Hai người đi bộ về đến thư viện, Ứng Hàn Thời dừng bước:”Cẩn Tri, chiều nay tôi bận chút việc. Tối tôi sẽ đón em đến nhà tôi bàn vụ tìm kiếm con chip.”

Đây là vấn đề vô cùng quan trọng, Cẩn Tri gật đầu:”Anh không cần đón em. Em và Trang Xung tự đi cũng được.”

“Quân sư tình yêu” đã đi cùng cô thì anh cũng không kiên quyết nữa.

Cẩn Tri:”Vậy em...”

“Có thể hôn anh không?”

Cẩn Tri đờ người. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:”Vui vẻ nhé, Tiểu Tri.”

Cẩn Tri về chỗ ngồi, một tay chống cằm, một tay vô thức viết lên tờ giấy:

Vui vẻ nhé, Tiểu Tri!

Vui vẻ nhé, Ứng Hàn Thời!

Hàn Thời...

Trang Xung không biết xuất hiện từ lúc nào, thản nhiên hỏi:”Anh ấy đã thành công trong việc theo đuổi cô chưa?”

Cẩn Tri điềm nhiên trả lời:”Vẫn chưa.”

Trang Xung ngồi xuống, nói nhỏ:”Tối nay anh ấy sẽ tặng hoa cho cô. Nể mặt tôi, cô nhận đi nhé!”

Cẩn Tri:”Anh biến đi!”

Hết giờ làm việc, Cẩn Tri và Trang Xung liền đến nhà Ứng Hàn Thời. Tiêu Khung Diễn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Sau khi ăn uống vui vẻ, họ ngồi ở sofa, thảo luận việc tìm kiếm con chip.

Trước khi từ núi Y Lam trở về, Ứng Hàn Thời đã để lại chiếc máy bay chiến đấu cho Nhiếp Sơ Hồng, còn dạy anh cách lái. Cảnh sát tìm thấy thím Tô và Tiểu Kiệt bị đánh ngất đằng sau một ngọn núi, nhưng họ chẳng nhớ gì cả nên không rõ bị người máy Nano đóng giả từ lúc nào.

Bây giờ, Cố Tế Sinh chỉ dạy bọn trẻ môn âm nhạc. Nghe nói, anh ta sống rất vui vẻ. Nhiếp Sơ Hồng chăm sóc anh ta rất chu đáo.

“Thủ lĩnh của quân nổi loạn tên là Arnold Lin.” Tiêu Khung Diễn cho mọi người xem ảnh trên máy tính:”Hừ, không ngờ tên khốn này vẫn còn sống, cũng đến Trái đất tị nạn. Hắn từng là bại tướng dưới tay boss, vô cùng tàn nhẫn và thâm hiểm, rất thạo việc lôi kéo giới quý tộc và nhà giàu, vì thế không dễ đối phó.”

Nghe Tiêu Khung Diễn nói vậy, Cẩn Tri còn tưởng là một người đàn ông dữ dằn. Kết quả, hắn chỉ tầm ngoài ba mươi tuổi, diện mạo sáng sủa và cương nghị, mặc bộ quân phục màu đen.

“Tiểu John, một nhà quân sự không thể không dùng thủ đoạn, chú đừng bôi nhọ sĩ quan chỉ huy Lin. Tôi và anh ta chỉ là tín ngưỡng khác nhau mà thôi.”



Cẩn Tri mỉm cười nhìn anh. Tiêu Khung Diễn “vâng” một tiếng, tiếp tục giải thích:”Lúc con chip của Tiểu Sinh bị cướp mất, tôi và boss đã tới sào huyệt của chúng. Đáng tiếc là chúng đã rút đi, con chip cũng không rõ tung tích. Có thể thấy, sĩ quan Lin đã ý thức được sự tồn tại của chúng ta.”

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Cẩn Tri hỏi.

Tiêu Khung Diễn quay sang Ứng Hàn Thời. Anh bình thản đáp:”Ngăn chúng đoạt con chip tiếp theo.”

Cẩn Tri và Trang Xung đều giật mình. Ứng Hàn Thời nói tiếp:”Chắc chắn chỉ có một số rất ít con chip giàu năng lượng được đưa tới Trái đất. Hiện tại, thực lực của Lin đã vượt qua chúng tôi. Bất kể anh ta thu thập với mục đích gì, chỉ cần tìm thấy những con chip khác trước anh ta là chúng ta có thể chiếm được thế chủ động.”

Trang Xung hỏi:”Chúng ta tìm con chip tiếp theo bằng cách nào?”

Tiêu Khung Diễn ngoác miệng:”Đó là lý do chúng tôi mời hai người đến đây ngày hôm nay. Với thiết bị hiện có, tôi chưa thể dò ra tín hiệu của những con chip còn lại. Vì vậy, chúng ta cần xuống đáy biển một chuyến. Chiếc phi thuyền chở chúng tôi đến Trái đất đang được cất giấu tận dưới đáy biển, trên đó có thiết bị tiên tiến hơn. Hai người có muốn đi cùng không?”

Cẩn Tri đẩy cửa đi ra ngoài ban công, đón ngọn gió đêm mát lạnh. Không thể không thừa nhận, khoản tiền mà Ứng Hàn Thời kiếm được từ việc lập trình đã giúp anh có một cuộc sống thoải mái và dễ chịu ở Trái đất. Dưới ban công là hồ nước đẹp đẽ và tĩnh lặng. Đứng một lúc, cô liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Ứng Hàn Thời đi đến bên cạnh, đột nhiên giơ bó hoa ra trước mặt cô.

“Cẩn Tri, đây là một trong những thành ý của anh. Mong em nhận lấy.”

Rõ ràng là một cảnh tượng lãng mạn nhưng Cẩn Tri lại hơi buồn cười. Cô đưa mắt ra sau lưng anh, phát hiện Tiêu Khung Diễn và Trang Xung trốn ở một góc trong phòng khách, đang âm thầm quan sát bên này.

Cẩn Tri bật cười thành tiếng, nhận lấy bó hoa:”Cảm ơn anh, em rất thích.”

Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, miệng cười tủm tỉm. Hai người vai kề vai, không ai nói một lời.

Ở phía sau bọn họ, Tiêu Khung Diễn cất giọng hưng phấn:”Tôi đoán boss sắp thành công rồi.”

Trang Xung rút một tờ giấy từ túi quần, thản nhiên đáp:”Vội gì chứ? Họ còn chưa đi xem phim, thưởng thức bữa tối bên ánh nến lãng mạn nữa.”

Tiêu Khung Diễn:”Cũng phải.”

Một con tàu đỗ bên bờ biển, dập dềnh theo từng cơn sóng. Cẩn Tri tựa vào mạn tàu, phóng tầm mắt ra xa. Nghe tiếng bước chân, cô liền quay đầu, lập tức phát hiện trang phục của Ứng Hàn Thời có điểm khác thường ngày. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi màu xám bạc, hàng cúc như được làm từ một loại đá nào đó lấp lánh kéo đến tận cổ. Đôi vai anh đeo lon có hình cánh hoa, bên cánh tay phải cũng in hình chiếc huy chương.

“Đây là áo quân phục của anh đấy à?” Cẩn Tri hỏi.

“Lên phi thuyền, mặc quân phục anh thấy thoải mái hơn.”

Tiêu Khung Diễn từng nói, anh mắc bệnh nghề nghiệp. Nhưng Cẩn Tri cảm thấy, từ trong cốt tủy, người đàn ông này chưa từng tách rời quân đội. Ví dụ, đeo găng tay trắng, lái chiếc ô tô có tốc độ nhanh nhất... Mấy lần đến nhà anh, cô cũng thường thấy anh xem kênh quân sự.

Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh rồi lại dõi mắt ra mặt biển. Trong mấy ngày qua, Ứng Hàn Thời đã thể hiện là một người bạn trai hoàn hảo. Những việc đàn ông thường làm khi theo đuổi con gái, anh đều thực hiện, ngay cả chuyện đưa cô đi xem phim ma. Khóe miệng cong cong, Cẩn Tri nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của Nhiễm Dư trước khi cô lên đường:”Cậu đi du lịch cuối tuần ư? Mau khai thật đi, có phải cậu đi cùng anh bạn “nhị thập tứ hiếu” hay không?”



(“nhị thập tứ hiếu” là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Qúach Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Cụm từ này được dùng để chỉ những người con ngoan ngoãn, hiếu thảo. Về sau hay được giới trẻ dùng với nghĩa hài hước để chỉ những người bạn trai tử tế, chu toàn.)

Cô thẳng thắn thừa nhận:”Không được sao? Cậu cũng mau đi chơi với anh chàng bụi đời của cậu đi!”

“Cậu nói linh ta linh tinh.”

“Tiểu Tri có muốn học lái máy bay chiến đấu không?” Ứng Hàn Thời hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cẩn Tri bừng tỉnh:”Em muốn.”

Ứng Hàn Thời dịu dàng nói:”Trên phi thuyền có mấy chiếc máy bay chiến đấu. Chúng ta có thể lái dưới đáy biển, anh sẽ dạy em.”

Trang Xung đang nằm trên chiếc ghế gần đó, lập tức cất cao giọng:”Tôi cũng muốn học!”

Tiêu Khung Diễn thò đầu ra khỏi buồng lái:”Để tôi dạy cậu!”

Con tàu chạy được một lúc, cả nhóm lại lên một chiếc máy bay chiến đấu màu xám trắng có “chân vịt”. Không biết bình thường Ứng Hàn Thời giấu chiếc máy bay này ở đâu.

Máy bay lặn sâu dưới nước. Tiêu Khung Diễn ở vị trí điều khiển, Trang Xung ngồi cạnh anh ta, hào hứng ngó nghiêng. Cẩn Tri ngồi bên cửa sổ, có chút thất thần. Đáy biển vốn một màu tối đen, tựa như dưới hố sâu vô cùng vô tận. Đầu máy bay được trang bị một ngọn đèn pha, tỏa ánh sáng mông lung nên cô có thể quan sát bên ngoài. Một đàn cá nhiều màu sắc bơi qua cửa sổ, Cẩn Tri vô thức giơ tay sờ vào ô cửa kính.

Ứng Hàn Thời ngồi xuống cạnh Cẩn Tri, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô. Cô liếc anh một cái. Dường như người đàn ông này đã vô cùng thành thạo trong những cử chỉ thân mật với cô.

Cẩn Tri lại quay đi ngắm đàn cá. Có lẽ do đáy biển lạnh lẽo nên cửa sổ nhanh chóng mờ mịt hơi nước. Cô liền giơ tay lau sạch. Ứng Hàn Thời lập tức nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình. Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô chăm chú.

Cẩn Tri cũng lặng thinh. Rõ ràng từng được anh nắm tay vô số lần nhưng vào thời khắc này, cô vẫn có cảm giác run rẩy.

“Đây cũng là chiêu... Trang Xung dạy anh à?” Cô hỏi nhỏ.

“Không phải.” Anh cúi đầu, áp vào má cô:”Là anh muốn làm vậy với em.”

Hai má nóng ran, Cẩn Tri để mặc anh nắm tay. Xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng trong lòng cô cuộn trào từng đợt sóng dữ dội.

“Cuối cùng cũng đến chỗ giấu Tinh Quang Hiệu của chúng ta rồi.” Tiêu Khung Diễn đột nhiên cất giọng cảm thán.

Cẩn Tri liền rút tay về. Ứng Hàn Thời ngẩng đầu nhìn phía trước. Trước mặt họ xuất hiện một vật thể kim loại cao bằng tòa nhà khoảng bốn, năm tầng, lặng lẽ nằm dưới đáy biển. Chiếc máy bay chiến đấu áp sát phi thuyền, hai cửa khoang nối vào nhau. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra. Một tiếng động ầm ầm vang lên từ phi thuyền, báo hiệu nguồn năng lượng được khởi động.

Cẩn Tri theo Ứng Hàn Thời đi vào một hành lang dài, vách tường đều là kim loại màu bạc. Cẩn Tri và Trang Xung chưa từng gặp cảnh tượng này nên gần như nín thở, quan sát xung quanh.

Cả nhóm nhanh chóng đi tới một khoang rộng lớn. Tiêu Khung Diễn giới thiệu: “Đây là phòng điều khiển trung tâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play