Hàn Lãng sắc mặt nghiêm trọng kéo Hàn phu nhân né qua một bên. Lục Sắc Vi vẻ mặt đắc ý vì kế hoạch đã thành công, tay cầm khẩu súng giơ lên trời bắn một phát.
Đoàng!
Sau tiếng súng, một loạt người áo đen lực lưỡng, được trang bị súng ống vô cùng đầy đủ, từ bốn phía vọt ra. Dẫn đầu là một thanh niên tương đối trẻ tuổi, khuôn mặt cũng chỉ thuộc loại bình thường, vừa bước ra liền nhìn Hàn Lãng với vẻ mặt khiêu khích. Lục Sắc Vi vừa trông thấy thanh niên này liền chuyển sang vẻ mặt ngọt ngào, tiến tới ôm lấy hắn:
-Anh họ, cuối cùng anh cũng tới rồi.
Người thanh niên cố nén đi cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng, bày ra vẻ mặt thâm tình ôm lấy cô ta, dịu dàng trả lời:
-Ừm, anh tới rồi. Vi nhi, chuyến này thực sự là vất vả cho em.
Lục Sắc Vi khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc rúc đầu vào ngực hắn, còn phía Hàn Thiên Dật bên kia đã bị một tên áo đen lực lưỡng kéo về ném trước mặt thanh niên.
-Hàn tổng, Hàn phu nhân, con trai hai người hiện tại đang ở trong tay tôi. Bây giờ hai người chọn đi, hoặc là làm giấy chuyển nhượng tập đoàn Hàn thị lại cho tôi, hoặc là...hắn sẽ phải chết.
Dứt lời liền đạp chân lên ngực Hàn Thiên Dật, vẻ mặt mỉa mai châm biếm. Hàn Thiên Dật khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, quay sang phía Lục Sắc Vi hét lên:
-Vi nhi, chuyện này là sao? Hắn là ai? Tại sao em lại làm như vậy?
Đến bây giờ, hắn vẫn không tin đây là sự thật. Vi nhi của hắn, Vi nhi của hắn là một cô gái thanh thuần, nhu nhược, lúc nào bị Âu Tử Tuyết bắt nạt, khiến hắn luôn muốn bảo vệ. Vi nhi của hắn không phải là người như vậy!!!! Đáng tiếc, nét mặt Lục Sắc Vi cũng chẳng vì thế mà thay đổi. Cô ta cúi người xuống, nhìn hắn cười mỉa mai:
-Hàn thiếu, mặc dù tôi biết anh rất ngu ngốc, nhưng không ngờ lại ngu ngốc đến mức này. Anh không thấy sao, đây là một kế hoạch rất hoàn mĩ mà anh họ đã nghĩ ra. Cũng nhờ sự ngu ngốc của anh mà kế hoạch này mới thành công tốt đẹp như vậy.
Sắc mặt Hàn Thiên Dật trở nên tái nhợt, chợt nghĩ đến những gì Âu Tử Tuyết từng nói. Không lẽ, đó đều là sự thật sao? Hắn nhìn Lục Sắc Vi, thật khó khăn mói nói lên được mấy chữ:
-Vậy, việc tôi và cô gặp nhau không lẽ cũng là....
Lục Sắc Vi cười phá lên, nét mỉa mai càng thêm rõ ràng:
-Đúng vậy đó, Hàn thiếu của tôi à. Chuyện ngày hôm đó, đều là do bọn tôi sắp xếp, có điều cũng không phải anh đã lấy đi làn đầu tiên của tôi đâu, đó chỉ là chút máu gà mà thôi. Lần đầu tiên của tôi đã sớm trao cho anh họ rồi, sao có thể cho anh được chứ? Còn phải cảm ơn con tiện nhân Âu Tử Tuyết kia nữa, cũng là một kẻ ngu ngốc, giống như anh vậy. Chỉ cần mớm cho cô ta một chút tin tức, cô ta liền đem đi nói khắp nơi, và tôi dễ dàng chiếm được sự đồng cảm của các người, biến cô ta thành đá kê chân của mình. Lần trước anh suýt nữa đã giết chết cô ta, khiến tôi suýt nữa thì mất đi viên đá kê chân hoàn hảo nhất rồi.
Hàn Thiên Dật mở to hai mắt, trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn ra. Thì ra ngay từ đầu hắn đã sai rồi, sai thật rồi. Hắn quả nhiên là kẻ ngu ngốc trên đời mà. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lập tức trở nên băng hàn, lạnh lẽo nhìn Lục Sắc Vi, mắng:
-Tiện nhân.
Khuôn mặt Lục Sắc Vi vặn vẹo vì tức giận, vung tay tát mạnh vào mặt Hàn Thiên Dật, sau đó đắc ý đứng dậy. Trong bóng tối, Lãnh Lăng thắc mắc nhỏ giọng hỏi Âu Tử Tuyết:
-Vì sao chưa hành động.
Âu Tử Tuyết vẻ mặt gian xảo trả lời:
-Để hắn ăn đòn thêm một hồi nữa đã, trả thù trước đây dám mắng tôi, lại còn xô tôi xuống nước, suýt nữa đã giết chết tôi.
Tiêu Lãnh cũng gật đầu tán thành:
-Đúng đó, để hắn ăn đòn một hồi nữa đi, cho hắn sáng mắt ra.
Lãnh Lăng
-.....
Không ngờ nhìn cô như thế mà thù dai đến vậy. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình một cái. Nếu hắn nhớ không lầm thì ngày xưa hắn cũng đắc tội cô không ít, hi vọng cô sẽ không nhớ, bằng không thì hắn thảm rồi.
Hàn Thiên Dật rốt cục cũng tỉnh ngộ, quay sang phía cha mẹ mình hét lớn:
-Ba, mẹ, mặc kệ con, hai người đi đi, đừng để kế hoạch của bọn chúng thành công.
Bốp!
Anh họ của Lục Sắc Vi lạnh lùng đá mạnh vào bụng Hàn Thiên Dật, liếc nhìn hắn như một con kiến, khinh thường nói:
-Câm miệng lại cho ta, bằng không ta cho người cắt cái lưỡi của ngươi.
Vợ chồng Hàn Lãng trông thấy thế trong lòng lập tức nóng như lửa đốt, lo lắng vô cùng. Tuyết nhi rốt cuộc đang làm gì? Tại sao bây giờ còn chưa xuất hiện? Âu Tử Tuyết vốn muốn để Hàn Thiên Dật bị đạp thêm vài phát nữa, nhưng thấy vợ chồng Hàn Lãng lo lắng như vậy liền mềm lòng.
-Tiêu Lãm, bắt đầu đi. Nói người của anh cố gắng kiếm chế bọn tay chân kia lại. Anh và Lãnh Lăng cố gắng bảo vệ vợ chồng Hàn tổng, còn việc cứu Hàn Thiên Dật tôi sẽ lo. Nhớ kĩ, phải hành động thật nhanh trước khi bọn chúng kịp bình tĩnh lại.
Tiêu Lãm gật đầu, còn Lãnh Lăng lại phản đối:
-Không được, quá nguy hiểm, để tôi đi cứu Hàn Thiên Dật cho.
Tiêu Lãm thở dài, đặt tay lên vai Lãnh Lăng, lắc đầu. Lãnh Lăng tuy có chút không cam tâm, nhưng cũng không biết làm gì, chỉ có thể nói:
-Vậy cô nhớ cẩn thận.
Âu Tử Tuyết hơi nhếch môi, tự tin trả lời:
-Anh yên tâm, dễ như ăn cháo mà thôi. Cũng lâu lắm rồi tôi mới thấy phấn khích thế này. Bắt đầu đi.
Tiêu Lãm Gật đầu, lật tay một phát, trong tay lập tức xuất hiện một quả pháo cỡ nhỏ rồi bắn nó lên trời.
Đoàng!
Đám người Hắc Ưng bang cùng hai người Lục Sắc Vi giật mình quay lại thì gặp người của Tiêu Lãm ùa ra. Tiêu Lãm và Lãnh Lăng lao ra chặn ngay trước người vợ chồng Hàn Lãng, bảo vệ hai người. Quang cảnh xung quanh vô cùng hỗn loạn, thuộc hạ của Tiêu Lãm không ngừng quấn lấy người của Hắc Ưng bang. Hàn Lãng vô cùng vui mừng, biết rằng Âu Tử Tuyết đã hành động. Hàn Thiên dật ánh mắt lóe lên mấy tia mừng rỡ, xem ra ba mẹ đã có chuẩn bị rồi.
Lục An - anh họ của Lục Sắc Vi dường như đã nhận ra gì đó, vội hướng phía Hàn Thiên Dật mà tới, nhằm khống chế Hàn Thiên Dật, nhưng Âu Tử Tuyết so với hắn còn nhanh hơn rất nhiều. Chỉ thấy một bóng đen nhanh như gió lướt qua, Hàn Thiên Dật đã được Âu Tử Tuyết cứu đi. Hàn Thiên Dật trông thấy người cứu mình là Âu Tử Tuyết thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp hồi thần thì....
-Bắt lấy!
Âu Tử Tuyết hét lớn một tiếng rồi ném Hàn Thiên Dật về phía Tiêu Lãm, nhẹ nhàng như ném một con mèo. Tiêu Lãm dễ dàng đón được Hàn Thiên Dật, sau đó đưa hắn cho Hàn Lãng ở phía sau.
-Lãnh Lăng, anh ở đây coi chừng họ, tôi đến giúp Tử Tuyết.
Dứt lời liền nhanh chóng phóng về phía trước. Lãnh Lăng vô cùng buồn bực, không ngờ lại bị tên này đi trước một bước, đành phải đứng yên bảo vệ ba người Hàn gia. Ở phía trước, Âu Tử Tuyết giống như một tử thần thực thụ, nhẹ nhàng thu gặt sinh mạng kẻ thù. Lấy kĩ năng của cô bây giờ, súng là một thứ không cần thiết. Nhanh như một cơn gió, Âu Tử Tuyết đã xuất hiện cạnh một tên thuộc Hắc Ưng bang. Ánh sáng từ dao găm chợt lóe lên, một dòng máu đỏ tươi từ cổ hắn chầm chậm chảy xuống. Máu tươi nhanh chóng phủ đầy người cô, nhưng nó càng làm cô phấn khích hơn, khẽ liếm môi, nhanh chóng tìm đến con mồi mới.
Lãnh Lăng, Hàn Thiên Dật cùng vợ chồng Hàn Lãng cùng lúc hít một ngụm khí lạnh. Thực sự...rất đáng sợ. Lãnh Lăng hiện tại đã hiểu vì sao Tiêu Lãm đã đồng ý cho cô tham gia việc này. Cô thực sự rất mạnh, cho dù là hắn, cũng không thể thắng được cô. Còn Hàn Thiên Dật, cảm giác bây giờ chính là không thể tin nổi. Đây thực sự là Âu Tử Tuyết mà hắn biết sao? Vì sao hắn cảm thấy cô hiện tại thực quá xa lạ. Không, không phải là bây giờ, là sau lần bị hắn đẩy ngã xuống hồ, cô đã bắt đầu thay đổi rồi.
Lục An biết mọi chuyện bất thành, liền cắn răng kéo Lục Sắc Vi bỏ trốn. Hắn đã giấu sẵn một chiếc trực thăng ở lùm cây bên kia để đề phòng bất trắc, vốn nghĩ là sẽ không dùng tới, nhưng không ngờ bây giờ phải dùng rồi.
Ở phía bên dưới, sự góp mặt của Âu Tử Tuyết và Tiêu Lãm khiến cuộc chiến cơ hồ là nghiêng về một bên. Đặc biết là Âu Tử Tuyết, tốc độ của cô khiến đám người Hắc Ưng bang vô cùng sợ hãi. Trực thăng đã khởi động, Lục An cùng Lục Sắc Vi thở phào vì cuối cùng cũng trốn thoát. Âu Tử Tuyết chỉ hơi liếc mắt về phía trực thăng rồi tiếp tục cuộc chiến của mình. Mục đích chính đã đạt được rồi, cô cũng không rảnh để ý đến hai tên đó làm gì.
Lục An oán hận nhìn Âu Tử Tuyết, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Nếu dám phá hoại kế hoạch của hắn...vậy thì hãy chết đi. Nghĩ vậy, hắn rút súng ra, nhắm thẳng vào Âu Tử Tuyết, nhưng tốc độ của cô quá nhanh nên mãi mà hắn vẫn chưa nhắm trúng được cô. Hàn Thiên Dật vô tình liếc lên trông thấy, lo lắng hét lên:
-Tử Tuyết, cẩn thận!!!!!
Nhưng tất cả đã muộn, Lục An đã cố định được vị trí của Âu Tử Tuyết.
Đoàng!
Viên đạn chì xoáy thẳng trong không khí, vun vút lao tới trước ánh mắt của mọi người. Lục An phá lên cười ác độc:
-Vĩnh biệt, Âu tiểu thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT