Trời mùa hè tối rất muộn, đến bây giờ bầu trời cũng chỉ tăng thêm một chút tối trầm, xem lẫn vài đám mây trắng, không có một tia dấu hiệu của buổi đêm.
Nhìn toà nhà trước mặt, vẻ mặt Dụ Ninh trở nên kì quái, quay sang quan sát Tống Diễn mấy giây.
"Anh gặp mặt đối tác, nói chuyện làm ăn ở đây sao?”
Cô còn tưởng Tống Diễn sẽ đến một hội quán thanh tĩnh, ví dụ như có cầu nhỏ, nước chảy….., không ngờ người xuyên không từ cổ đại mà cũng đến nơi nồng nặc mùi suy bại này.
Tống Diễn gật đầu cởi dây an toàn của cô, "Đều là mấy người quen của tôi, cô không cần lo lắng.”
Cũng chẳng phải là nàng dâu xấu ra mắt cha mẹ chồng, có cái gì phải lo, nhưng nếu đã xã giao với người quen còn gọi cô đến làm tài xế chở về là sao, hơn nữa, cô cũng không phải một người tài xế biết lái xe.
Dụ Ninh xuống xe nhìn biển quảng cáo treo đầy đèn led, do dự một chút, nguyên chru cũng thường xuyên đến mấy chỗ như thế này, cũng không biết có thể gặp phải người quen của cô ấy không, nếu có thì nhất định không tránh khỏi một chút phiền toái, tất nhiên, gặp được người quen cũ của nguyên chủ cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng lí do lớn nhất khiến cô không muốn tiến vào chính là Tống Diễn.
Cô không thích ở bên Tống Diễn trong bóng tối, mặc dù cô không hiểu suy nghĩ của nam chính ra sao khi nhốt cô vào phòng tối, nhưng Dụ Ninh có cảm giác, ở đó, anh ta sẽ càng hưng phấn hơn.
Sau khi Tống Diễn xuống xe có gọi điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện, thấy Dụ Ninh đứng sau lưng chờ mình, tâm trạng trở nên vô cùng vui vẻ nắm lấy tay cô:” Chúng ta vào thôi.”
Dụ Ninh cúi đầu nhìn bàn tay đang muốn đan mười ngón với mình, rốt cuộc là thế giới này huyền ảo hay cô đang xuất hiện ảo giác vậy.
"Cuối cùng thì anh cso ý gì?” Dụ Ninh đứng tại chỗ, không có ý định di chuyển.
Tống Diễn nâng tay cô lên đặt bên khoé môi, khẽ hôn, ánh mắt thâm thuý:” Tôi cũng có tình cảm với em.”
Cái quỷ gì! Cảm giác thấm ướt truyền đến từ tay, Dụ Ninh ngẩn người, "Dương nguyện đâu?"
Nghe Dụ Ninh nhắc đến cái tên này, trong mắt Tống Diễn thêm mấy phần vui vẻ:” Em ghen sao?”
Nét mặt Tống Diễn quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến đầu óc Dụ Ninh cũng trở nên hỗn loạn, không thể phân biệt rõ người trước mắt là Tống Diễn vẫn thường tỏ vẻ ác ý vwois mình, hay là mấy nam chính của những thế giới trước nữa.
Rõ ràng đã xoá bỏ trí nhớ, rõ ràng khi anh ta nhìn tháy gương mặt này liền tỏ vẻ ghê tởm, tại sao cuối cùng mọi chuyện lại bước đến tình trạng này.
Dụ Ninh cảm thấy hệ thống đang đùa bỡn cô, cái gì mà xoá bỏ tình cảm tàn lưu lại chứ, chỉ để lừa phần thưởng của cô mà thôi, Dụ Ninh dùng sức tránh ra khỏi tay anh:” Tôi cảm thấy tôi cần được yên lặng một chút.”
Tay bị dùng sức hất ra, Tống Diễn khẽ nheo mắt lại, đem biểu cảm giãy giụa trên khuôn mặt cô thu hết vào đáy mắt, thấy cô quay đầu rời đi, bàn tay vô ý thức nắm chặt cằm người đối diện:” Em lại lừa tôi.”
Anh ta dùng sức rất lớn, khoảng khắc bị nắm chặt ấy, Dụ Ninh có cảm giác Tống Diễn đang muốn bóp vỡ cằm của cô.
Dụ Ninh cau mày tránh sang bên, nhưng đôi tay kia như gong cùm cố định, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt sắc bén, gương mặt người trước mắt lại hợp lại với Lâm thị, nghĩ đến việc người này sẽ cùng người đàn ông khác lên giường, còn mang thai đứa trẻ của người khác, tức giận thiêu rụi lí trí anh, khiến con mắt kia cũng dính một màn màu đỏ.
"Tôi thật sự muốn giết người."
Dụ Ninh ngẩn người, từ giọng nói khàn khàn kia, cô thật sự cảm nhận được sát ý.
Cho tới bây giờ, Dụ Ninh mới cảm thấy người trước mắt này thật sự là một vị tướng quân chinh chiến sa trường mấy năm, cả người tản mát một cỗ lệ khí khiến cô nảy sinh một tia bị uy hiếp.
Anh ta nói đến việc lừa dối, phản ứng đầu tiên của Dụ Ninh là hệ thống thật sự đang đùa bỡn cô, nhưng một lát sau lại phản ứng kịp thời, nam chính đang coi cô và thê tử đời trước của mình làm một.
"Tôi không lừa anh.” Nghĩ thông, Dụ Ninh buông lỏng rất nhiều, vẻ mặt cũng khôi phục nét trấn định tự nhiên:” Tôi thật sự đã từng có ấn tượng tốt về anh, nhưng là trong quá trình tiếp xúc, tôi thấy chúng ta không hợp mà thôi.”
Nếu như đây là Lâm thị thì có lẽ đã khóc lóc tỏ vẻ trung trinh với anh, nhìn tròng mắt bình tĩnh kia, Tống Diễn tự lặp đi lặp lại trong lòng mất lần rằng người này chỉ có dáng dấp tương tự Lâm thị chứ thực chất họ là hai người khác nhau, tay liền chậm rãi buông lỏng.
"Thật xin lỗi."
Dụ Ninh sờ sờ cằm, đau nhói, đoán chừng đã tím bầm rồi.
Với tình huống này, Dụ Ninh thật khó có thể bình tĩnh mà nâng cao tình cảm với Tống Diễn:” Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, chuyện tôi vừa mới đồng ý với anh lúc nãy chấm dứt, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà.”
Nhìn cằm cô, nét mặt Tống Diễn cũng không mấy đẹp mắt, màu tím bầm in trên mặt thiếu nữ, nhìn thấy ghê người, không thể tin được rằng anh đã dùng sức liwsn đến như vậy.
"Đau không?" Tống Diễn đưa tay muốn sờ.
Dụ Ninh nghiêng người, trong mắt mang theo lạnh lẽo, "Tống tiên sinh, anh có biết trạng thái hiện tại của mình như thế nào không? Giống một tên vũ phu bạo hành vợ mình, nhưng sau đó lại giả vờ ăn năn bố thí sự quan tâm.”
Dùng hình ảnh vợ chồng để ví dụ về hai người sao? Mặc dù biết điều cô nói không phải thứ tốt lành gì, và bây giờ hai người cũng chẳng phải nằm trong mối quan hệ đó, nhưng trái tim Tống Diễn vẫn dâng lên sự vui vẻ.
"Tôi đưa em về nhà."
"Không cần." Nói xong vừa đúng lúc có một chiếc xe taxi dừng lại, thấy người ngối phía sau đi ra, Dụ Ninh lập tức tiến vào.
Tống Diễn kéo lại cửa xe, "Phải làm sao em mới có thể hết giận?"
Tài xế liếc mắt nhìn phần bị thương trên mặt Dụ Ninh:” Tiể thư, có cần tôi gọi cảnh sát không?”
Thật là một vị tài xế nhiệt tình, Dụ Ninh nhìn vẻ mặt khó coi của Tống Diễn:” Tạm thời tôi không muốn thấy anh.” Nói xong lập tứcđóng cửa xe, tài xế cũng nhân cơ hội lái đi xa.
"Cô gái nhỏ, đàn ông như thế sớm chia tay đi thôi, mặc dù nhìn cũng nhân mô cẩu dạng (1) nhưng đánh phụ nữ đã không phải một người dàn ông tốt rồi.” Đi được một đoạn, tài xế liếc vết thương trên mặt Dụ Ninh, không nhịn được đưa lời khuyên nhủ.
Dụ Ninh cười cười, "Tất nhiên tôi sẽ không ở cùng anh ta rồi. cảm ơn bác vì chuyện vừa rồi.”
"Không có việc gì, " tài xế cười sang sảng, cười xong lại nói "Tôi cũng chỉ doạ một chút mà thôi, cảnh sát cũng chẳng bao giờ quan tâm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.”
Xuống xe, Dụ Ninh nhớ đến chiếc tủ lạnh trống rỗng trong nhà liền ngoặt vô siêu thị.
Trên đường có hai người quay qua hỏi cô cso ổn không, Dụ Ninh sờ sờ vết thương trên mặt, nghĩ có phải trông rất nghiêm trọng hay không, dứt khoát quẹo vào một hiệu thuốc, mua khẩu trang.
Đến tiệm thuốc, thấygương mặt trong gương, cô ngẩn người, cũng không trách người qua đường sẽ cho cô ánh mắt đồng tình, cằm xanh một mảng, giống như bị người đấm mạnh một phát vậy.
Nhân viên tiệm thuốc bán khẩu trang cho cô, tiện thể lại giới thiệu một đống thuốc lớn, trong không gian của cô còn không ít bình xịt chữa thương, chỉ là che giấu một chút cũng tốt, nên liền xách một đống trị thương về.
Báo cảnh sát sao có thể hù doạ được Tống Diễn.
Dụ Ninh vừa vào chung cư liền thấy chiếc Maybach màu đen của Tống Diễn, và cả bóng dáng đnag ngồi trên ghế lái kia.
Làm như không thấy, bình tĩnh bước lên lầu, hay là quay đầu bỏ chạy, Dụ Ninh khẽ rối rắm một chút liền thấy Tống Diễn xuống xe.
Xem xét đến độ dài chân của hai người, đoán chừng anh ta muốn đuổi theo mình cũng không khó, cô liền đứng tại chỗ không cử động.
Vẻ mặt tự nhiên, Tống Diễn đưa tay xách mấy túi đựng đồ Dụ Ninh mua ở siêu thị:” Trở lại rồi.”
Dụ Ninh không có ý định buông tay, "Không phải tôi đã nói là không muốn nhìn thấy anh sao?"
"Không phải nói tạm thời sao?"
Đáp án này khiến Dụ Ninh cười lạnh một tiếng, khái niệm về thời gian của tên này thật thẳng:” Tôi nói trong vòng một tháng, bây giờ nghe rõ sao?”
Tống Diễn gật đầu một cái, ngay khi Dụ Ninh định tỏ vẻ yên tâm, đột nhiên đáp:” nhưng mà tôi sẽ không làm theo.”
Nghe rõ, nhưng sẽ không làm theo. Đièu này thật đúng là phù hợp với tính cách của anh, loại chuyện như vậy, Dụ Ninh gặp nhiều đã thành thói quen.
"Em cảm thấy chúng ta không hợp chỗ nào?" Tống Diễn chau mày, dường như vô cùng khó hiể vấn đề này:” Tôi nghĩ hồi lâu nhưng không thể nghĩ ra được đáp án, nên quyết định đến hỏi em một chút.”
Đeo khẩu trang, khiến đôi mắt Dụ Ninh dường như càng thêm to đẹp, lần đầu tiên bị đôi mắt ấy nhìn, Tống Diễn đã khó có thể dời mắt, kể cả bây giờ, khi bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, cả người vẫn vô cùng khoan khoái.
Mặc dù biết người trước mặt nghe không hiểu tiếng người, nhưng Dụ Ninh quyết định vẫn nên cố gắng nói chuyện tử tế với anh, cầm túi đồ đưa sang:” Xách nó, lên lầu nói chuyện.”
Tống Diễn hơi cong môi một cái, hành động này của cô, anh có thể giải nghĩa rằng cô cũng không chán ghét anh phải không.
Mà ở trong suy nghĩ của Dụ Ninh lại là, tôi vừa muốn cho anh làm công nhân bốc vác, vừa muốn chửi anh cho hả giận đấy.
Thế nhưng, ý tưởng của hai người hoàn toàn thay đổi sau khi cánh cửa kia được mở ra.
(1) nhân mô cẩu dạng:Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
cột mốc 100, dường như chúng ta đã đi được một nửa hihi, hãy cho tôi thấy các bạn vẫn ở bên nào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT