Lam Lan uốn người về phía Qua Sửa, nhìn bộ dáng thì có vẻ như cô ta muốn mượn danh nghĩa gắp thức ăn để triển lãm khe rãnh của mình cho cậu nhóc kia chiêm ngưỡng.
Mặt vô biểu tình, Dụ Ninh nắm lấy cổ áo cô ta, kéo trở lại chỗ ngồi:"Trật eo thì sao."
"Mình cũng không phải bà già, sao có thể dễ dàng trật eo như vậy." Lam Lan chịu đựng cơn tức giận, cười nói.
"So với vấn đề đó, Tiểu Lan, có phải vừa nãy cậu định gắp thức ăn cho Qua Sửa không?”
Thấy Lam Lan lập tức cầm chiếc đũa dính đầy nước miếng của mình để gắp thức ăn sang bát cho cô, Dụ Ninh lập tức chặn lại cổ tay cô ta, cô cũng không có ý định giúp “bạn” triển lãm quần lót trắng với Qua Sửa một lần:”Mình không muốn ăn đồ dính nước bọt của người khác.”
Trong lúc quan sát vẻ mặt xanh trắng lẫn lộn của Lam Lan, Dụ Ninh không hề chú ý rằng, khi cô nói những lời đó, Qua Sửa lập tức ngẩng đầu thẳng tắp nhìn người đối diện một cái.
"Nhớ những gì cậu đã đồng ý với mình không... đừng…bên Qua Sửa, nghĩ cho ba mẹ cậu đi, sinh ra một cái omega đã không đơn giản, cậu lại vì chút lòng thương người của bản thân rồi nảy sinh thứ tình cảm không nên có với Qua Sửa, đến lúc đó, chắc ba mẹ cậu đau lòng lắm, thà sinh ra cái bánh bao còn có tiền đồ hơn, mình đều vì cậu mà thôi, tiểu Lan.”
Lam Lan vẻ mặt nhăn nhó cúi đầu, giọng nói không khống chế được sự uất ức:" Tiểu Ninh, sao cậu có thể nói Qua Sửa kém như vậy, cậu ấy sẽ đau lòng lắm.”
"A, " Dụ Ninh nhìn lướt qua đỉnh đầu người đối diện:"Nó cũng tự biết mình như nào mà, sao có thể vì sự thật phũ phàng mà đau lòng được, so với việc lo lắng cho nó, thì cậu hẳn là càng nên lo cho ba mẹ mình, con mình sau này, lập gia đình đối với những omega nhu nhược như cậu có thể sánh bằng lần đầu thai thứ hai đó.”
Chính là vì cha mẹ và đứa trẻ nên cô mới phải càng thêm quấn chặt lấy Qua Sửa, nghĩ đến việc bây giờ An Ninh càng phách lối thì sau này sẽ càng thê thảm, Lam Lan bỗng cảm thấy tâm trạng của bản thân thoải mái lên rất nhiều, hiện tại cô ta cứ nói những lời nói khó nghe với cô như này cũng chẳng vấn đề gì, dù sao sau này, cô ta nhất định sẽ phải trả giá lớn cho những hành động ngày hôm nay.
"Mình thấy Qua Sửa rất tốt."
"Ừ." Dụ Ninh chẳng sao cả đáp một tiếng:"Ngày mai cho cậu đi bệnh viện xem mắt."
Dưới tình huống luôn luôn chiến bại như vậy, cuối cùng Lam Lan cũng lựa chọn câm miệng lại, ba người an tĩnh ngồi ăn xong bữa cơm chung đụng đầu tiên.
Ăn xong, Lam Lan vẫn không chịu buông tha mọi cơ hội mà lựa chọn tiếp tục kiên cường chiến đấu, cô ta bưng một đĩa trái cây và mấy chén nước đặt ở phòng khách:"Tiểu Ninh, chúng ta cùng nhau ngồi xem ti vi ăn trái cây đi!"
Dụ Ninh lắc đầu, "Mình và Qua Sửa phải xuống hầm, cậu cứ ăn đi, ăn xong rồi thì đi ngủ, không cần chờ bọn mình."
