Nhận được cuộc điện thoại của Chu Lan, Dụ Ninh còn tưởng rằng bà ấy muốn cô và Dương Nguyện giải hoà với nhau, tránh chịu nỗi khổ tù ngục.
Dụ Ninh không thích bản thân và người phụ nữ này có quá nhiều dính dấp, tất nhiên sẽ cực tuyệt lần gặp mặt này, thế nhưng, hôm sau đi làm, cô lại đụng phải Chu Lan ở cửa công ty.
Hôm nay bà mặc một thân trang phục công sở hiệu Chanel, chiếc kính mát che kín nửa mặt, tóc còn được cố ý sửa sang lại, trạng thái có vẻ hết sức không tệ, chẳng giống những gì Dương An miêu tả, ngày ngày nổi điện trong biệt thự.
Có thể nói mẹ đẻ của mình nổi điên thì có thể thấy Chu Lan gây sự lợi hại như thế nào.
Dụ Ninh vốn tưởng sẽ thấy một bà điên quần áo xộc xệch, hay một người phụ nữ trung niên thất hồn lạc phách ( mất hồn thiếu phách, kiểu đần độn thiếu thốn tâm trí í), lại không nghĩ bà trông còn ổn hơn bình thường mấy phần.
Thấy Dụ Ninh, Chu Lan tháo mắt kính xuống, lộ một nụ cười hiếm thấy:” Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Nhìn ánh mắt từ ái của người đối diện, Dụ Ninh nhíu mày:” Được thôi.”
Khác với những gì Dụ Ninh nghĩ, mục đích Chu Lan tìm đến đây không phải là mối quan hệ giữa cô và Dương Nguyện mà là vì chính cô.
Đến nơi nói chuyện, ánh mắt Chu Lan nhìn Dụ Ninh có chút đáng sợ, cũng không phải là ánh mắt giết người…. mà là tình cảm ẩn sâu trong đó, khiến người khác phải nổi cả da gà lên.
Chu Lan đưa tay sờ sờ cánh tay Dụ Ninh : “ Con gái của ta cũng đã lớn thế này rồi……..”
Dụ Ninh không ngờ bà sẽ dùng ánh mắt nhìn Dương Nguyện đó để nhìn chính mình, cô khẽ ngẩn người, đến lúc phản ứng kịp mới tránh né:” Bà tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Lan cũng không quan tâm sự lạnh lùng của Dụ Ninh, ánh mắt vẫn ôn hoà như một người mẹ đầy từ ái và bao dung với con trẻ:” Trước kia mẹ thật xin lỗi con, bây giờ mẹ biết mẹ sai rồi, tha thứ cho mẹ được không?”
Tháng trước còn hi vọng cô chết ở ngoài, hiện tại lại coi cô như bảo bối, Dụ Ninh cười như có như không nhìn người đối diện:” Bà điên rồi sao?”
Danh xưng thật châm chọc, mà Chu Lan lại như không hề để ý, bà đưa tay kéo tay Dụ Ninh:” Bảo bối, làm thế nào con mới có thể tha thứ cho mẹ? Con không biết mẹ đã nhớ con đến nhường nào……..”
Nói xong, hốc mắt Chu Lan hồng lên, ánh mắt hướng về phía Dụ Ninh vô cùng đau thương, nếu không có mấy truyện trong quá khứ, nói không chừng Dụ Ninh đã lấy khăn giấy đưa cho bà rồi.
Nghe hai chữ bảo bối này, Dụ Ninh lại nhớ đến NPC nam chính, anh ta cũng rất thích gọi cô là bảo bối, mặc dù cảm thấy tên này có chút biến thái, nhưng ít ra tình cảm chân thành hơn người đối diện nhiều.
"Nguyện Nguyện của bà vẫn còn đang ở trại giam đấy, bà lại ở đây nhận lại con gái, sẽ không sợ cô ta đau lòng sao?”
"Nguyện nguyện làm sai, ba con nói rất đúng, nên để con bé nhận ra sai lầm của mình,…….”
Nhìn Chu Lan nói như chuyện đương nhiên, Dụ Ninh đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, cô không hiểu Chu Lan đang nghĩ gì, trước kia không hiểu, hiện tại lại càng không hiểu.
Vốn tưởng rằng bà giống những gì Dương An nói, bởi vì áy náy nên không biết đối mặt với người con đã xa cách, chịu khổ bao năm chỉ vì phút sai lầm của bản thân, nên mới lảng tránh, không quan tâm nguyên chủ, nhưng bây giờ xem lại, thì bà ta chỉ đang muốn lương tâm không bị cắn rứt mà thôi.
Bởi đã có Dương Nguyện lấp đầy vào chỗ của nguyên chủ, nên người phụ nữ này có thể coi như không thấy nguyên chủ, chỉ có Dương Nguyện là con gái ruột, còn nguyên chủ là người ngoài, bây giờ cảm thấy sắp mất Dương Nguyện nên mới đi cầu xin sự tha thứ từ đứa con hờ này.
Đối với bà, chri cần có một con búp bê được đặt tên làm con là được rồi, bất kể Dương Nguyện hay nguyện chủ.
"Đầu óc Dương Nguyện không bình thường, đến bà cũng không tốt được hay sao.” Dụ Ninh tiếp tục tránh Chu Lan khi bà muốn nhào đến ôm cánh tay cô.
"Bà đừng tìm tôi nữa, tôi không có hứng thú, cũng không muốn chơi cái trò chơi nhàm chán này, nếu bà không hài lòng với Dương Nguyện thì có thể tiếp tục thu dưỡng một đứa con gái khác khéo léo nghe lời hơn, phúc phận này không đến phiên tôi.”
"Làm sao con có thể nói với mẹ mình như vậy!” Chu Lan hung hăng đập bao lên bàn:” Đối với mẹ, con là độc nhất vô nhị, kể cả con không chịu tha thứ cho mẹ thì mẹ cũng sẽ không thu dưỡng thêm ai khác, tất cả đều không phải là con.”
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Chu Lan, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra trạng thái người phụ nữ có chút bất hợp lí.
Lúc này, đúng lúc điện thoại của Dương An truyền đến, sau khi Dụ Ninh bắt máy liền không ngừng nã pháo:” Có phải mẹ đến tìm em hay không, vừa rồi bác giúp việc phát hiện bà ấy ra ngoài, có nhân viên trong công ty nói là mẹ đến gặp em.”
"Bây giờ tôi đang ở cùng bà ấy.” Sau đó, Dụ Ninh nói tên cửa hàng đang ngồi để Dương An đến đón Chu Lan.
"Con về nhà với mẹ.” Thấy Dụ Ninh cúp điện thoại, Chu Lan lập tức nói.
Dụ Ninh nhìn bà một cái, mặc dù biết lúc này không nên kích thích người phụ nữ trước mặt nhưng cô cũng không tốt tính đến thế, rõ ràng tính tình Dương An không đến nỗi tệ hại, sao người này lại thành ra thế này.
"Thế còn Dương Nguyện thì sao? Sau khi cô ta ra khỏi trại giam thì cũng sẽ trở về nhà họ Dương đúng không, tôi không muốn ở dưới cùng một mái hiên với cô ta.”
Chu Lan cười cười, có vẻ thật vui vẻ vì thái độ dụ inh không quá khó khăn, dầu muối không ăn như trước:” Mẹ sẽ đưa Nguyện Nguyện sang nước ngoài sinh sống, con bé vẫn luôn muốn đi Pháp mà.”
Hắc là nguyên chủ cũng ở trong tình thế này mà bị đưa đi. Sau một lần tiếp tục chọc giận Dương Nguyện và bị nữ chính báo cảnh sát bắt nhốt lại, Chu Lan cũng đưa ra lời đề nghị như thế với Dương Nguyện.
Hiện tại, người ở thế yếu là Dương Nguyện, dù người bị đuổi đi cũng là cô ta, Dụ Ninh lại không vui nổi.
Trong đầu thoáng qua một vài phân cảnh Chu Lan bảo vệ tiểu Nguyện của bà ta, đây quả là một người mẹ kinh khủng.
"Vậy còn bà? Tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với bà.” Dụ Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo đối diện, nói.
"Làm sao con có thể đối đãi với mẹ ruột mình như thế chứ, mẹ cũng đâu cso cố ý đánh mất con, chỉ là không cẩn thận, con không thể tha thứ mẹ sao?” Nước mắt mãnh liệt chảy ra, Chu Lan vịn ghế đứng dậy, trông cực kì yếu ớt.
Nguyên chủ có oán vì bị làm lạc hay không, Dụ Ninh không biết, nhưng chắc chắn từng hận vì tình mẫu tử keo kiệt từ người đàn bà này, Dụ Ninh lạnh lùng nhìn bà chảy nước mắt:” Có một số thứ, trước kia bà không muốn cho, bây giờ đã chẳng cần thiết.”
"Mẹ chỉ sợ con oán trách mẹ, mới không dám đến gần, không dám đối tốt với con, trong lòng mẹ…………..”
Dụ Ninh không nhịn được cắt đứt lời, "Bây giờ không sợ tôi oán bà sao? Tôi không muốn đánh giá bà, cũng không muốn đưa ra nhận xét, bởi vì tất cả những gì của bà đều không liên quan đến tôi, bà cứ coi như tôi đã chết ở ngoài kia thì được rồi, bà chri có một đứa con gái là Dương Nguyện, không có Dương Ninh.”
"Nguyện nguyện...... Nguyện nguyện......" Chu Lan trừng mắt, tự lẩm bẩm, "Tôi chỉ có một đứa con gái......"
"Mẹ!" Dương An mở cửa thấy cảnh này, anh còn tưởng Dụ Ninh gọi anh vội tới vì Chu Lan bắt đầu nói lung tung lộn xộn, ai ngờ.
Dương An đỡ người phụ nữ, quay sang hỏi Dụ Ninh:” Sao vậy?”
Dụ Ninh khẽ lắc đầu:” Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra những tôi kiến nghị anh nên đổi bác sĩ tâm lí cho bà ấy.”
"Hả?" Dương An không hiểu chuyện gì.
" Tinh thần của bà ấy không bình thường lắm." Dụ Ninh liếc nhìn đôi tròng mắt vô hồn của Chu Lan.
......
Tống Diễn không biết dùng biện pháp gì, mua căn phòng nằm phía trên căn hộ của Dụ Ninh, thirng thoảng lại đi gõ cửa nhà cô, xin tương xin muối, thành công khiến Dụ Ninh sinh ra tâm lí nhìn thấy là muốn đáh.
Bởi trạng thái của Chu Lan không ổn định, Dương An đem tiểu Bố về chung cư rồi trở lại nhà họ Dương.
1 tuần sau, Dương An đột nhiên nói cho Dụ Ninh biết bác sĩ tâm lí mà họ mời cho Chu Lan có vấn đề, khiến bệnh tình của bà càng thêm nặng.
Vị bác sĩ đó, từ quan hệ máu mủ có thể nói là mẹ ruột của Dương Nguyện, năm đó, bà ta chưa kết hôn mà có con, sinh ra Dương Nguyện, bởi không có đường lui nên đem nữ chính ném vào cô nhi viện, vài năm sau, khi đã có tiền, bà ta muốn đón con ra nhưng lại phát hiện con mình đã được Chu Lan thu dưỡng. bà ta đã tìm gặp Chu Lan mấy lần, hi vọng có thể mang Dương Nguyện đi, nhưng đã bị Chu Lan cự tuyệt, hơn nữa, Chu Lan còn uy hiếp vị bác sĩ ấy, nếu bà còn dám xuất hiện ở gần Dương gia thì sẽ gọi người đến phá rối cuộc sống hiện tại của bà ta.
Người phụ nữ ấy không còn cách nào khác ngoài việc rời đi thành phố này, hơn mười năm đã trôi qua, Chu Lan đã quên mất bộ dáng của bà ta, nhưng người phụ nữ kia thì không, trong lúc mở lối tư tưởng cho Chu Lan, bà ta đã ám thị suy nghĩ của bệnh nhân chếch về một phía, khiến tinh thần Chu Lan ngày càng hỗn loạn thêm.
Thân thể Dương phụ cũng có vấn đề, vì vậy ông quyết định bỏ lại công ty, mang Chu Lan đi du lịch. Chuyện công ty sẽ được để lại cho Dương An và Dương Ninh, nhưng vì Dương An cảm thấy em gái thì chỉ cần ngồi văn phòng nghịch móng tay là được nên khiêng tất cả lên vai, lúc nào cũng chân không chạm đất, để lại cho Dụ Ninh những tháng ngày thanh thản.
Bởi vì Dương An có đề cập với Dương phụ nên Ngô bí thư cũng không còn tỏ ra nghiêm ngặt với Dụ Ninh nữa, nếu không có Tống Diễn thỉnh thoảng quấy rầy, ụ ninh còn khá hài lòng trước cuộc sống hiện tại.
Một tháng sau.
Dụ Ninh nhìn người đàn ông ướt đẫm toàn thân, cả người chỉ quay một chiếc khăn tắm đứng trước mặt:” Anh nói nhà anh bị mất nước?”
Trên đầu Tống Diễn còn bọt xà phòng chưa rửa hết, nhỏ xuống theo đường cong thân thể anh.
"Ừm."
"cả một tòa nhà, chỉ nhà anh mất nước?”
"Ừm." Mặt không đỏ, tim không đập, Tống Diễn bình tĩnh trả lời.
Dụ Ninh quét mắt nhìn anh ta một cái, hốc mắt anh hồng hồng, bọt xà phòng ngấm vào trong.
Thế nhưng cái này thì liên quan gì đến cô, Dụ Ninh dùng sức, cũng chẳng quan tâm chân anh còn ở trong phòng, muốn đóng cửa lại.
Nghe được giọng nói của chủ nhân, tiểu Bố không biết từ đâu lao tới, đứng ở cửa vẫy đuôi với Tống Diễn, căn cắn khăn tắm muốn kéo anh vào.
Khăn tắm của Tống Diễn vốn chỉ giắt hờ hờ, sao có thể chịu được lực kéo của tiểu Bố, mới một chút đã lùng tùng muốn rớt.
Tống Diễn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nghiêng người luồn vào nhà Dụ Ninh, tiện tay đóng cửa lại:” Bên ngoài có camera.”
Nói xong, liền sờ sờ đầu Tiểu Bố , tựa hồ đang khích lệ sự phối hợp của nó.
Dụ Ninh thật muốn đâm mù hai mắt của mình, nhất định tên này là tên biến thái cuồng hở. rõ ràng khăn tắm sắp rớt mà anh ta còn không giữ, hơn nữa lại đi khom người khiến nó rơi hẳn xuống đất,
Bỏ bớt một tầng che chắn kia, thân hình cường tráng của người đàn ông hiển lộ hoàn toàn trước mắt Dụ Ninh, dùng góc độ nghệ thuật để nhận xét thì đây quả là một kiệt tác, chín khúc hoàn hảo, hơn nữa bắp thịt rõ ràng, tám khối cơ bụng sáng loáng đẹp mắt, từ bụng kéo dài xuống dưới, kết hợp màu da đồng cổ, như bức tranh thần thoại, hoàn mỹ, tràn ngập sức mạnh.
Tống Diễn đứng thẳng người, không có ý định nhặt khăn tắm lên, mà trưc tiếp xoay người đi về phía nhà tắm:” Mượn một chút.”
Đợi đến lúc Dụ Ninh phản ứng kịp thì cũng chỉ còn hai mảnh mông tròn tròn lắc lư trước mắt.
Tống Diễn vào phòng tắm cũng không đóng cửa, Dụ Ninh thật muốn không màng tất cả vọt vào ném anh ta ra ngoài cửa, nhưng nghĩ một chút trạng thái bây giờ của tên này, thật đúng là tạm thời bó tay.
"Tống Diễn, đồ biến thái!" Dụ Ninh quát một tiếng để phát tiết.
Tiếng nước vòi hoa sen ngừng lại một chút, thanh âm trầm thấp từ trong truyền ra:” Muốn vào tắm cùng nhau không?”
Vào cái đầu anh!
Dụ Ninh trừng mắt liếc nhìn tiểu Bố đang cắn ống quần cô kéo hướng về phía nhà tắm:” Thật ra mày là mật thám nằm vùng của anh ta đúng không.”
Tiểu Bố nghiêng đầu kêu hai tiếng, Dụ Ninh thấy dáng vẻ ngây ngốc của nó, "Đi vào cắn tên đó ta liền tin mày.”
"Gâu gâu." Tiểu Bố chạy như điên theo hướng Dụ Ninh chỉ.
Phòng tắm vang lên một hồi tiếng chó sủa, không đến một phút sau, tiểu Bố mướt dầm dề chạy ra vẩy khắp người Dụ Ninh.
Tống Diễn đứng cách tiểu Bố mấy bước, thấy thế khẽ cười hai tiếng, đưa tay lau sạch nước trên mặt cô:” Tiểu Bố không nỡ cắn tôi, nó sợ em đau lòng.”
Câu thứ nhất coi như ổn, câu thứ hai là cái quái gì?
Dụ Ninh đẩy tay anh ra, thấy anh quay một cái kahwn tắm khác mới thở phào nhẹ nhõm:” Nếu đã tắm xong thì đi nhanh đi.”
Tống Diễn lắc đầu, "Trong nhà không có nước nấu cơm.”
Cô dễ bắt nạt thế hả? Dụ Ninh trợn trắng cả mắt:” Nếu anh không đi, tôi liền đánh anh.”
Mấy ngày trước Dụ Ninh bị Tống Diễn dây dưa đến mức khó chịu liền ra tay đánh nam chính, bởi vì có công pháp nên cô tiến bộ rất nhanh, hơn nữa, lúc đánh nhau cũng không kiêng kị bất cứ điều gì nên Tống Diễn hoàn toàn bị nghiền áp, bị đánh sung hết mặt mũi rồi vứt vào thang máy.
Vốn cho là tên này sẽ biết điền ngừng nghỉ ít ngày, ai dè vẫn tích cực lắm, bây giờ lại tiếp tục đến trêu chọc cô.
"Em đánh anh, anh cởi nó.” Tống Diễn đầy ngụ ý đưa tay đặt lên khăn tắm.
(Làm luôn đi anh hihi^^)
Dụ Ninh tức ngực, quả thật khó chịu đến không thở nổi:” Anh dám cởi tôi dám đánh tàn phế nó.”
Tống Diễn ngã xuống sofa, thoải mái dựa vào, nửa hé mí mắt lười biếng nói:” Nếu em sờ vào nó, chắc chắn sẽ không nỡ làm hỏng nó.”
Dụ Ninh cảm giác cổ họng ngai ngái, máu đều dồn đén bên miệng, chỉ thiếu nước phun ra.
Cõi đời này, sao có thể có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT