Đương lúc ta ôm một chén cháo lớn ngẩng đầu 45 độ ngắm nhìn mớ dây điện đang giăng mắc khắp nơi ngoài cửa sổ thì, An Hảo hưng phấn chạy tới hướng ta ngoắc ngoắc: “Phương Nam Nhân, ngươi mau tới đây mau tới đây! Hôm nay ta ở công ty tìm được vài đĩa phim, mau tới đây cùng xem a!”

Ta ưu thương lắc đầu.

Nàng nghi hoặc nhìn ta, tiếp tục giựt dây: “Ngươi xem đi, có nữ diễn viên vóc người cực kì quyến rũ, ngực này eo này mông này…đều là cực phẩm a.”

Ta lại thâm trầm lắc đầu.

Nàng dừng một chút, do dự nói: “Nếu không. . . vậy hôm nay không xem AV, đổi sang xem GV? Ta cam đoan với ngươi có một cực phẩm tiểu thụ nha, này thì eo, mông…”

Ta vẫn mờ mịt mà lắc đầu.

Nàng tức tối vung tay một chưởng đánh lên đầu của ta, ai nha, ta vẫn còn một ngụm cháo chưa nuốt xuống mà?!

“Phương Nam Nhân, gần đây ngươi có bệnh sao?!”

Từ cái ngày mà ta trước mặt mọi người đem một đại soái ca ném xuống đất, ta liền bắt đầu u sầu kiểu tiểu thuyết Quỳnh Dao. “Chu Ký Tiểu Lung Bao”(1) bình thường ta yêu thích nhất cũng không thể câu dẫn nổi dục vọng của ta, ngay cả thứ có lực sát thương vô địch như AV, GV cũng hết thảy đều mất đi ma lực, ta mỗi ngày đều tựa lan can ngắm hoàng hôn buông xuống, thầm than “hồng nhan lão khứ” (2). Mỗi khi An Hảo muốn cùng ta nói chuyện thì, vừa nhìn thấy ta ánh mắt ai oán sâu thăm thẳm liền run run tự động mà rút lui.

Sống hơn hai mươi năm, thân là nữ nhân nhưng vẫn bị tất cả mọi người chung quanh coi như nam nhân, đến cả nam sinh đều cùng ta không hề câu nệ nam nữ mà kề vai sát cánh, nữ sinh cũng bởi vì ta không hề có lực uy hiếp mà đối với ta phá lệ thân thiết. Kỳ thực, thật lòng mà nói, nhìn đến nữ sinh khác cùng bạn trai gần gũi nhau đều nũng nịu ôm ấp nóng bỏng đến phát sốt, ta cũng rất ước ao. Nhất là bên người ta còn có một đại mỹ nữ như An Hảo, nàng tồn tại đối với nam nhân mà nói quả thực giống như một khối nam châm thật lớn, chỉ cần nàng bĩu môi hay giậm chân, bọn họ liền hận không thể vì nàng lên núi đao xuống biển lửa, vạn lần chết cũng không chối từ.

Thế nhưng cho tới bây giờ cũng không có một nam nhân nào nguyện ý dùng ánh mắt “trìu mến” như nhìn An Hảo mà nhìn ta như vậy. Ngẫm lại cũng là, An Hảo tựa vào trong lòng nam sinh đó là chim nhỏ nép vào người, đổi thành ta lại như đà điểu núp bụi cây. Cơ mà, đôi khi ta vẫn mong muốn có một người như thế, đối với ta giống như đối với nữ sinh khác trân trọng che chở, cẩn thận nâng niu.

Biết làm sao được, hình tượng của ta quá dũng mãnh, nữ sinh vốn làm từ nước, nam sinh lại là từ bùn, mà ta lại “may mắn” kế thừa trọn vẹn cả hai phái, trở thành…xi măng a! Vì thế cho đến tận bây giờ, cái nguyện vọng kia cũng chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi xa vời mà ta luôn chôn giấu sâu tận đáy lòng.

Trớ trêu thay lần “diễm ngộ” đó lại khơi gợi trong ta một ước mơ thuần khiết nhất của thiếu nữ, chính là khao khát có được một tình yêu tốt đẹp. Ta bắt đầu huyễn tưởng….

Ngày nào đó ta tình cờ gặp phải hắn, tóc dài tung bay trong gió, làn da mỗi ngày đều bị hứng nắng phơi sương không thương tiếc được dưỡng lại thành trắng trẻo mượt mà căng mọng, mặc áo đầm trắng tinh khiết, che chiếc dù giấy xinh xinh, tay cầm một quyển “đường thi tống từ”, dưới cơn mưa phùn mênh mông trong một con hẻm nhỏ, ẩn hiện sau màn sương mù lất phất tử đinh hương buồn man mác, quay người lại cùng hắn cách một biển người mà xa xa tương vọng……

Thế nhưng đương lúc ta nói cho An Hảo nghe viễn cảnh tươi đẹp ấy, nàng đem mắt hạnh dùng sức trợn tròn xoe, sau đó vòng quanh ta ba vòng, cuối cùng cau mày nghiêm túc nói: “Ta nghĩ, ngươi vẫn là nên để tóc ngắn, mặc áo gió đen trung tính, quần jean rách lỗ chỗ, đem đối phương quẳng qua vai nằm bẹp trên mặt đất a…vậy tương đối còn có thể tin được. . .”

Ta thâm trầm tự hỏi một lúc mới đề cập: “Ý của ngươi là nói đại soái ca ngày đó bị ta ném xuống đất chính là đối tượng đã định trước của ta sao?”

Nàng thần sắc bị nghẹn một chút, sau đó trầm thống nhìn ta chậm rãi nói: “Phương Nam Nhân ngươi nghĩ mặt mũi đối với nam nhân là cái gì? Đó chính là sinh mệnh, là tôn nghiêm, là tất cả a! Ngươi nói ngươi sau khi cho người ta đo ván trên đường cái đầy người qua kẻ lại như thế, mặt mũi hắn còn có thể giữ nữa sao?”

Ta bi thương suy tư một lúc lâu, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài: “Không thể!”

An Hảo trấn an vỗ vỗ vai ta: “Phương Nam Nhân, ngươi cũng đừng quá khổ sở, nam nhân ba chân tuy khó tìm nhưng nam nhân hai giò thì đầy đường a, ngươi nhất định sẽ tìm được bạch mã hoàng tử của mình!”

Ta xem nàng mắt to sáng long lanh, hỏi: “Nam nhân không phải đều là ba chân sao?”

Nàng vỗ nhẹ vai ta, ngừng một lát sau đó lại dùng gấp đôi lực đạo bồi thêm một cái nữa: “Đây không phải là vấn đề then chốt! Chúng ta chính là thiếu nữ thuần khiết, hơn nữa lại là loli (3) vẫn còn hồn nhiên ngẩng đầu ngắm bầu trời tìm dấu chim bay, cho nên nam nhân chính là hai chân. . .”

Ta bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Nga. . .”

Thế là, ta lại trở nên bình thường, từ đó về sau không hề u buồn nữa, ta tin An công chúa nói: một ngày nào đó, hoàng tử thuộc về ta sẽ cưỡi ngựa mà đạp lên ngũ sắc tường vân mang theo yêu thương nhung nhớ phi đến tìm ta! Vì vậy, ta liền khôi phục lại cuộc sống ăn ngon ngủ ngon, ngày ngày hộ tống An Hảo đi làm.

Dùng kiểu văn chương mỹ miều gọi là: cuộc sống tựa như nước trong lòng bàn tay, cho dù ngươi nỗ lực muốn nắm chặt thì tuổi thanh xuân cũng sẽ không ngừng trôi qua!

Còn dùng kiểu thô tục mà nói thì: sinh hoạt hàng ngày như con nước xoay vần, có đôi khi ngươi cho là bị táo bón, đến lúc ngồi cầu mới phát hiện là bị tiêu chảy a!

Cứ như vậy, ta mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi cùng nỗi sợ “tiêu chảy” mà vượt qua, rốt cục tới ngày học cuối cùng của lớp Không Thủ Đạo, tại lúc tan học, lão sư nắm tay của ta, dùng ánh mắt chờ mong đầy cõi lòng nhắn nhủ: “Phương Nam (4), trò nếu sau này muốn phát triển năng khiếu Không Thủ Đạo, nhất định phải tới tìm ta! Riêng trò mà nói ta sẽ chiết khấu còn 80%!” Làm môn sinh đắc ý của hắn, ta trịnh trọng gật đầu.

Không còn đến lớp học võ, ta nhất thời cảm giác cuộc sống dường như mất đi phương hướng. An Hảo hôm nay muốn cùng một soái ca trong công ty hẹn hò, vì vậy ta liền một người ở bên ngoài ăn tối xong, cực độ phiền muộn mà trở về nhà. Hơn 9h tối, An Hảo mới mang vẻ mặt xuân phong phơi phới, ung dung tươi cười mà về.

Vừa vào cửa, nàng đã đem một chồng giấy hướng ta ném qua.

Ta hỏi: “Cái gì vậy?”

Nàng hừ một tiếng, lườm ta: “Tài liệu thông báo tuyển dụng của các công ty lớn.”

Ta hỏi lại: “Để làm chi a?”

Nàng trừng ta liếc mắt: “Tìm công tác cho ngươi chứ làm chi!”

Ta nhìn nhìn xấp tư liệu dày đến 2cm trên tay, mắt trợn miệng há: “Vậy. . .cũng không cần nhiều như vậy chứ. . .”

An Hảo chống nạnh ở trước mặt ta tay khua khoắng miệng sục sôi văn tự: “Ngươi biết cái gì nha? ! Tìm công tác giống như tìm nam nhân, ngươi không thể tử thủ chết dí ở một chỗ được, phải giăng lưới khắp nơi! Có bao nhiêu tay thì phải bắt hết bấy nhiêu!”

Ta ngây ngốc, miệng tròn vo: “A?”

Nàng dùng ngón tay đâm vào ót ta: “Ngươi thật ngốc a! Ví dụ như: vạn nhất Giáp nhìn trúng ngươi, ngươi lại không xem trúng Giáp, ngươi xem trúng Ất, Ất lại không có cảm giác với ngươi, làm sao bây giờ? Cho nên ngươi phải tìm thật nhiều nơi để phòng hờ bổ sung a, lỡ như gặp phải một người cũng có ánh mắt “Vương bát khán lục đậu” (5) thì sao?”

“Nga –” ta bừng tỉnh đại ngộ.

Trải qua An Hảo khắc sâu tư tưởng giáo dục, ta bắt đầu lập tức hành động, đêm đêm chong đèn bắt đầu nghiên cứu những … tài liệu này.

Đầu tiên, “Công ti đãi ngộ lương tháng năm vạn không trừ phần trăm”, con mắt ta lập tức biến thành ma trơi trong đêm đen — lập lòe màu xanh mơn mởn , tiếp tục nhìn xuống chức vụ — nữ nhân viên quan hệ ngoại giao.

= = ta dứt khoát nhanh nhẹn đem mớ tài liệu ném vô sọt giấy vụn.

Nơi thứ hai, “Mỗi ngày làm việc bốn tiếng đồng hồ, được nghỉ hai ngày một tuần”, ta phảng phất nhìn thấy “Chu Ký Tiểu Lung Bao” mà ta yêu nhất, tiếp tục ngắm nghía xuống chút nữa — “diễn viên”.

= = ta tiếp tục thẳng tay không chút lưu tình đem tài liệu ném vào sọt.

Công ti thứ ba, “Kinh nghiệm công tác trên 3 năm, hộ khẩu địa phương, nếu là nữ cần đã kết hôn sinh con.”

= = tài liệu lần thứ ba – sọt rác thẳng tiến…..

. . .

Tỉ mỉ nghiên cứu một phen, ta phát hiện An Hảo đưa cho ta xấp tài liệu thật là thượng vàng hạ cám, tiền lương từ năm vạn đến năm trăm cũng có, công tác thì từ quản lí đến bí thư rồi điện thoại viên, còn có ‘cu li’, công nhân vệ sinh…đủ thứ hỗn tạp. Nếu thực sự mỗi công ty đều nộp một bộ hồ sơ xin việc, ta nghĩ hiện tại căn bản không cần làm một công việc nào cả, mà hẳn là ngay lập tức được tống vào Viện nghiên cứu quốc gia bảo vệ động vật quý hiếm !

Ta cứ thế xem một tờ lại quăng một tờ vào sọt rác, không bao lâu xấp tài liệu cũng chẳng còn là mấy. Vì vậy ta đem bản sơ yếu lý lịch mình đã chuẩn bị tốt móc ra, dự định ngày thứ hai qua mỗi công ty nộp một bộ. Lúc này An Hảo vào phòng, hỏi ta thế nào, ta vô lực lắc đầu: “Ta nghĩ bọn họ đều không phải muốn tuyển người, chỉ là muốn chiêu mộ một nhóm trí năng cực đỉnh như kim cương thôi. . .”

An Hảo liếc ta khinh bỉ: “Trí năng như kim cương? Hừ…Ngươi thế nào lại ném hết a, mặc kệ ngươi rốt cuộc hợp hay là không, trước tiên đem sơ yếu lý lịch nộp một bộ, có vậy ngươi cũng không hiểu sao? !” Nói xong An Hảo từ trong sọt rác nhặt ra tờ giấy trên cùng, “Hả, đây không phải là công ty quảng cáo thuộc tập đoàn Lâm thị sao? Ngươi cũng dám quăng đi!?”

Ta thở dài : “An công chúa a ngươi xem xem điều kiện của người ta: Nghiên cứu sinh tốt nghiệp trường đại học cao đẳng trứ danh như Đại học Thanh Hoa tại Bắc Kinh, Đại học Phục Đán ở Thượng Hải,. . . Ta vốn là một sinh viên nho nhỏ còn chưa tốt nghiệp, một chút danh tiếng đều không có, ngươi nghĩ người ta sẽ chú ý sao?!”

“Sợ cái gì? Quản chi người ta nói như thế nào, cứ đem hồ sơ nộp vào! Không chừng có người mắt mù đem ngươi tuyển vào thì sao!”

Ta: . . .

“Được rồi, sơ yếu lý lịch của ngươi đâu? Đưa cho ta xem.”

Ta lườm nàng, An Hảo nhanh chóng xem qua một lần, kêu lên: “Cái này mà ngươi cũng gọi là sơ yếu lý lịch được sao?!”

“A?”

“Ngươi chờ đó!”

Nửa giờ sau, ta tiếp nhận An Hảo đưa cho ta sơ yếu lý lịch đã được thăng cấp xong, cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là do dự hỏi: “Sơ yếu lý lịch của ai vậy?”

An Hảo trừng ta: “Của ngươi!”

Ta cảm thấy hình như mình bị sét đánh!

Nếu như nói sơ yếu lý lịch trước đây của ta là cọng cỏ vướng vô đuôi chó, vậy hiện tại sơ yếu lý lịch của ta đích thị là bột kim cương mười carat mà!

Vì vậy ngày thứ hai, ta cầm bộ hồ sơ “bột kim cương mười carat” gõ cửa mười mấy công ty, sau đó bị cự tuyệt tàn nhẫn ngoài cửa. . .

————-

Hôm nay là thứ năm, ta đưa An Hảo đi làm xong thì nhàn rỗi không có việc gì liền đi dạo, bởi vì An Hảo nói buổi tối muốn ăn lẩu nhúng, Vì vậy ta đi siêu thị dạo qua một vòng, cuối cùng tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ đi ra.

Mới vừa rời khỏi siêu thị chưa được bao xa, chợt nghe một tiếng thét chói tai: “A a a bắt lấy hắn, bắt lấy hắn, hắn cướp túi xách của tôi!”

Ta vừa quay đầu lại liền phát hiện cách ta dăm mười thước là một phụ nữ trung niên nữ đang chỉ vào phương hướng gần ta thét chói tai. Vừa lúc này một thân ảnh xẹt qua ta với tư thế chạy trốn, Vì vậy ta bản năng vươn một chân — hắn chân chó té chổng ngược trên mặt đất, vật gì ta cầm trong tay cũng ném xuống đất, tiến lên nắm cánh tay hắn gắt gao đè hắn nằm rạp xuống đất.

Haha, dám giật túi xách người ta sao? Hắc hắc, gặp phải thanh niên nhiệt huyết như lão tử ta xem như ngươi xui xẻo, ngày hôm nay để ngươi biết cái gì gọi là “Hoa vì sao hồng như vậy”!

Đúng lúc này, bác gái bị cướp kia thở hồng hộc chạy tới, ta điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, chuẩn bị sẵn lời kịch — “Bác gái không cần khách khí đây đều là việc nên làm.”

Thế nhưng ta vừa đem một chữ “bác” nói ra, bác gái nọ vừa thở phì phì một bên giơ chân một bên chỉa vào người của ta mà nói: “Cô làm cái gì nha! Người ta giúp tôi bắt cướp lấy lại túi xách, cô làm chi mà đem người ta ấn trên mặt đất vậy? Tên cướp chạy mất tiêu rồi còn đâu! Tôi với cô có cừu oán gì chứ!”

Khuôn mặt tươi cười của ta trong nháy mắt cứng đờ — bắt lộn người?

Cúi đầu nhìn lại, người đang liều mạng giãy dụa quần áo ngăn nắp, một thân âu phục chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ, cùng hình tượng của tên cướp giật quả thật là cách nhau quá xa. Ta ngượng ngập buông tay đỡ người nọ, hắn thở phì phì đẩy tay ta ra, tự mình gian nan từ trên mặt đất đứng lên, ta hết sức chân chó giúp hắn phủi trên người bụi đất, cười hỏi: “Khụ, không có ý tứ, anh không sao chứ?”

Hắn vừa quay đầu, hai chúng ta cùng sửng sốt, sau đó lại cùng thốt ra một câu: “Là anh/ Là cô?!”

Chú thích:

(1) Theo ta đoán là phim hoạt hình, không biết có phải không nữa ==

(2) “hồng nhan lão khứ”: hồng nhan già đi.

(3) Định nghĩa theo hiện tại: Loli ám chỉ các bé gái dưới 13 tuổi (hoặc già hơn nhưng có tính cánh, ngoại hình như trẻ con) và không liên quan đến các vấn đề tình dục như Lolicon.

(4) Tên khai sinh của chị í là Phương Nam thui, bà An công chúa thêm chữ “Nhân” vào…làm ta cứ mắc cười ^^

(5) “Vương bát khán lục đậu”: rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play