"Sao lại xuống đó nữa vậy?" Vừa nghĩ đến việc hai người lại tiếp tục ở bên nhau, sắc mặt Lam Lan cũng có chút khó coi:”Tiểu Ninh, cậu đừng đánh A Sửa nữa, cậu ấy cũng đâu có làm sai cái gì, nếu tiểu Sửa khiến Ninh Ninh mất hứng thì để mình thay cậu ấy nói lời xin lỗi với cậu được không?”
Những giọt nước trong mắt cô gái theo sức hút của trái đất, rất tự nhiên rơi xuống, Dụ Ninh chưa từng thấy ai nói khóc là có thể lập tức rơi nước mắt như vậy, lập tức, cô phục hồi tinh thần, chờ hành động tiếp theo của Lam Lan.
Thực ra thì Lam Lan cũng không có bất kì động tác chuẩn bị nào nữa, trước kia, chỉ cần cô ta khóc một chút thì chắc chắn nguyên chủ sẽ dỗ cô ta vui vẻ trở lại, mặc kệ đúng sai cũng nhận hết về phía mình, vì vậy, Lam Lan căn bản chưa từng nghĩ tới có vấn đề gì mà khóc không thể giải quyết được.
Không khí đông cứng trong giây lát, cuối cùng đánh vỡ khoảng lặng là tiếng hút nước mũi sụt sùi của Lam Lan.
Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lê hóa đái vũ (1) cứ như vậy bị phá hư một cách mất mỹ cảm.
Dụ Ninh cố gắng không để nụ cười bộc lộ ra ngoài, thế nhưng có vẻ điều này vẫn chưa thành công cho lắm.
Lam Lan mặt đỏ lên, không ngờ hai người kia thấy cô khóc cũng chẳng có ý định đưa giấy cho mình, vì thế mới xảy ra sự kiện xấu hổ như vậy, cô ta lúng túng giải thích:”Dạo này mình hơi bị cảm.”
"Ừ, vậy thì nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Thấy An Ninh và Qua Sửa xoay người muốn đi, Lam Lan có chút nóng nảy, hôm nay, đừng nói là nói chuyện với Qua Sửa, đoán chừng đến cả liếc mắt, cậu ấy cũng không ban cho cô lấy một cái, cô tới An gia là để nâng cao tình cảm với Qua Sửa, chứ không phải là để hai con người kia có càng nhiều thời gian ở bên nhau, suy nghĩ như vậy, giọng nói không khống chế được liền bật thốt lên.
"Chờ một chút."
"Sao vậy?"
"Hai người uống một chút nước rồi hãy đi!" Nói xong, cũng không đợi Dụ Ninh cự tuyệt, Lam Lan liền cầm khay lên, Dụ Ninh mới vừa nhận ra tư thế bê khay của cô ta có chút kì quái thì cái khay đã trực tiếp đổ ập lên người cô ta.
"A...... chân tay mình sao lại vụng về như vậy......" Lam Lan e lệ dậm dậm chân nói.
Màu nước trái cây nhàn nhạt rắc lên người, chiếc áo lót trắng nhỏ và áo sơ mi mỏng đã toàn bộ bại trận, áo khoác trong suốt ướt nhẹp dính lên cơ thể, sắc tình, cám dỗ như thể không mặc quần áo vậy.
Dụ Ninh liếc Qua Sửa một cái, thấy cậu ta vẫn duy trì trạng thái cúi đầu, vừa lòng cười cười: "Ngày mai xem khoa mắt xong, thuận tiện mình sẽ cho cậu đi khoa thần kinh một chút vậy, đúng rồi, mất khả năng khống chế đôi tay và mất năng lực thăng bằng chính là liên quan đến thần kinh nhỉ?"
Cái khay lớn như vậy cũng cầm không chắc, cái này đã không phải là chân tay vụng về nữa rồi, rõ ràng chính là tứ chi không chịu phối hợp.
Nước mắt Lam Lan lại rào rào rớt xuống, "Tiểu Ninh...... Sao cậu có thể cười nhạo mình như vậy......"
Dụ Ninh vỗ vỗ bả vai Qua Sửa: "Cậu xuống hầm ngầm trước đợi tôi."
Vai nam chính đã đi, tốc độ nhỏ giọt của nước mắt cũng giảm đi nhiều, khi Dụ Ninh đưa khăn giấy cho cô ta thì đôi mắt kia đã không nặn thêm được giọt nước nào nữa, thấy thế Dụ Ninh thở dài một hơi:"Sao tiểu Lan có thể nghĩ mình như vậy chứ? Rõ ràng là mình đang lo lắng cho cậu, dạo gần đây, mình vẫn luôn cảm thấy cậu là lạ, không chỉ liên tục tỏ vẻ thân cận với tên nhóc kia, hơn nữa còn thay đổi nhiều sở thích trước đây, lòng mình vô cùng lo lắng, lại không biết hỏi như thế nào. Nếu phương thức quan tâm của mình khiến Lan Lan không vui, mình xin lỗi cậu được không.”
Nghe An Ninh nói cô gần đây là lạ, nhịp tim Lam Lan bỗng nhanh hơn rất nhiều, sợ An Ninh phát hiện ra cái gì, bởi chuyện quay ngược thời gian như thế này thật sự quá phi thực tế, vậy nên cô cũng không nghĩ mình sẽ bị hoài nghi, thế nhưng, bản thân lại quên mất một điều, mình và An Ninh đã quen nhau hơn mười năm, những gì cô yêu thích, thói quen của cô, nói không chừng, An Ninh còn rõ ràng hơn bản thân chính chủ, người đã trải qua phong sương tương lai như mình, có khi nào cô ta sẽ phát hiện điểm gì khác biệt?
Chiêu đánh đòn phủ đầu này của Dụ Ninh khiến Lam Lan hoàn toàn quên sự kì quái của An Ninh ngày hôm nay,chỉ chuyên tâm nghĩ cách che giấu sự bất đồng của bản thân.
Mặc dù Lam Lan của tuổi hai mươi cũng là cô, nhưng trải qua hai mươi năm, cô đã sớm quên mình của quá khứ, có lẽ cùng tuổi bốn mươi là giống nhau, cũng có lẽ hoàn toàn biến thành hai người khác biệt.
Nhưng cho tới bây giờ, cả hai thời kỳ ấy, Lam Lan cũng chưa bao giờ coi An Ninh là bạn tốt của mình.
Trước kia cô xem An Ninh như một công cụ, bây giờ cô coi cô ta như chướng ngại vật trên con đường nhân sinh.
Lúc trước khi mới quen biết, cô cũng có mấy phần thật lòng với cô ta, bởi khuôn mặt, dáng dấp của An Ninh tinh xảo hơn cô rất nhiều, có được một người bạn học xinh đẹp như vậy làm bạn thân tất nhiên là một chuyện vui vẻ, thế nhưng thời gian trôi qua, cô phát hiện An Ninh là một kẻ mềm lòng, chuyện gì cũng lấy cô làm chủ, dần dà, loại tâm trạng này liền có chút chệch đường ray.
Đẹp hơn cô thì thế nào, đầu óc cũng là bã đậu hết, cô chỉ cần hơi nũng nịu một cái thì bảo làm gì cũng làm, Lam Lan hưởng thụ loại cảm giác đem An Ninh dẫm dưới lòng bàn chân mình như vậy, dần dần liền coi An Ninh như người hầu, con ở của mình.
Đây cũng là một trong những lí do khiến cô ta không do dự chút nào cho “bạn” mình vào danh sách loại trừ sau khi được sống lại, dù sao, An Ninh cũng sẽ vì cô mà mất khả năng sinh đẻ, dù sao sự tồn tại của An Ninh cũng chỉ là để tô đậm cho hình ảnh của cô, đời trước, cô đã phải sống trong đau khổ, bùn lầy thì với tư cách là nha hoàn của cô, sao có thể không gánh chịu chút gì được.
Dụ Ninh thấy sắc mặt Lam Lan thay đổi liên tục, từ xanh trắng chuyển thành đỏ, xong cuối cùng trở nên tràn đầy tự tin, khóe miệng nhếch lên, chủ động lấy cớ giúp cô ta: "Tiểu Lan, có phải gần đây cậu không nghỉ ngơi tốt đúng không?”
Lam Lan nhu thuận gật đầu một cái, "Ừ, vừa ngủ liền gặp ác mộng, tinh thần cũng kém đi rất nhiều, tiểu Ninh, cám ơn cậu đã quan tâm mình, nếu cậu không nhắc nhở, chắc chính mình cũng không biết mình gần đây càng ngày càng trở nên kì quái nha."
"Không có việc gì, chúng ta là bạn tốt mà." mắt hạnh cong cong hình trăng khuyết, Dụ Ninh chân thành trả lời.
"Vậy mình đi nghỉ trước, cậu và Qua Sửa cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi." Dù sao còn nhiều thời gian, Lam Lan cũng không lo lắng mình không có thời gian tiếp cận Qua Sửa.
Sau khi đem Lam Lan đưa về phòng, Dụ Ninh lập tức xuống sân luyện tập dưới hầm.
Thế nhưng cô lại phát hiện Qua Sửa không ở dưới đó, Dụ Ninh nhìn sân tập trống không, nhíu nhíu mày, xem ra Qua Sửa rất nghiêm túc nha, đến cả thứ kia của đàn ông cũng không cần nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Dụ Ninh lại đi lên phòng cậu nhóc, xoay nắm cửa trực tiếp đi vào.
Bởi vì đây là nhà của nguyên chủ, nguyên chủ chính là người có quyền quản lý cao nhất, vậy nên kể cả Qua Sửa có khóa cửa phòng lại, nguyên chủ cũng có thể dùng vân tay mở nó ra một cách dễ dàng.
Dụ Ninh vào phòng liền đưa mắt nhìn lướt qua toàn cảnh, phòng không nhỏ, đồ đạc cũng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn,một cái bàn và một chiếc tủ treo quần áo không lớn không nhỏ.
Nhìn nhìn, có lẽ Qua Sửa cũng không ở trong phòng, chẳng lẽ cậu ta đã sớm đi ẩn núp vào phòng Lam Lan, Dụ Ninh vốn chuẩn bị đóng cửa đi tìm Lam Lan tâm sự, liền nghe được tiếng nước chảy rào rào.
Xem ra là ở phòng tắm, trước khi ăn tắm, bây giờ ăn xong lại tắm, tên này cũng không sợ mình cọ ra mất một tầng da.
Dụ Ninh bĩu môi, vào phòng, cất bước về phía bên kia.
Càng đến gần, cô lại càng thấy có gì đó kì lạ, cảm giác rằng ngoại trừ tiếng nước chảy, nơi đó còn có một chút âm thanh kỳ quái khác, cụ thể là gì thì não cô tạm thời chết máy chưa nghĩ ra.
"Ừ......"
Tiếng thở dài khàn khàn tràn ra từ phòng tắm, không biết là dây thần kinh nào động giật hay cái gân nào bị rút, nói chung Dụ Ninh đã quên mất việc gọi Qua Sửa trước, hay gõ cửa, cứ thế, cô đẩy cửa xông vào.
......
Hai người một trong một ngoài nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều biểu hiện ra sự kinh sợ khác biệt.
Cả người trần trụi nằm ở trong bồn tắm,hơi nước ẩm ướt đem tóc mái vuốt ra sau đầu, để lộ vầng trán bóng loáng, cũng khiến Dụ Ninh có thể nhìn thấy những ham muốn tình dục đong đầy trong đôi mắt hẹp dài dày đặc sương mù kia.
Tứ chi tản ra, chiếc cổ trắng trong tinh xảo giơ lên như thiên nga cao đầu ngẩng cánh, bởi vì đang làm một hành động nào đó mà ngón tay thon dài vừa lúc đặt tại bộ phận đứng thẳng kia.
Mà cái thứ đứng thẳng đó cũng không vì có người xông vào mà uể oải đi xuống, ngược lại càng thêm tinh thần sáng láng, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phồng lớn thêm một vòng, run rẩy trong tay Qua Sửa.
Dụ Ninh mặt vô biểu tình đóng cửa lại, ý tưởng đầu tiên khi cô nhìn thấy vật kia, thế nhưng không phải là chém đứt nó,mà là trông màu phấn phấn thật đáng yêu đẹp mắt, quả nhiên là mất hết tính người.
1. Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương.
Em chịu chị nữ chính và anh nam chính thôi, 1 người ……….quay tay, một người thì, ờ đẹp, phấn hồng đáng yêu.
vỗ tay nhiệt tình cho con người chăm chỉ cày cuốc như mình nào, hết bài của tuần này nhé, hị hị, yêu thương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT