Cảnh vương luôn luôn  yêu mị, bất quá luôn luôn là chơi đùa, Lăng Thư Minh ai đến nhà cũng không cự tuyệt luôn luôn vui vè. Một ngày, Tiêu Lâm mời Thư Minh ghé phủ hắn, Lăng Thư Minh bế một vò rượu ngon tới.

Vào Cảnh vương phủ, liền chịu phải một trận gió lạnh tứ cỏ cây, xung quanh hỗn loạn cỏ cây xanh tươi hương khí rất dễ chịu. Hành lang gấp khúc trong sân vườn thực vật đa dạng, có cây, có hoa, Lăng Thư Minh ngay cả tên cũng không biết. Chủ ốc của Tiêu Lâm, giữa một sân hoa hồng, đến gần trừ bỏ mùi hoa, còn có một loại mùi thản nhiên nhưng cay độc, cẩn thận ngẫm, thế nhưng, chính là mùi trên người Cảnh vương mùi hoa mai, chẳng qua hoa mai trên người Cảnh vương hương rất đậm, ngược lại ngay bây giờ như là một loại hương vị cay độc.

Tiêu Lâm ở tiền đường vẽ tranh, giấy thượng diễm hồng một mảnh, màu vàng tinh điểm làm nhụy hoa, đúng là họa hoa hồng.

Hắn giương mắt nhìn Lăng Thư Minh trên đường mòn đầy đá cuội đang đi tới, dáng đi thanh thoát, trên mặt một vẻ nhu hòa yếu ớt, khóe miệng nổi lên giảo hoạt tươi cười, ngòi bút linh hoạt nhẹ nhàng, vẽ ít ỏi vài nét bút, một người như hư như thực liền hiện lên trên mặt giấy. Đợi cho Lăng Thư Minh đến bên cạnh hắn, liền họa một văn sức lam tuyến trên trường bào.

Lăng Thư Minh bật cười, vạt áo của hắn cũng có văn sức lam tuyến, cùng với bức họa này là cùng một vị trí. Hắn cười nói,“Đa tạ Vương gia ban thưởng họa.”.

Tiêu lâm bước đến trước người hắn, ở bên tai hắn ngửi một hơi, hỏi,“Thơm quá, là cái gì?”.

Trải qua mấy ngày nay ở chung, Lăng Thư Minh đã muốn quen Tiêu Lâm tỏ ra vẻ ái muội, cũng không giống với lần đầu tiên mà thất kinh, tay chân đều cảm thấy thừa thãi. Bất quá hơi thở ấm Tiêu Lâm phun trên cổ hắn, vẫn là làm cho hắn có chút cảm giác khó nói, hắn vội vàng đưa bình rượu lên, nói,“Vương gia ngửi được mùi rượu thơm.”.

Tiêu Lâm tiếp nhận cái bình, hai ngón tay nhẹ nhàng để lên nắp bình, tà trứ ánh mắt phiêu phiêu liếc mắt nhìn Lăng Thư Minh một cái, nói “Không phải ta đã bảo gọi tên, ta không muốn nghe Vương gia Vương gia.”.

Lăng Thư Minh hai má nhuốm đỏ ửng, khó khăn nói,“Này, như thế không hợp lễ.”.

“Ha ha” Tiêu Lâm cúi đầu cười, Lăng Thư Minh cảm thấy cổ tay áo nặng hơn, cúi đầu vừa thấy, ngón tay bạch ngọc của Tiêu Lâm cuốn tay áo hắn lên nắm lấy cổ tay của hắn, đầu ngón tay hồng nhạt lộ ra bên ngoài, Lăng Thư Minh không hiểu ý tứ của hắn, đang muốn đặt câu hỏi, bỗng dưng có cái gì đó chạm vào miệng mình, mềm nhẹ như con bướm đảo qua.

Như là bị sét đánh trúng, hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Lâm vuốt ve khóe môi. Thanh âm gió thổi sàn sạt qua lá cây, chậm chạp mà rõ ràng rơi vào tay, vào đến trong đầu lại nghe như sấm rền, ở ngực, có tiếng vang rất nhẹ, có cái gì đó không cản lại được, cũng có vẻ như sắp tràn ra.

Tiêu Lâm đem bình rượu đặt lên trên bàn, hai tay cầm chặt cổ tay của Lăng Thư Minh, lôi kéo hắn hướng vào trong lòng mình, nhẹ cúi đầu, hôn lên hai cánh hoa. Hắn chính là lại tiếp tục hôn, thiếu niên trong lòng ngay ngô thở, khuôn mặt phiếm hồng, kinh hãi đã quên hô hấp, ánh mắt thất thố nhìn tiêu lâm.

Cảm giác thật tốt.

Đây là nụ hôn đầu đi, Tiêu Lâm nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vui không ít, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Thư Minh, vuốt đến nơi đó cũng phát nhiệt nóng lên.

Lăng Thư Minh là hoàn toàn ngây dại, trong đầu thoáng cái trống rỗng. Trong lòng có cảm giác mềm mại, lòng bàn tay ngứa, giống như loài mèo, hận không thể hung hăng cào cấu, lại không thể động đậy. Trong lúc đó khuôn mặt trắng nõn không tì vết của tiêu lâm thật gần, lông mi thật dài ái muội, đôi tay khẽ vuốt nhẹ má hắn.

Hắn dần dần cảm thấy hư nhuyễn, tầm mắt mơ hồ, như lơ lửng trên không.

“Thư Minh? Thư Minh, uy!”.

Sao một hồi sự tình? Hắn đứng cũng đứng không yên?

Tiêu Lâm buông hắn ra, vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt hắn, người nọ như tỉnh mộng thở mạnh một hơi, tiếp theo kịch liệt ho khan không ngừng.

“Sao thế? Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi còn nín thở, ha ha ha.” Tiêu Lâm vuốt lưng giúp hắn thuận khí,“Là ai đã nói, ta không phải non?” Tiêu Lâm giả vờ giống như đúc.

Khuôn mặt Lăng Thư Minh từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang hồng, giống như bị thiếu máo, khó chịu nói,“Vương gia!”.

Tiêu Lâm không để ý hắn giãy dụa, đem hắn ôm vào trong lòng,“Ngoan ngoãn, tên tự, ân?”.

Hắn thích người thiếu niên thuần khiết, yêu nhất vẻ mặt xấu hổ này, Lăng Thư Minh rất hợp khẩu vị hắn, tính tình đơn thuần như giấy trắng, đến nỗi này hắn……, hắn tuyệt không có lý do gì buông tha khối thịt béo đã đưa lên đến miệng này.

“Vương gia, không cần chọc ghẹo ta.” Lăng Thư Minh ở trong lòng hắn, lăn qua lộn lại cũng là những lời này, Tiêu Lâm nghe liền cười,“Ngươi gọi tên ta, ta liền thả ngươi ra.”.

Lăng Thư Minh quẫn bách vẻ mặt đỏ bừng, tả tránh hữu tránh, nề hà công phu của Tiêu Lâm thực sự cao, hắn giãy sao cũng giãy không ra cái ôm ấp cực nóng như liệt hỏa này, còn chưa nói đến cỗ hương khí trên người Tiêu Lâm, đầu hắn bắt đầu choáng váng.

Trên trán hắn đã toát mồ hôi, lại cảm thấy giận bộ dáng vừa lòng của Tiêu Lâm, lại cũng không chịu thả hắn ra. Lần đầu tiên là do hắn giả say, Lăng Thư Minh cho hắn sờ từ trên xuống dưới, hiện tại hắn lại chiếm tiện nghi,Lăng Thư Minh loáng thoáng rõ ràng, lại không rõ trên người mình có chỗ nào để sờ, mà Tiêu Lâm lại sờ mãi không ngừng.

“Vương gia!” Hắn hét lớn một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, lập tức bất chấp mọi thứ, dùng một chường đẩy ngực Tiêu Lâm ra, tuy rằng chỉ có ba phần lực, nhưng hắn là võ tướng dùng lực sẽ mạnh hơn người thường, Tiêu Lâm hoàn toàn không có phòng bị, bị hắn đẩy một cái lảo đảo, lui vài bước xa.

Tiêu Lâm vừa đứng ổn, liền ôm chặt ngực, chu miệng nói,“Ngươi sao lại ra tay mạnh như vậy, ta làm đau ngươi sao? Ai yêu……” Hắn loan hạ thân hô đau.

Lăng Thư Minh trong ngực kịch liệt phập phồng, run giọng biện giải,“Ta không dùng lực a.”.

Tiêu Lâm nói,“Ngươi cũng không lại đây xem ta a?”.

Lăng Thư Minh do dự trong chốc lát, Tiêu Lâm vẫn là cúi gập người, liền đi qua, chạm vào bả vai hắn nói,“Ta xem xem.”.

Đây chính là bào đệ của đương kim Thánh Thượng, thân thể đáng giá, mặc dù có võ nghệ trong người, nhưng vừa rồi không hề đề phòng, nói không chừng chính mình đã làm hắn bị thương.

“Hắc……” Tiêu Lâm nhanh chóng đứng dậy, trộm hôn Lăng Thư Minh, đắc ý dào dạt nhìn hắn nói,“Lăng đại tướng quân đôi môi đỏ mọng, tư vị bất phàm.”.

Lăng Thư Minh bị câu “đôi môi đỏ mọng” Liền đau đầu,thẹn quá tùy tay nắm một nắm lá dâu, ném lên đầu Tiêu Lâm. Tiêu lâm lấy một mảnh lá xuống, đặt ở mũi ngửi, nói “Ta yêu ngươi thiếu niên đắc ý, yêu ngươi tư chất bất phàm, còn yêu ngươi phong thái mị nhân.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play