Tiêu Lâm uống rượu cho đến khi màn đêm buông xuống, nguyệt lạc chi sao. Rất xa truyền đến tiếng nhạc, nhó nhẹ đưa đến gây ồn ào bên tai, khi đoạn khi tục, hốt hoảng.
Một đào viên, dưới ánh trăng thanh dần hiện ra một nhan sắc yêu mị.
Tiêu lâm ngước lên khuôn mặt đã phiếm hồng vì rượu, đem giọt rượu ngon ngọt cuối cùng tiến nhập vào cổ họng.
“A……”.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, duỗi chân ra, dựa vào thân cây đào, mượn lực, nhảy vào không trung một vòng, đã nhảy ra mấy trượng xa.
Bên hồ ẩn ẩn có bóng người, người kia ngân giáp bao quanh, Tiêu Lâm cố ý dùng lực, lao thẳng tới đi qua.
Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy phía sau một trận kình phong đánh úp lại, trực giác né người sang bên cạnh, nhìn lại, đôi tay theo bản năng vươn ra vững vàng đỡ được Tiêu Lâm.
Tinh mâu híp lại, hai má đà hồng, đôi môi thản nhiên mở nhẹ, mùi hoa bay ra ngọt nhẹ thanh thanh, lăng thư minh ngơ ngác nhìn mỹ nhân so với chính mình còn muốn cao hơn một cái đầu, ánh mắt chuyển qua cái cổ trắng nõn hầu kết khéo léo.
Hắn cuối cùng cũng nhận ra mỹ nhân này chính là bảo đệ của đương kim thánh thượng, Cảnh vương Tiêu Lâm.
Lúc thượng triều chỉ thoáng nhìn, chỉ cảm thấy Cảnh Vương gia một nam tử, dung mạo lại diễm lệ thần kỳ, không khỏi lưu tâm.
Mà giờ phút này Tiêu Lâm lại gần trong gang tấc, dung mạo diễm lệ khiến Lăng Thư Minh phải cúi đầu, không dám nhìn gần.
Tâm, muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn thở mạnh cũng không dám thở, chỉ có đôi tay vẫn là đang nắm chặt lấy Cảnh vương đang lung lay sắp đổ, không biết không nghĩ vẫn là không thể buông ra.
Tiêu Lâm lén hé mắt nhìn khuôn mặt của Lăng Thư Minh, vẫn là kinh diễm đến mức kinh ngạc, sóng mắt liễm diễm lưu chuyển không chút nào che dấu. Hắn vốn chỉ là không say, hiện cố ý giả bộ bộ dạng say rượu, lung lay không chịu đứng vững, mệt Lăng Thư Minh tiêu hao khì lực chống đỡ hắn. Nhìn trên mặt hắn dần dần đỏ ửng, cái trán chóp mũi cũng thấm mồ hôi, không biết sao, liền nghĩ đến muốn chạm vào.
Trong lòng còn đang tinh tế thưởng thức, khuôn mặt đã sớm nhích dần qua, nhẹ nhàng lướt qua gò má như tơ lụa của thiếu niên, Lăng Thư Minh ngẩn ra, chỉ là do Cảnh vương đang say nên mông lung không rõ, tuy rằng hắn chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc, nội tâm vẫn là ức chế không được cảm giác mênh mông, nhưng sau đó liền lập tức thu liễm, sửa lại thân mình Tiêu Lâm, đưa khuôn mặt hắn cùng với đầu mình ly khai một ít.
“Cảnh Vương gia hẳn là đang say? Ta đi gọi người đến!”.
Tiêu Lâm bước tới một bước, làm bộ bộ dáng như không có đứng vững, thuận thế vịnh lấy thắt lưng của Lăng Thư Minh, không hề buông ra, còn nhân tiện đè xuống.
Cả người đều cứng rắn, xương cốt cũng cứng rắn, cả cơ thể cũng là cứng rắn. cũng không biết là do khẩn trương hay không. Hắn ở bên gáy dùng sức cọ cọ, làn da rõ ràng như tơ lụa a.
Lăng Thư Minh mặt đỏ lên, vững như Thái Sơn, không nhúc nhích. Tiêu Lâm cười thầm, xem ra đã có tác dụng.
Lăng Thư Mminh cho hắn ôm một cái, thắt lưng cũng cho hắn ôm mạnh đến phát đau, lại nghe hắn “Lăng” nửa ngày Lăng không được, liền buông vai hắn ra, ở trước mặt hắn nói “Hạ quan Lăng Thư Minh, Cảnh Vương gia.”.
Tiêu Lâm cười hắc hắc, cằm đặt trước ngực Thư Minh nói “Ngươi không cần…. Không cần…… Hoảng, ách…… Không cần hoảng……” vừa nói xong, liền ngã xuống, Lăng Thư Minh cả kinh, vội vàng đem hắn kéo trở về dựa vào người mình.
“Ngô…… Không hoảng hốt …..”.
Lăng Thư Minh cười khổ nói “Cảnh Vương gia, tùy tùng của ngươi đâu? Không mang theo a?”.
Tiêu Lâm mạnh tay ôm lấy hắn, lại ở hắn trên người xoa nhẹ mấy cái, miệng lẩm bẩm những lời nói có nghe cũng không hiểu. toàn thân sức nặng của hắn đều đặt trên người Lăng Thư Minh, tốt xấu Lăng Thư Minh cũng không phải là thư sinh nhu nhược trói gà không chặt, bằng không khiêng một đại nam nhân như thế thời gian một chén trà nhỏ cũng không khiêng nỗi.
Trên thân nam nhân từng đợt truyền đến mùi hương, hại hắn miệng khô lưỡi khô, nghiêng mặt một chút, có thể nhìn thấy tuyệt thế dung nhan đang tựa vào người mình, ánh trăng trong suốt, khuôn mặt Tiêu Lâm tinh tế, da thịt vô cùng mịn màng, làm sao một đại nam nhân có thể có được. Miệng hắn hơi hơi nhếch lên độ cong, gióng như một gợn sống, lăng thư minh xem ngây người, đã quên phải làm cái gì……
“Lăng tướng quân…..” một tiếng gọi vang lên, Lăng Thư Minh nhìn lại, là Lí công công chủ quản thái giám.
“Lí công công, cảnh Vương gia uống rượu.” Hắn đưa ngón trỏ đặt ở giữa môi, nhắc nhở chớ có lên tiếng, lặng lẽ nói, e sợ người tỉnh giấc, trong giọng nói chính mình cũng không biết được lại có mang theo vài phần ôn nhu.
Tiểu Lý Tử gật gật đầu, cũng nói nhỏ “Hoàng Thượng nói, Cảnh Vương gia nếu uống rượu, liền đem đến cảnh thúc cung, lăng tướng quân đem Vương gia giao cho Tạp gia đi.”.
Lăng Thư Minh nhìn lại phía sau, gặp vài thái giám cường tráng bước đến, hắn nắm lấy bả vai Tiêu lâm, hơi hơi loan hạ thắt lưng, tay kia ôm lấy thắt lưng Tiêu Lâm
“Ta làm……” Lăng Thư Minh nói.
Thực đau đầu a, Lăng Thư Minh cúi đầu liếc mắt nhìn Tiêu Lâm một cái, hắn nhắm chặt mắt, một chút bộ dáng thanh tỉnh cũng không có. Hắn khinh thủ khinh cước đem Cảnh vương an trí hảo, lại cởi áo choàng giúp hắn.
“Lí công công, buổi tối gió lạnh, cảnh Vương gia uống rượu, không cần thổi nến.”.
Tiểu Lý Tử nghiêng đầu cười nói “Lăng tướng quân thật sự là người cẩn thận.” Tiếp theo, vừa chắp tay nói “Lăng tướng quân vẫn là mau về buổi tiệc đi, Hoàng Thượng đang tìm ngài!”.
Lăng Thư Minh thế này mới nhớ tới chính mình rời đi đã lâu, mang gật đầu nói,“Đa tạ Lí công công, ta liền đi.”.
Hắn vừa đi, Tiêu Lâm liền mở mắt, đáy mắt nhất mực thanh tỉnh, không còn nữa phần men say.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT