Nếu là trước kia, có lẽ bây giờ anh đã nở nụ cười ấm áo vén những sợi tóc tinh nghịch rơi trên mặt cô ra sau tai, sau đó mang đến một nụ hôn sâu triền miên cùng lời chúc:”Buổi sáng tốt lành.”, nói cho cô biết hôm nay cô ấy đẹp như thế nào.....
Bàn tay nắm áo khoác siết chặt, anh của quá khứ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đến với ai khác ngoài cô, mà anh của hiện tại lại đang đứng trước mặt cô với vai trò bạn trai một cô gái khác.
Điều này có được coi là việc đời khó đoán hay không?
"Chúng ta không thể ở bên nhau nữa.” Giọng điệu kiên định, Thẩm Cưu nói một câu, không biết là nói để cho Dụ Ninh nghe hay để nhắc nhở chính bản thân mình.
"Nhưng rõ ràng anh vẫn còn cảm giác với em.”
"Cô hãy tin rằng, thứ cảm giác đó, tôi có thể sinh ra với bất kì người phụ nữ nào khác ngoài cô.”
"Em không tin." Dụ Ninh nhếch môi cười lạnh, lần đầu tiên sau khi gặp mặt, cô mang vẻ giễu cợt nhìn Thẩm Cưu:” Anh sợ lại tiếp tục yêu em lần nữa, nên mới vội vàng tìm một người tình mới, điều này không công bằng với cả em và Lâm tiểu thư, đặc biệt là cả đối với chính anh nữa.”
Thẩm Cưu nhìn về phía vẻ mặt khó coi của Lâm Minh Châu, "Tôi thừa nhận là bây giờ tôi không có tình cảm gì với cô, cô có muốn thử kết giao với tôi nữa không?”
Tất nhiên là nguyện ý nha! Kể cả anh có nói để cô ta làm thế thân của tôi, cô ta cũng có thể vui vẻ gật đầu đấy! Thấy Lâm Minh Châu chuẩn bị không chút do dự gật đầu, Dụ Ninh vội vàng nắm tay Thẩm Cưu đặt lên lồng ngực mình, học theo bộ dáng Qua Sửa từng đối phó với cô, bộ mặt đáng thương của loài vật nhỏ bị bỏ rơi.
"Đừng như vậy, em rất khó chịu."
Dụ Ninh tự nhận bản thân cũng có tự ái, nếu lần này không thành công nữa thì cùng lắm là cô sẽ dùng phương pháp khác hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không bao giờ dùng cách thức ôn hòa như này để đối mặt với Thẩm Cưu nữa.
Thật may là có vẻ động tác này khiến nam chính có chút xúc động, vẻ mặt anh ta ngẩn ngơ, không lập tức rút tay ra khỏi tay cô như bình thường.
"Thật xin lỗi." Câu nói này là dành cho Lâm Minh Châu.
Thấy thế, Dụ Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ Thẩm Cưu và Lâm Minh Châu ở cùng bên nhau, Lâm Minh Châu chắc chắn sẽ cúng bái Thẩm Cưu như thần, trong khi nguyên chủ vẫn luôn coi nam chính như người hầu kẻ hạ mà sai bảo, lại còn không cho anh ta nếm chút ngon ngọt nào, nếu Lâm Minh Châu và Thẩm Cưu kết giao với nhau, Thẩm Cưu phát hiện rằng yêu thương không phải là phục tùng bạn gái mà là được bạn gái coi như sự tồn tại của chúa tể, nhất định anh ta sẽ không thèm lưu luyến về cô một chút nào nữa.
Trong mắt Lâm Minh Châu lập tức tràn ra vài giọt nước:” Thẩm tiên sinh......”
"Tình trạng hiện tại của tôi là không công bằng đối với cô....”
"Em không cần công bằng, " Lâm Minh Châu khóc ngắt lời anh, “Em chỉ muốn anh có thể hạnh phúc, muốn anh có thể vui vẻ cười lên.”
"Những cái đó tôi đều có thể làm được tốt, so với việc lo lắng mấy thứ dư thừa như vậy, không bằng bây giờ cô đi làm vài món ăn sáng cho tôi.”
Lâm Minh Châu nức nở thở không ra hơi, "Chị Ninh…. Chị……sao chị có thể xấu xa như vậy chứ..... “
"Tôi còn đang mặc áo sơ mi của anh ấy đấy, với tình huống như vậy, cô không quan tâm đến cảm thụ của tôi mà lập tức gật đầu đồng ý, người sai mới chính là cô.”
"Em em......"
Dụ Ninh giơ tay ra dấu dừng lại, nở một nụ cười nhìn về phía Thẩm Cưu:” Anh đi làm sao?”
Ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, vẻ hả hê tự đắc kia hẳn sẽ khiến anh cảm thấy tức giận mới đúng, ấy vậy mà trong tim lại dâng lên một dòng vui sướng kì dị, khiến anh chỉ muốn bóp chết cô, sau đó bóp chết chính mình.
"Cô sẽ không nghĩ đây là vì cô chứ?”
Dụ Ninh coi như không thấy nét mặt giễu cợt kia:” Em chỉ vui vì anh đã sửa đúng một lỗi sai mà thôi.”
Thẩm Cưu hừ một tiếng liền đi ra cửa, anh sợ bản thân nhìn Dụ Ninh thêm chút nữa sẽ lại có chuyện kì quái xảy ra.
Dụ Ninh cười trao một cái hôn gió về phía bóng lưng người đàn ông, ngọt ngào như vợ chồng son sau đêm tân hôn.
Chứng kiến một màn như vậy, đôi mắt Lâm Minh Châu toát lên sự chán nản, chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là cô có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, hơn nữa, nói không chừng, sau đó, anh ấy cũng sẽ yêu mình như mình yêu anh ấy vậy..
Khép cửa lại, Dụ Ninh nhìn về phía nữ chính, lập tức thay bằng vẻ mặt lạnh lùng:” Cô là ăn xin sao?”
"A, chẳng qua là tôi cảm thấy tốc độ nhặt đồ của cô rất nhanh mà thôi."
Nói xong, Dụ Ninh cũng không đợi nữ chính đáp lời, đi thẳng vào phòng bếp, định làm một bữa rồi lại nằm ngủ thêm chút nữa, thuận tiện nghĩ xem nên giải quyết Thẩm Cưu như thế nào.
Vừa tỉnh lại đã thấy bầu trời hơi tối, Dụ Ninh vỗ vỗ cái đầu hơi đau vì ngủ quá nhiều của mình, đối với vấn đề của nam chính, cô vẫn chưa nghĩ ra phương pháp đối phó nào cả.
Dụ Ninh ra khỏi phòng ngủ liền phát hiện Thẩm Cưu vẫn chưa về, mà có vẻ Lâm Minh Châu cũng không ở trong nhà, cả căn biệt thự tĩnh lặng như đang đi ngủ.
Dụ Ninh gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Cưu.
"Người gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Xem ra mình đã bị kéo vào danh sách đen, Dụ Ninh chau chau mày đổi thành điện thoại nhà, tiếp tục gọi.
Lần này đô đô hai tiếng, giọng nói Thẩm Cưu liền truyền đến.
"Alo."
"Hôm nay không trở lại sao? Đã bảy giờ." Dụ Ninh nhìn lướt qua đồng hồ.
"......"
Thẩm Cưu cúp điện thoại.
Dụ Ninh cười dập điện thoại, sau đó lại tiếp tục gọi tới.
Lần này đô một tiếng liền tắt.
Dụ Ninh tỏ vẻ kiên quyết không từ bỏ, dai dẳng call, cuối cùng, đến cuộc gọi thứ hai mươi, Thẩm Cưu mới bắt máy, giọng nói anh truyền đến:” Tôi đi nước ngoài.”
"Sao anh không nói trước với em một tiếng.”
Nghe tiếng nói đầu bên kia, tựa như làm nũng, lại tựa như oán trách, Thẩm Cưu thật không biết bản thân nên biểu lộ vẻ mặt như thế nào, anh thật tò mò cô nàng này ở bên nước ngoài đã trải qua cuộc sống ra sao mà bây giờ da mặt dày sắp sánh vai cùng với tường thành được rồi.
"Chẳng lẽ anh mang cả Lâm tiểu thư đi cùng? Tại sao em không thấy cô ấy ở trong nhà?” Thấy Thẩm Cưu không lên tiếng, Dụ Ninh hỏi sang một câu chuyện khác.
"Kể cả có mang theo thì chuyện này liên quan gì đến cô?”
"Em có thể sớm biết để vào nhà vệ sinh khóc một chút.”
"...... Tôi cho cô ấy nghỉ việc.”
"A, là sợ cô ta bị em bắt nạt sao?” Dụ Ninh cười ngọt ngào nói.
Bên kia an tĩnh một hồi, sau đó điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở kết thúc cuộc gọi.
Dụ Ninh lại gọi tới, Thẩm Cưu dập máy.
Dụ Ninh chán đến chết đưa tay nghịch ống nghe điện thoại, xem ra Thẩm Cưu không hứng thú với việc đấu đá trong nhà của cô, việc cô gọi đi gọi lại rất nhiều lần như vậy đều chỉ cắt đứt cuộc gọi mà không phải tắt máy luôn cho thấy anh ta đã không còn chán ghét mình như trước.
Đây đúng là một tin tốt.
Dụ Ninh cười cười, nếu như Lâm Minh Châu không ở bên người nam chính, vậy thì anh ta muốn xuất ngoại bao nhiêu ngày thì ở bên đó bấy nhiêu ngày đi, chắc chắn Thẩm Cưu không biết rằng hành động bây giờ của anh ta chẳng khác nào chạy trối chết cả.
Tâm tình cực tốt, Dụ Ninh mặc lại bộ quần áo cũ, trở lại nhà cũ của nguyên chủ, bắt đầu công cuộc dọn nhà.
......
......
Thoáng cái đã một tuần lễ trôi qua, giống như trước, ngoài việc call quấy rầy Thẩm Cưu, Dụ Ninh chỉ ngồi trong nhà, cực kì nhàm chán mà xem TV, quả thật là cuộc sống đáng ghen tị.
Trong khi đó, Lâm Minh Châu lại không được hạnh phúc như vậy, từ sau khi Thẩm Cưu cho cô ta nghỉ, cô ta khóc ròng từ biệt thự cho đến nhà mình, sau đó lại khóc tiếp một tuần lễ trong phòng, cơm cũng không ăn, quả thật sắp gầy không ra dáng con người.
Chuyện này khiến “ngựa tre” Bành Dịch thiếu chút nữa không gấp chết, một tuần moi móc thông tin từ những câu nói vụn vặt đã đủ để hắn ta hiểu đại khái sự tình, lập tức, “ngựa tre” chạy đến nhà Thẩm Cưu. (Tại sao mình không gọi là trúc mã mà là ngựa tre? T1 là vì nghe khá châm biếm, vui tai, T2 là tên này không xứng với cụm từ trúc mã cao quý đó, nhé)
Nhắc cũng khéo, Bành Dịch không tốn nhiều thời gian để biết bộ dáng của Dụ Ninh từ phòng an ninh, hơn nữa, ngồi canh ở cửa khu biệt thự không lâu, hắn ta đã bắt gặp Dụ Ninh ra ngoài kiếm ăn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có thông tin về bộ dáng Bành Dịch, vậy nên khi thấy một người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, Dụ Ninh cũng không suy nghĩ quá nhiều, phát hiện hắn ta đi theo mình mấy con phố mới dần cảm giác không đúng.
Dụ Ninh lập tức chạy vào một khách sạn lớn chậm rãi ăn một chút, một tiếng sau mới bước ra ngoài, đi một đường vẫn thấy người đàn ông kia lấm lét lén lút đi phía sau, không có hứng thú chơi đùa với hắn, cô cố ý chạy vào một hẻm nhỏ ít người.
Hành động ấy khiến kẻ vẫn không tìm được cơ hội rat ay như Bành Dịch cảm thấy vui sướng vô cùng, không đợi Dụ Ninh đi được vài bước, hắn ta đã nhanh chân ngăn phía trước.
"Cô chính là Dụ Ninh?”
Chuẩn bị đến cao trào rồi, sau đoạn này xem anh nam chính có còn ngạo kiều được nữa hay không, mà thực ra cũng thương anh main quá đi mất các nàng ạ, hầy, chỉ trách sao dính phải chị Ninh nhà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT