Chap. Trở về…
-Chúng ta sắp hạ cánh trong khoảng mười lăm phút nữa. Xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn và điều chỉnh ghế của mình theo tư thế ngồi thẳng - tiếng thông báo máy bay sắp hạ cánh vang lên làm nó đang trong trạng thái ngẩn ngơ bị giật mình…
Sân bay Tân Sơn Nhất,
Mưa mù, trời trở nên âm u ẩm ướt …
Kéo hành lý bước ra, cả người nó khoác lên một bộ đồ màu đen. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang một cái kính màu đen, tóc thả ra lòa xòa ra trước mặt…
-Tiểu Thư!!! - bỗng lúc này một người đàn ông trung niên chạy đến mặt hớn hở gọi..
Nghe tiếng gọi nó giật mình nhìn sang.. Thấy ông ấy thì gật đầu mỉm cười một cái…
Biệt thự,
Xe chở nó vừa vào cổng, xong nó chưa kịp bước xuống xe thì đã thấy bóng dáng Thư Tâm hớn hở chạy ra la lên,
-Bác trai bác gái chị Vy tới nơi rồi ạ!!!!
Sau đó là một người phụ nữ trung niên coa khuôn mặt từ ái bước ra. Thấy nó thì vẻ mặt trở nên cưng chiều:
-Cái con bé hư đốn này! Trốn đi một mạch mất tăm mất tích giờ mới thấy trở về! Chắc là quên luôn hai ông bà già này rồi chứ gì?
-Mẹ nói gì vậy a? Không phải con đã về đây sao?- nhìn điệu bộ của mẹ nó, nó không nhịn được mà mỉm cười rồi lắc đầu.
-Nếu không phải Tiểu Tâm nó sang gọi con thì con có chịu về không? Thôi! Không nói nữa! Chúng ta mau vào nhà đi. Bố con đang đợi đó.
Trong nhà,
-Ba! Con đã về rồi ạ!! - vừa bước vào nhà, nó nhìn người đàn ông ngồi trên sofa mà tỏ vẻ mặt trẻ con ra…
-Hừ.. chị đi đến giờ cũng vẫn nhớ đường về đấy nhỉ?
-Ba nói gì kỳ vậy ạ? Con vẫn về đây ạ!!
-Hừ… - mặt của Lâm lão ba vẫn trở nên lạnh lùng, thù lúc này mẹ Lâm mới xông vào cứu trợ - thôi! Con bé đi đường cũng mệt rồi. Lên tắm rửa đi! Để mẹ gọi anh hai con về rồi ăn cơm!
Nghe đến anh hai, mặt nó chợt biến sắc: “ Anh hai!..... Vẫn ổn chứ ạ?”
Mẹ nó nghe vậy cười âm hiểm: “Lát con gặp anh hai đi rồi biết”
++++
Căn phòng của nó, mặc dù đã không là căn biệt thự trước kia bốn tụi nó cùng ở nhưng căn phòng cũng được trang trí như vậy….
Kéo rèm cửa ra…. Cả một thành phố mĩ lệ sau tấm kính dày….
Nó kéo cánh cửa ra, gió lùa vào trong…. Thổi bay tóc nó, nhưng liệu muộn phiền có thổi được bay đi như vậy không????
Thời gian không chờ đợi chúng ta. Nhưng nó sẽ thay đổi chúng ta từ một con người ngây thơ, thành một người mà trở nên chín chắn hơn rất nhiều. Nếu hỏi quãng thời gian kia nó có hối hận không? Thì nó không hối hận.
Nhưng quá khứ luôn khiến con người chúng ta có một cái gì đó để nối tiếc..
Nếu bạn giàu, thì bạn sẽ nhớ đến những ngày nghèo khó kia, mặc dù khổ ở nhưng vẫn thoải mái. Nếu bây giờ bạn là một người chín chắn trưởng thành thì bạn sẽ nhớ lại một thời trẻ con ngây thơ,,,, Có thể bạn không tin. Nhưng trong lúc vô tình bạn sẽ nhớ lại trước kia, một thời để lại nhiều cái gọi là kỉ niệm..!!
+++++++
Ring..ring..
Tiếng chuông điện thoại của nó bỗng vang lên…
-Alo!
-Lâm Yến Vy mày chán sống rồi a? Mày về nước mà không nói với tao một tiếng là sao? Tại sao mày có thể như thế? Mày không coi tao là bạn đúng không?- bên đầu dây điện thoại bên kia giọng Linh Linh nức nở vang lên.
-Ok! Về không báo trước là lỗi của tao! Cơ mà mày có gì mau nói. Không tao cúp máy đây! - nó vừa cắn miếng dưa trong tay, vừa nhàn hạ nói.
-Ok! Ok! Mày mới về! Đi quẩy không??
-Hừ! Để tao suy nghĩ… ..
-Mày còn suy nghĩ gì nữa???- bên đầu dây bên kia của điện thoại giọng một ai đó đã hét lên! - LÃO NƯƠNG NÓI CHO MÀY BIẾT. NẾU MÀY MÀ KHÔNG ĐI THÌ TAO SẼ CHO NHÀ MÀY SANG NHẤT CÁI THÀNH PHỐ* NÀY ĐÓ. 30 PHÚT NỮA. BAR LM.!!!- sau đó là một tràng tút tút tút… vang lên.
*:nhà sáng nhất thành phố… là bị đốt á!! Hihi *-^
+++
Nhật ký từ 16 tuổi đến 21 tuổi của Tiểu Vy…
-Tôi không nghĩ thời gian lại trôi nhanh như vậy. Thành phố này - nơi như chưa từng là bến đỗ của tôi - một người khách ghé qua…
- Những thứ vốn đã rất quen.. Nhưng thời gian đã làm nó thay đổi!!! Leave me!!
!!!
9h tối bar LM…
”Vì từ khi nó lên làm bang chủ, đã thay đi một số luật lệ. Thí dụ như bar sẽ mở cửa từ 8h30’...”
-Sao giờ nó vẫn chưa tới??-xoay xoay cái ống hút trong tay. Hân Hân nhìn Linh hỏi..
-Nó thử không tới xem!!- Linh Linh vẻ mặt sát khí mà nói…
Đúng lúc này…
-Nếu tao không tới thì sao??- nó từ ngoài đi vô đập vai Linh một cái mà cười gian nói..
-Thì sao mày cứ thử đi rồi biết-- Linh Linh đáp lại một câu rồi ngước lên nhìn nó…
-Mày khác nhiều quá rồi???
Nghe câu nói của Linh thì nó chỉ nhàn nhạt cười, xong chọn món rượu nhẹ yêu thích rồi nói..
-Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.. Mà thời gian đã là 5 năm rồi. Không thay đổi sao được!!
-Ừmk. Cũng phải! Mà tiểu Vy.. lần nầy mày về là định cư à?- Hân ngồi một bên nhìn nó rồi giờ mới lên tiền..
-Định cư? Tao cũng không biết…
-Mày lại đi à……
-Haha.. Hân Hân, mày làm bộ dạng như là bản tiểu thư bỏ rơi mày ý? Sao? Đại công tử Trần gia không làm cho tiểu Hân Hân của chúng ta hạnh phúc sao??
Vừa nghe đến Trần Hạo Vũ..
-Cái gì? Ai mà thèm tên đó chứ.. mày đừng có tào lao..
Nó nghe vậy thì cười khinh một cái: “ Mày đừng tưởng tao không ở trong nước thì tao không biết gì? Tao có hơi bị nhiều papazazzi ở đay đó nhá!”
-Hừ.. kệ mày nghĩ..
-Vậy mày sống bên đó tốt không?-Linh
-Nhìn tao có gì không tốt sao?
-Không- hai cô đồng thanh phản bác..
-Mắt chúng mày có vấn đề…
……..
-Cái đó…??? Mày biết gì chưa?..
-Biết gì??
Linh Linh ngập ngừng nhìn Hân.. Hân Hân thấy vậy dùng ngôn ngữ môi đáp lại: “ Mày nói đi!!”
Nó nhìn điệu bộ của hai cô..: “Có gì thì mau nói..”
Lúc này..
-Cái đó…!! Lúc mày bỏ đi.. Dương Lãnh Phong… hắn có đi tìm mày….
Nghe vậy, nó nhếch môi: “Rồi sao?”