Sáu tháng trôi qua, bụng Bạch Ly càng lúc càng lớn. Lúc này, Bạch Ly không hay ra ngoài nữa, suốt ngày nhốt mình trong phòng, hắn cảm thấy mình thực xấu.
Bạch Lang ở bên cạnh kiên nhẫn an ủi thê tử: “Ly nhi, ngươi phải ra ngoài nhiều một chút, không những giúp nhuận sản, còn khiến tâm tình thoải mái hơn. Ngoan, nghe lời vi phu được không?”
Bạch Ly hốc mắt hồng hồng ngẩng lên nhìn trượng phu vô cùng quan tâm mình, chậm rãi gật đầu, để Bạch Lang cầm tay dẫn mình đi tản bộ giải sầu.
Không chỉ vậy, Bạch Ly bắt đầu trở nên u buồn, nghi ngờ vô căn cứ, luôn sợ hãi Bạch Lang sẽ bỏ rơi mình, hoặc là chính mình thay đổi, không còn thương y nữa. Nhưng Bạch Lang vẫn rất kiên trì cẩn thận đem ngờ vực hóa giải, khiến tâm tình Bạch Ly dần dần tốt lên.
Bạch Phiêu phát hiện Bạch Lang rất có kiên nhẫn đối đãi mẫu thân mình, trong lòng không khỏi thêm tôn kính người cha đã nuôi lớn mình này.
Hà Thức thấy ánh mắt Bạch Phiêu nhìn Bạch Lang sáng lên, đã biết vị trí của Bạch Lang trong lòng Bạch Phiêu càng thêm vững chắc.
Một buổi sáng, Bạch Lang vẫn còn đang ngủ bị tiếng kêu của Bạch Ly làm tỉnh dậy. Bạch Lang buồn ngủ hỏi: “Ly nhi, có chuyện gì vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ly tràn ngập hưng phấn, kéo tay Bạch Lang nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, nói: “Lang, ta phát hiện bảo bối vừa động nha!” Bạch Ly hiện tại đều gọi thai nhi trong bụng là “bảo bối”, Bạch Lang cũng đồng tình, không thể cứ suốt ngày “thai nhi” đi.
Bạch Lang nghe vậy, nháy mắt cảm thấy bảo bối trong bụng Bạch Ly cựa mình, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười, trong lòng vô cùng cảm động và vui sướng. Cũng chính nhờ hôm nay mà Bạch Ly bảo trì tâm trạng vui vẻ thoải mái cho đến tận lúc lâm bồn.
Một ngày nọ, Bạch Ly nhận ra bộ ngực vốn bằng phẳng của mình bắt đầu sưng lên nho nhỏ. Hắn viết thư hỏi mẫu thân Bạch Linh, nàng nói đây là hiện tượng bình thường, là chuẩn bị để uy đứa trẻ sau này. Bạch Ly cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần đụng vào là sẽ đau, nhưng đến đêm cùng Bạch Lang làm cái kia, y sẽ hết sức an ủi bộ ngực nhỏ của mình, Bạch Ly lại thấy không phải đến mức không chịu được.
Bảy tháng, cái bụng vốn đã lớn của Bạch Ly lại càng lớn hơn nữa, khiến xương sườn rất dễ nhức mỏi, hơn nữa bộ ngực cũng lớn lên, hành động tương đối bất tiện.
Mấy ngày nay còn hay bị chóng mặt, Bạch Lang chẩn đoán thê tử có điểm thiếu máu, liền kê chút bổ huyết dược, bản thân cũng tranh thủ chuẩn bị ít quần áo cho bảo bối sắp ra đời.
Nửa đêm, Bạch Ly đang ngủ đột nhiên bị chuột rút, đau không thể chịu nổi, liền gọi Bạch Lang dậy. “Lang, chân ta đau quá…”
Bạch Lang nghe thấy vội bật dậy giúp Bạch Ly chườm nóng, làm như vậy sẽ giảm bớt đau đớn. Giờ Bạch Lang không dám ngủ sâu, vì Bạch Ly rất thường xuyên bị đau lưng hay đau chân, cho nên chỉ cần một chút thanh âm Bạch Lang cũng sẽ tỉnh lại.
Ngày nọ, Bạch Ly nằm trên giường hưởng thụ trượng phu mát xa, lười biếng nói: “Lang, dạo gần đây ta hay cảm thấy ngứa bụng, chính mình lại không nhìn đến, ngươi giúp ta xem một chút được không?”. Bạch Lang liền giúp Bạch Ly nằm thẳng lại, cởi bỏ quần áo lộ ra cái bụng to tròn, phát hiện trên bụng xuất hiện rất nhiều vân mảnh màu hồng. Bạch Lang nghĩ nghĩ, này đại khái chính là “văn thai” mẫu thân từng nói đi?
Xoay người đến ngăn tủ lấy ra thuốc mỡ, bôi lên bụng Bạch Ly nhẹ nhàng mát xa, hỏi: “Ly nhi, tốt hơn chưa?”. Bạch Ly đỏ mặt trả lời: “Ân… Đỡ nhiều rồi. Lang, sao ngươi lại có thứ này?”. Bạch Lang mỉm cười: “Này sao? Là mẫu thân cho ta, nói rằng nếu ngươi cảm thấy bụng không ổn thì cứ lấy ra dùng.”
Bạch Lang chờ cho thuốc mỡ ngấm vào hết, giúp Bạch Ly mặc lại quần áo rồi đỡ hắn ngồi dậy. Bạch Ly vì tình huống lúc này không thể tự mình mặc đồ hay đi giày, đơn giản đều để Bạch Lang phục vụ, huống gì y còn rất thỏa mãn mà làm.
Tắm rửa lau người cũng là một vấn đề lớn, hắn thế này không thể tự trèo vào bồn tắm, lúc nào cũng phải có Bạch Lang bên cạnh mới được. Vì vậy toàn bộ công việc bên ngoài đều giao hết cho hai người Bạch Phiêu cùng Hà Thức, Bạch Lang chỉ toàn tâm toàn ý lo cho Bạch Ly mang bầu bảy tháng mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT