An Vân Thương vừa xem xong một quyển tiểu thuyết khiến người đọc phải phát điên, cô bực mình quăng sách ra xa, mắng to: “Tình tiết truyện kiểu quái gì đây? Xem mà muốn mắc ói!” Nữ chính của truyện đúng là một đại sát tinh, nam chính không thích cô ta, lúc nào cũng hành hạ cô ta, nhưng cô ta vẫn không biết xấu hổ mà cứ suốt ngày hi hi ha ha bám theo hoài không dứt!
Nhưng cái đáng giận nhất của cuốn tiểu thuyết này là… tên của nữ nhân vật chính lại… giống hệt tên cô, lúc trước cũng chỉ vì nguyên nhân này nên cô mới tò mò xem nó, mà giờ tức giận cũng chính vì nguyên nhân này đây.
Nếu như thực sự gặp được tên con trai có tính cách như nam chính ở ngoài đời, chắc chắn cô sẽ tránh anh ta thật xa, không bao giờ muốn dây dưa với loại người đó!
Mắng được vài câu, An Vân Thương bỗng cảm thấy đầu óc mơ hồ, mí mắt nặng trịch.
Vừa đúng lúc! Đi ngủ thôi!
Nghĩ như vậy nên Vân Thương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
An Vân Thương bị người ta đánh thức, cô đang ngủ thì nghe thấy loáng thoáng đâu đó có một giọng nữ mềm mại đang gọi tên mình.
Cô chầm chậm mở mắt, vừa mở mắt ra đã bị cảnh tượng và người phụ nữ trước mắt làm cho giật mình.
Cái chỗ quỷ quái nào đây?
Tại sao cô lại ở chỗ này?
Và người phụ nữ nhu nhược đang khóc sướt mướt như Lâm Đại Ngọc này là ai?
Thấy An Vân Thương tỉnh lại, Lâm Trầm Nguyệt vui mừng vội vàng ôm chầm lấy cô.
“Vân thương, cuối cùng con cũng đã tỉnh! Con có biết lần này con té từ cầu thang xuống đã khiến dì sợ hãi đến mức nào không!” – Lâm Trầm Nguyệt khóc như mưa, may mắn bà là một mỹ nhân nên nhìn tướng khóc cũng không quá xấu.
Có điều, lời nói của bà cùng với khunh cảnh xung quanh đã khiến An Vân Thương đang nằm trên giường phải lạnh sống lưng.
Chuyện quái gì thế này, đừng nói là cô đã xuyên không vào cái cuốn tiểu thuyết <Yêu sâu đậm Tổng giám đốc> mà cô vừa tức giận quăng lên đầu giường đấy nhé!
An Vân Thương biết rõ phòng mình không phải như thế này, cô cũng không có dì, càng không té ngã từ trên cầu thang xuống. Nhưng tất cả những việc đó đều có trong cuốn tiểu thuyết.
An Vân Thương đẩy bà dì đang khóc đến ngập phòng ra, đưa hai tay bưng kín mắt mình. Trời ơi! Chẳng qua cô chỉ mắng cuốn tiểu thuyết ấy mấy câu thôi mà, sao có thể xuyên vào đây được?
Cuốn tiểu thuyết này rất chán, cô không hề thích nó.
Lâm Trầm Nguyệt thấy An Vân Thương khó chịu mà khóc khiến dì cũng luống cuống. Từ nhỏ An Vân Thương đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, con bé vẫn sống ở nhà ngoại, và dì Lâm Trầm Nguyệt là người trực tiếp thay cha mẹ chăm sóc cho Vân Thương, dì luôn coi Vân Thương như con gái ruột, đến khi lập gia đình cũng dẫn theo về sống cùng, tiếp tục chăm sóc cho cô.
Đây là khoảng thời gian dì vừa kết hôn, đang cùng dượng đi hưởng tuần trăng mật, nhưng chưa được mấy ngày đã nhận được cuộc điện thoại nói Vân Thương bị té từ trên cầu thang xuống.
Lâm Trầm Nguyệt ngay lập tức quẳng tuần trăng mật sang một bên, nhanh chóng kéo chồng chạy về.
Đây chính là đoạn Lâm Trầm Nguyệt vừa trở về từ tuần trăng mật.
Trong đầu An Vân Thương có ký ức trước kia của nhân vật nữ chính, đồng thời cô cũng đã xem qua cuốn tiểu thuyết này nên biết rất rõ vì sao mình lại bị ngã cầu thang.
Trong tiểu thuyết An Vân Thương không hề nói ra thủ phạm đã đẩy cô xuống, bởi vì thủ phạm chính là cậu cả Lương Mạc Sâm – người mà nữ chính đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng An Vân Thương đang nằm trên giường lúc này không phải là đại sát tinh như trước kia nữa, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cho thằng nhãi đó.
Cô lấy tay che mặt, khóc thút thít: “Dì ơi, con không nên ở đây quấy rối hạnh phúc của dì. Tuy rằng dì và dượng Lương đối xử với con rất tốt, thế nhưng con ở đây sẽ làm cho người ta chán ghét. Con chẳng qua chỉ nói anh Mạc Sâm nhìn rất đẹp trai thế mà anh ấy lại đẩy con xuống lầu, xem ra con thật sự không thích hợp ở chỗ này… huhuhuhuhu…”
Lâm Trầm Nguyệt còn tưởng rằng An Vân Thương bị trượt chân nên mới ngã cầu thang, hóa ra lại vì một lý do khác, lúc này nghe xong lời nói của Vân Thương, sắc mặt dì trở nên trắng bệch.
Thực ra dì Trầm Nguyệt có hơi sợ hai đứa con trai riêng của Lương Khải, nhất là đứa con lớn – Lương Mạc Sâm, cả ngày đeo một bộ mặt nặng trịch, trông rất khủng bố!
Thế mà nó lại dám làm tổn thương Vân Thương bé nhỏ của bà, nhẫn tâm đẩy con bé xuống lầu, hành động này thật quá độc ác, quá tàn nhẫn!
Lâm Trầm Nguyệt lặng im suy nghĩ một lúc mới vỗ vai an ủi Vân Thương. “Vân Thương, con nói thật sao? Nếu đúng là thế thì dì phải đi tìm dượng Lương của con giải quyết mới được.”
“Dì ơi, con lừa dì làm gì, dì xem, cả bắp chân con đều bị trầy da chảy máu… Toàn thân đều có thương tích đây này.” An Vân Thương chỉ lên vết thương đã được băng bó cẩn thận trên bắp chân, trên băng gạc trắng có chút máu hồng từ miệng vết thương thấm qua lớp băng, đến Vân Thương tự mình nhìn còn thấy sợ.
Trong cuốn tiểu thuyết này, nhân vật cô ghét nhất chính là Lương Mạc Sâm, hắn ta đã không nhận tình yêu mù quáng ngốc nghếch của An Vân Thương thì thôi, lại còn hay bắt nạt cô nhóc đó. Lúc này có cơ hội mà không báo thù thì cô đúng là đồ đầu heo!
“A, thật đúng do Mạc Sâm làm ư? Sao nó có thể làm như vậy được!” Lâm Trầm Nguyệt thương tiếc cháu gái đến mức muốn khóc, bà không ngờ mới đưa Vân Thương tới đây một thời gian mà cô đã bị thương rồi. Đáng sợ hơn là lại do đứa trẻ Lương Mạc Sâm khủng bố kia làm.
An Vân Thương muốn an ủi dì Trầm Nguyệt nhưng không được, nên đành đưa tay lên xoa trên mặt mình, giả vờ lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, sau đó nhẹ thì thào: “Dì, con cảm thấy tâm trạng không tốt, cũng rất mệt nữa, dì cho con yên lặng nghỉ ngơi một chút nha!”
