Nước mắt người ấy, tựa như đóa hoa phiêu lạc giữa không trung…

Hàn Sanh nghĩ chính mình sẽ trở nên hư hỏng, như là kết quả không chút mảy may làm người ta cảm thấy bất ngờ.

Năm hắn 5 tuổi, mẹ hắn yêu người khác, bỏ nhà ra đi, mà ba ba làm việc ở công trường, cho dù đã cố gắng bứt ra khỏi ám ảnh việc bị vợ bỏ rơi, nhưng cuối cùng vẫn như cũ nhiễm tật say rượu.

Khi mẹ hắn còn chưa bỏ nhà trốn đi, Hàn Sanh nhớ rõ ba hắn tuy rằng thỉnh thoảng sẽ uống rượu, nhưng nhiều lắm chỉ là sau khi làm việc xong uống vài ba chén mà thôi. Còn bình thường, ba ba luôn luôn dạy hắn làm bài tập ở trường, lúc nghỉ cũng sẽ cùng mẹ dẫn hắn ra ngoài chơi.

Hiện tại nhớ lại, đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.

Từ lúc mẹ bỏ đi, số lần ba ba uống rượu càng ngày càng tăng, cũng uống mỗi lần một thêm nhiều, khi Hàn Sanh vào năm nhất quốc trung, có một lần hắn khuyên ba ba đừng nên uống rượu nhiều như vậy nữa, ba ba uống say lại hung hăng tát hắn một cái.

Đợi khi ba ba tỉnh táo lại, khẩn trương ôm lấy hắn, luôn mồm tự trách nói thực xin lỗi….Khi đó, Hàn Sanh đã nghĩ, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.

Thế nhưng, hành vi bạo lực của ba ba lại như chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra sẽ không thể nào đóng lại…

Ngay từ đầu, chỉ là cho hắn vài bạt tai, đá hắn mấy đá mà thôi, nhưng sau lại dần dần không khống chế được, có một lần thậm chí đánh gãy hai căn xương sườn của hắn.

Mà ba ba mỗi lần tỉnh táo lại, đều đã khóc ôm hắn, không ngừng nói thực xin lỗi…Cho nên khi đến bệnh viện, bất luận bác sĩ, y tá hỏi thế nào, hắn vẫn khăng khăng nói là mình đánh nhau bị thương.

Hắn muốn bảo vệ ba ba, hắn muốn làm cho ba ba biết, cho dù mẹ vứt bỏ ba ba, hắn cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ rời đi.

Có lẽ là vì hắn liên tục nói dối để bảo vệ ba ba, cho nên trong cảm nhận của thầy cô và bạn học, hắn từ một học sinh bình thường không có gì nổi bật, dần dần biến thành một thiếu niên bất lương không học vấn không giáo dục, cơ hồ không một ai chịu làm bạn với hắn, chịu tới gần hắn, thường thường đều là nhìn hắn không vừa mắt, muốn giáo huấn hắn một chút cho biết mặt.

Cho dù ở trường học bị xa lánh, Hàn Sanh cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì lòng hắn tràn đầy hy vọng ba ba có thể khôi phục lại thành ba ba như trước kia.

Chỉ cần thành tích của mình tốt, ba ba sẽ thực vui vẻ, sẽ không lại uống rượu nữa đi? Hắn nghĩ như vậy, cho nên cực kỳ chăm chỉ đọc sách, thành tích ở trường từ từ tiến bộ, các thầy cô thường cảm khái nói hắn nhận thức không tồi, chỉ tiếc là học không giỏi, còn có bạn nữ đối hắn ái mộ, nói hắn quậy thật sự có cá tính, đồng thời, người muốn tìm hắn gây sự cũng càng nhiều.

Tốt nghiệp trung học, hắn thi đậu vào một trường cao đẳng tương đương nổi danh trong huyện, khi hắn thu được phiếu điểm, hắn liền hưng phấn mà đem phiếu điểm giao cho ba ba, hy vọng ba ba sẽ khích lệ hắn, sẽ nói hắn là niềm tự hào của mình, nhưng mà ba ba đáp lại hắn, chỉ là một nắm đấm thật mạnh.

“Mày cũng khinh thường tao đúng không? Giống như mẹ mày khinh tao chỉ biết làm việc cực nhọc! Mày tưởng tao muốn nuôi mày sao? Mày vốn đâu phải con tao! Lúc nó gả cho tao đã phình cái bụng to tướng! Tao cứ tưởng tao cưới nó, nó sẽ khăng khăng một mực ở bên tao, không ngờ cuối cùng nó vẫn chạy! Cùng một thẳng oắt con dựa váy đàn bà mà chạy!”

Đây là lần đầu tiên ba ba đánh hắn khi thanh tỉnh, nhưng làm cho hắn kinh ngạc, cũng không phải vì ba ba đánh hắn, mà là vì hắn lại không phải là con của ba ba.

Đầu hắn như bị một tia chớp đánh trúng, cái gì cũng không thể tự hỏi, chỉ có thể tùy ý ba ba đánh hắn đến bất tỉnh  nhân sự.

Ba đẻ của hắn hẳn là không cần hắn, cho nên mẹ mới có thể cưới ba ba ‘hiện tại’ đi? Nhưng mẹ cuối cùng vẫn từ bỏ hắn, mà ‘ba ba’ tựa hồ cũng chán ghét hắn, coi hắn là trói buộc….

Cứ việc như thế, hắn lại vẫn không thể rời bỏ ‘ba ba’, như cũ khăng khăng ở lại nhà, như cũ đi bệnh viện khăng khăng vết thương trên người mình là do đánh nhau. Cho dù hắn không phải con đẻ của ‘ba ba’, nhưng ‘ba ba’ từng đối tốt với hắn cũng không thể dễ dàng xóa sạch.

Chỉ là đôi khi, hắn sẽ đột nhiên rất khó chịu nổi, rất muốn khóc.

Khi hắn còn học trung học, hắn đặc biệt thích đến tầng cao nhất của trường, rất ít học sinh sẽ tới tầng cao nhất, cho dù thật sự có, cũng sẽ không chạy đến sân thượng, bởi vậy với hắn mà nói, nơi đó tựa như căn cứ bí mật của riêng hắn, là nơi hắn có thể mặc sức khóc vì mình.

Nhưng mà có một lần, khi hắn nhảy xuống từ sân thượng, thực không đúng lúc bị Tiêu Hoằng – bạn cùng lớp thấy được.

Tiêu Hoằng, một người hoàn toàn khác hắn, cha mẹ là giáo sư, anh trai là sinh viên đại học nổi tiếng, diện mạo con lai cùng tính cách thường được bạn học đùa giỡn gọi là ‘thiên sứ’, làm cho Tiêu Hoằng vô luận ở đâu đều rất được yêu mến.

Hàn Sanh nghĩ, Tiêu Hoằng sở dĩ có thể ‘thiên sứ’ như thế, là bởi vì cậu ta có cha mẹ cùng anh trai yêu thương đi.

“Cậu vừa mới khóc.” Tiêu Hoằng khẳng định nhìn hắn nói.

Hàn Sanh sửng sốt một chút, lập tức hung tợn trừng Tiêu Hoằng: “Liên quan gì đến mày? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám nói ra ngoài, tao tuyệt đối sẽ đem mày đánh đến ngay cả ba mẹ cũng không nhận được mày là ai.” Hắn cũng không phải nói giỡn, ít nhiều nhờ mấy ‘bạn học’ thích tìm hắn gây sự, cho nên hắn mới luyện ra được công phu đánh nhau thuộc hàng đỉnh đỉnh như bây giờ.

Tiêu Hoằng lại không chút nào sợ hãi, trái lại nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Nơi này là nơi cậu có thể thả lỏng sao?”

“Liên quan quái gì đến mày!” Hắn phẫn nộ quát.

“Sau này tôi sẽ không tới nữa.” Tiêu Hoằng như là hoàn toàn không nghe thấy Hàn Sanh rống giận, tựa gà nói với vịt, nói: “Nơi này là của cậu, tôi sẽ không đến nữa, cho nên cậu có thể yên tâm tiếp tục tới đây.”

Hai mắt Hàn Sanh bỗng dưng trừng lớn, hắn không nghĩ tới Tiêu Hoằng cư nhiên lại sẽ nói như vậy….Nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc của hắn biến thành phẫn nộ, khi hắn phản ứng lại, tay hắn đã nắm thành quyền vung về phía Tiêu Hoằng!

“Tao không cần mày thương hại!”

Tiêu Hoằng bị một quyền của Hàn Sanh đánh lui đến hai bước, nhưng biểu tình của Tiêu Hoằng cũng không thấy có một tia tức giận hay là hoảng sợ nào, chỉ có tầm mắt thẳng tắp nhìn Hàn Sanh.

“Tôi không thể thương hại cậu, bởi vì cậu không cần, không đúng sao?” khi Tiêu Hoằng nói những lời này, giọng điệu thực bình thản.

Hàn Sanh đột nhiên cảm thấy bản thân thật mất mặt, kẻ đánh người là hắn thì tức giận kích động, còn kẻ bị hại là Tiêu Hoằng lại không có một chút phản ứng.

“Dù sao…dù sao chuyện của tao không cần mày quản là được rồi!” Hàn Sanh phẫn nộ ném lại một câu, rồi giống như chạy nạn chạy vội xuống thang lầu, lưu lại Tiêu Hoằng một mình đứng tại chỗ.

Tiêu Hoằng chậm rãi ngẩng đầu nhìn thiên không, thì thào những lời như vô nghĩa: “Giống như đóa hoa…trong suốt..đóa hoa….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play