Từ ngày đó, Tiêu Hoằng thường xuyên đến tìm Hàn Sanh, ngay từ đầu chỉ là nhàn tán một ít chuyện, nhưng sau khi Tiêu Hoằng biết Hàn Sanh muốn đăng ký vào lớp học ban đêm để tiếp tục việc học, liền tự nhận làm gia sư cho hắn.

Khiến cho Hàn Sanh bất ngờ là Tiêu Hoằng lên đại học, nhưng sách giáo khoa cùng bài vở thời trung học đều còn lưu giữ, hơn nữa đều giữ gìn rất tốt.

Tuy Tiêu Hoằng nói là vì hắn nhớ tình bạn cũ, nhưng qua bài vở ghi lại kỹ càng, Hàn Sanh biết Tiêu Hoằng là vì có một ngày có thể đem mấy thứ này giao cho hắn.

“Nếu học lại trung học từ đầu thì rất lãng phí thời gian, tôi định thi lấy bằng trung học rồi mới trực tiếp nhảy lớp học đại học ban đêm, cậu thấy thế nào?” Hàn Sanh hỏi ý kiến của Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng suy ngẫm hồi lâu, gật đầu trả lời: “Cách này khá tốt, tôi sẽ đi tìm hiểu thêm bằng trung học bổ túc cần thi những môn nào. Về phần lớp đại học ban đêm, cậu đã định thi ngành nào chưa?”

“Ừ….Hệ tiếng trung giống cậu.” Hàn Sanh thấy Tiêu Hoằng hơi nhíu mày, vội vàng hỏi: “Lớp ban đêm trường cậu rất khó thi vào sao?”

Tiêu Hoằng trầm ngâm nói: “….Chỉ cần chuẩn bị tốt, với thực lực của cậu, tôi nghĩ muốn thi vào trường tôi cũng không phải quá khó, để tôi đi phòng đào tạo hỏi kỹ xem.”

“Thật ngại quá, mấy ngày nay làm phiền cậu nhiều như vậy…” Hàn Sanh áy náy nói.

“Việc nhỏ thôi đâu có gì.” Tiêu Hoằng còn thành thật nói: “Cậu muốn vào trường tôi học, tôi thật sự rất vui, làm tôi nhớ tới trung học học bài cùng với cậu.”

Trung học Hàn Sanh đối hắn không phải đánh thì là đá, có cái gì hoài niệm a? Hàn Sanh xấu hổ rụt lui cổ, cho dù hắn biết Tiêu Hoằng không có nửa điểm nói móc ác ý gì, nhưng hắn biết hồi đó mình thật sự là tự cao tự đại không biết tốt xấu.

Thời gian qua nhanh, dưới sự trợ giúp của ‘gia sư’ Tiêu Hoằng, Hàn Sanh thành công thi vào lớp ban đêm của đại học, tối đến, để chúc mừng, Hàn Sanh đang túng quẫn nhưng vẫn dám bỏ ra một ngàn đồng mời Tiêu Hoằng ăn cơm.

Ăn là bít tết loại thường, ăn theo tiệc đứng, khi tính tiền còn có thể tiết kiệm hơn 300 đồng…

“Có muốn qua chỗ tôi chơi không?” Tiêu Hoằng hỏi.

“Ừ.”

Hàn Sanh không chút do dự đồng ý, bởi vì tháng trước Tiêu Hoằng đã dọn ra khỏi ký túc xá, thuê một phòng trọ nhỏ có WC riêng, tính cả tiền điện nước cùng phí internet, một tháng tiền thuê tổng cộng khoảng 5000.

Làm cho Hàn Sanh bội phục là bất luận tiền học phí hay tiền sinh hoạt, Tiêu Hoằng đều dựa vào tiền làm thêm để trả, từ thứ 2 đến thứ 6 nhận phiên dịch tiếng Anh, thứ 7 và chủ nhật thì mỗi ngày 2 tiếng làm gia sư.

“Trưởng thành rồi, mấy cái đó đương nhiên đều phải tự kiếm, học cách độc lập về kinh tế.” Khi Hàn Sanh hỏi, Tiêu Hoằng chính là mỉm cười giải thích như thế.

Tiêu Hoằng dọn ra ngoài, có đôi khi Hàn Sanh hứng thú sẽ qua chỗ hắn chơi, thậm chí là ở lại qua đêm, dù sao phòng ghép ở công trường là bốn, năm người một gian, vừa chật vừa hẹp, không thoải mái bằng chỗ Tiêu Hoằng.

Hàn Sanh dùng ít tiền còn lại đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai bia cùng một ít đồ ăn vặt, hai người bọn họ về chỗ Tiêu Hoằng, tiếp tục đợt chúc mừng thứ hai.

“Cạn ly___”

Trong phòng, vang lên tiếng cốc chạm nhau, Hàn Sanh vui sướng uống ừng ực một hơi.

“Tiêu Hoằng, trong khoảng thời gian này thật sự cám ơn cậu.” Hàn Sanh tay cầm quai cốc lạnh lẽo, vẻ mặt chân thành nói lời cảm ơn.

Tiêu Hoằng cười nói: “Cậu có thể thi vào trường tôi, tôi thấy rất vui, cho nên không cần phải cám ơn.”

“….” Chăm chú nhìn vào khuôn mặt nam tính của Tiêu Hoằng, Hàn Sanh bỗng dưng trầm mặc.

“Sao đột nhiên không nói?” Tiêu Hoằng nghi hoặc hỏi.

Hàn Sanh mấp máy môi, cuối cùng hạ quyết tâm mở miệng: “Tiêu Hoằng, vì cái gì cậu lại đối tốt với tôi như vậy? Đã lâu lắm rồi…đã rất lâu rồi không ai đối tốt với tôi như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play