Lâm Trầm Nguyệt cũng đang muốn đi tìm chồng để xử lý việc này, Lương Mạc Sâm cố ý gây thương tích cho Vân Thương, đây là chuyện nghiêm trọng, nghĩ vậy bèn đứng lên chuẩn bị đi.
An Vân Thương suy nghĩ một chút mới nói với dì Trầm Nguyệt đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng: “Dì làm cho con một ít thức ăn nhé? Con cảm thấy hơi đói…”
Đúng là Vân Thương đang đói bụng, hơn nữa cô có cái tật phải ăn no mới nghĩ tiếp được. Một lát nữa cô phải sắp xếp lại thông tin trong đầu mình, truyện này nhiều tình tiết như thế, chắc chắn phải có một ít thức ăn vào bụng mới được.
“Được, Vân Thương, con chờ dì một lát.” – Lâm Trầm Nguyệt lập tức gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Chờ dì vừa ra khỏi cửa, An Vân Thương lập tức xốc chăn, khập khễnh đi tới cửa ban công, kéo màn cửa sổ nhìn ra khung cảnh cỏ cây xanh mướt ở bên ngoài, cô rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Nguyên nhân có phải vì cô xỉ vả cuốn truyện <Yêu sâu đậm tổng giác đốc> này nên mới bị trừng phạt phải xuyên vào trong sách không? Ôi trời! Chuyện quái gì thế này?
Vân Thương vẫn chưa xem hết bộ tiểu thuyết, nhưng trong phần giới thiệu vắn tắt có nói qua nữ chính và nam chính cuối cùng vẫn hạnh phúc bên nhau.
Chỉ có điều, nhớ tới chuyện nữ chính An Vân Thương ngay từ đầu đã bị nam chính Lương Mạc Sâm ức hiếp đủ đường, lại bị cậu em trai Lương Mạc Tư hùa theo anh trai hành hạ nữ chính. Nữ chính của truyện như một đứa ngốc, bị người ta chà đạp, dày vò, chịu rất nhiều đau khổ, nhưng ngoại trừ dì Trầm Nguyệt ra, chẳng còn ai yêu thương cô ta cả.
Mãi về sau tay nam chính mới động lòng với nữ chính, nhưng con bé nữ chính vẫn rất nghe lời, mặc kệ cho người ta tiếp tục bắt nạt mình, rõ ràng trong truyện này nữ chính không hề có một chút nhân quyền nào cả!
Còn nữa, trong tiểu thuyết này có nói tới việc nam chính thích một cô giúp việc trong nhà tên Tả Lâm Lâm. Hắn bị Tả Lâm Lâm quyến rũ đến mức say đắm, hình như giữa hai người này còn nảy sinh quan hệ mờ ám.
An Vân Thương hừ lạnh. Cô chẳng lạ gì cái loại ái tình máu chó đấy!
Cách sống của nữ chính trong truyện hoàn toàn không phù hợp với tính cách thực của An Vân Thương, cho nên cô không muốn đi theo vết xe đổ cũ, càng không muốn phối hợp diễn xuất theo kịch bản cùng với tay Lương Mạc Sâm kia.
Cô nghĩ từ ngày hôm nay trở đi sẽ chỉ gặp mặt dì Trầm Nguyệt và một số người làm trong nhà, còn những thứ khác cô không quan tâm, bất kể là ai cũng không muốn gặp. Nếu không gặp mặt bọn họ thì những việc xấu xa theo nội dung kịch bản sẽ không xảy ra.
Ha ha ha ha, nghĩ đến đây An Vân Thương mới nở nụ cười hiếm thấy.
Lần này cô sẽ nhốt mình ở trong phòng, suốt ngày ở nhà 24/24 để xứng với cái danh trạch nữ.
Nhưng cô còn chưa kịp hưởng thụ một chút thời gian yên tĩnh thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ mạnh lên.
Nghe thấy âm thanh gõ cửa, An Vân Thương mới phát hiện mình đã đứng ở bên cửa ban công được một lúc.
Vân Thương nhớ vừa rồi có nhờ dì Trầm Nguyệt làm một ít thức ăn, có thể là dì mang thức ăn lên cho cô, vì vậy bèn trả lời “Đừng gõ cửa, con tới ngay.”
Nhưng vừa dứt lời, bên kia vẫn tiếp tục đập cửa, ngày càng dồn dập mạnh mẽ.
An Vân Thương cảm thấy không ổn, có lẽ người đang gõ cửa không phải là cô hầu nữ bê đồ ăn lên cho cô, mấy cô hầu đâu có gan đập cửa phòng chủ mạnh như vậy.
Trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Vân Thương thận trọng tới gần cửa, cô không mở mà nói vọng ra với người bên ngoài: “Ai vậy?”
Người đứng ngoài cửa cuối cùng cũng dừng lại, yên lặng vài giây, một giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận truyền vào trong lỗ tai của An Vân Thương.
“An Vân Thương, cô mở cửa ra cho tôi!”
Ai nha! Thì ra là nam chính đã tới!
An Vân Thương nghe giọng nói đoán đây chắc hẳn là gã nam chính Lương Mạc Sâm, bởi vì đàn ông trẻ tuổi lại có giọng nói lạnh lùng trong nhà này ngoại trừ hắn ra không còn ai khác.
Nếu cô nhớ không lầm thì em trai của Lương Mạc Sâm là Lương Mạc Tư, thời gian này đang dọn ra ngoài ở vì muốn phản đối hôn lễ của dì Trầm Nguyệt và dượng Lương Khải.
Vì vậy người đang đứng ngoài cửa chỉ có thể là Lương Mạc Sâm!
An Vân Thương hít vào một hơi thật sâu, cô không thèm gặp mặt tên Lương Mặc Sâm đó đâu! Để cô gặp loại đàn ông cặn bã đó chỉ tổ mắc ói thêm!
“Anh muốn tôi mở cửa làm gì?” Im lặng một lúc lâu, Vân Thương mới nói với người đang đứng bên ngoài.
Lương Mạc Sâm đứng trước cửa sửng sốt một lúc lâu, từ khi An Vân Thương dọn vào nhà này, ngày nào cô ta cũng muốn bám lấy hắn, lúc này hắn muốn cô mở cửa, chẳng phải cô sẽ như mọi lần cười khúc khích nhanh chóng chạy ra mở cửa sao?
Thế quái nào mà lần này cô ta lại đứng ở bên trong hỏi hắn muốn mở cửa để làm gì?
Lẽ nào cô ta bị quẳng xuống lầu nên đầu bị điên rồi?
Ánh mắt lạnh lẽo trừng lên với cánh cửa, hắn không vui nên hai hàng lông mày nhíu lại. Đúng là hắn không cẩn thận đã làm An Vân Thương ngã xuống lầu, nhưng thật không ngờ con bé chết tiệt kia lại nói ra chuyện này khiến Lâm Trầm Nguyệt vừa thấy cha là đã nhào vào khóc như mưa. Cha hắn nghe chuyện lại gọi hắn ra nói sau này đừng làm như thế nữa, nếu không thì cũng dọn ra ngoài ở như Lâm Mạc Tư đi.
Hay thật! Lương Mạc Sâm cười lạnh, đây là Lương gia, cũng là nhà của hắn, dựa vào cái gì mà Lâm Trầm Nguyệt và An Vân Thương được ở đây còn anh em bọn họ lại bị cha đuổi ra ngoài?
Mặc dù hắn cũng không thích ở đây, cũng không nghĩ sẽ ở lâu dài, thế nhưng căn nhà này là nơi cha và mẹ đã mua trước kia, đối với hắn mà nói là nơi có rất nhiều kỉ niệm.
Thế mà cái con bé An Vân Thương chết tiệt không biết tốt xấu kia lại hại hắn phải ra khỏi nhà, hôm nay hắn phải trừng trị cô ta một trận mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT