.Hoa Mãn Lâu vỗ nhẹ nhẹ vai Nhậm Doanh Doanh trấn an nàng, quay mặt hướng về vị khách không mời vừa xuất hiện. Nhận ra tiếng bước chân, trong số người vừa tới có Kỳ Nhất Đao còn thêm một cao thủ võ công không tồi.
Hoa Mãn Lâu không thèm để ý đến, mỉm cười nói: “Các ngươi là tới lấy lại đao chăng?”
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi không nên quản chuyện của Nhật Nguyệt thần giáo ta!” Thanh âm khàn khàn vang lên, lão già tóc ngả bạc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu than nhỏ một tiếng, vừa cười vừa nói: “Nơi này là nhà của ta, ta không biết Nhật Nguyệt Thần Giáo là cái gì, nhưng nhà ta xảy ra chuyện, ta đương nhiên phải xen vào đi?”
“Xú tiểu tử! Mặt dày không biết xấu hổ! Đây là việc nhà Nhật Nguyệt thần giáo, không tới phiên ngươi quản!” Kỳ Nhất Đao mượn oai hùm, gầm lên.
“Nhất Đao, nhiều lời vô ích! Tiểu tử, đem người phía sau giao ra đây! Ta tha chết cho ngươi!” Lão giả mặt tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh nói: “Nhậm nha đầu! Mau cùng lão phu trở về!”
Nhậm Doanh Doanh hoảng sợ níu lấy góc áo Hoa Mãn Lâu, giọng run lên: “Không cần! Ta không về với với lão đâu!”
“Hồ nháo! Lão phu tìm ngươi trở về là để báo thù kẻ vong ơn bội nghĩa kia, ngươi cư nhiên lại nhận giặc làm cha! Ngươi định làm Nhậm giáo chủ thất vọng ư?” Lão giả phẫn nộ quát.
Nhậm Doanh Doanh nghe được lời này, cắn răng đáp: “Đông Phương thúc thúc thuở nhỏ chiếu cố ta! Tuyệt không phải loại người ngươi nói! Ta không tin hắn lại phản bội cha ta!”
Lão giả cả người đều phát giận, tiến lên bước nữa, nói: “Tin hay không đều là sự thật! Hiện tại ngươi nhất định phải quay về!” Dứt lời, lão giả phi thân về phía Nhậm Doanh Doanh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Hoa Mãn Lâu vẫn đều không lên tiếng đột nhiên động. Ống tay áo hắn hướng về lão giả phất một cái, chuyển hướng kình lực của lão. Lão già bất ngờ hiển nhiên không kịp thu chiêu, ngã về phía sau văng mạnh ra ngoài.
Hoa Mãn Lâu một tay kia ôm sát thắt lưng tiểu cô nương, cước bộ nhanh gọn nhảy sang nơi khác. Hắn đạm giọng ôn nhu đáp: “Vị tiên sinh này, có chuyện gì thỉnh hảo hảo nói. Hà tất phải làm khó xử một đứa nhỏ.”
Nhậm Doanh Doanh nắm chặt vạt áo Hoa Mãn Lâu, nửa điểm cũng không muốn rời hắn. Lúc này bên cạnh nàng là một người mù nhưng lại cho nàng cảm giác an toàn. Tuy rằng Đông Phương thúc thúc đối với nàng cũng vô cùng tốt, tôn nàng làm Thánh cô trong giáo, mọi chuyện tùy theo ý thích của nàng nhưng nàng đối với y chưa từng có loại cảm giác này.
Đông Phương thúc thúc luôn cao cao tại thượng, làm cho người ta không thể thân cận, càng không ai dám làm trái lời y nói. Nhậm Doanh Doanh đối với y vừa kính trọng vừa sợ hãi. Dù biết Đông Phương thúc thúc sẽ không xử tệ với nàng nhưng loại uy nghi khí thế của y vẫn là chướng ngại ngăn cách bọn họ.
“Chết tiệt xú tiểu tử! Ta vốn không muốn giết người nhưng xem ra ngươi thực sự rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Lão giả tại thời điểm nguy hiểm giữ vững được cước bộ, quay đầu liền hướng Hoa Mãn Lâu gầm lên.
Hoa Mãn Lâu khẽ cười nói: “Thứ lỗi, ta còn muốn sống lâu ta thêm chút thời gian. Sợ làm cho ngươi thất vọng rồi.”
“Đáng chết!” Lão giả nổi điên, liếc về phía bọn người Kỳ Nhất Đao muốn ra lệnh tùy thời điểm mà xét nhà thì một thanh âm băng lãnh vang lên làm chấn động tiểu lâu.
“Ngươi mới thật đáng chết! La trưởng lão, biết tội của ngươi chưa?”
Thanh âm vang lên, không chỉ người bị chỉ đích danh La trưởng lão mà những người khác mặt cũng liền biến sắc. Ngay cả Hoa Mãn Lâu thần sắc đều có chút kinh ngạc nhưng Nhậm Doanh Doanh đứng ở bên cạnh hắn lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, mang theo sự vui sướng reo lên: ” Đông Phương thúc thúc!”
Giáo chúng Chu Tước đường sắc mặt trắng bệnh, nhất thời im lặng quỳ xuống, toàn thân run rẩy miệng hô lớn: “Giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ”.
La trưởng lão suýt bị thuộc hạ làm tức chết, sắc mặt xanh mét lại. Lão trừng mắt hướng người vừa tới đầy căm tức “Đông Phương Bất Bại! Ngươi là kẻ phản đồ…”
Người tới đúng là Đông Phương Bất Bại…
Hắn mặc bạch y bào, khoanh tay trước ngực, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen chỉ là tùy ý dùng một cây bạch trâm cài lên, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, chỉ là đôi phượng mâu hẹp dài lộ ra nhãn thần băng lãnh khiến kẻ khác phải rùng mình. Ánh mắt xinh đẹp lãnh liệt lúc này chiếu thẳng lên người La trưởng lão tựa như nhìn một cái xác chết. Trong không khí chợt nổi lên sát khí kỳ dị, nháy mắt khiến cho cả tiểu lâu áp lực dị thường.
Hầu như tất cả mọi người đều quên mất theo sau y còn có mấy cao thủ tháp tùng. Đông Phương Bất Bại chính là đi tới nơi nào cũng đều hấp dẫn sự chú ý của kẻ khác.
La trưởng lão còn muốn tiếp tục mắng đột nhiên im bặt, đối mặt với Đông Phương Bất Bại, chân lão cũng không tự chủ được muốn quỳ xuống. Thật vất vả mới đứng vững nhưng uy hiếp đầy tính áp bách từ Đông Phương Bất Bại khiến lão muốn mắng tiếp cũng không mở nổi miệng. Một lát sau, La trưởng lão nhận ra lão đang run sợ trước một tên phản đồ liền cảm thấy mất mặt. Lão lấy can đảm tiếp tục mắng người nhưng mục tiêu lần này của lão là mấy tên thủ hạ ăn hại, mắng tới lúc bọn chúng tối tăm mặt mũi ngẩng đầu lên cũng không được.
“Lớn mật! Chu Tước đường La đường chủ! Ngươi trước là áp chế Thánh cô, giờ lại nhục mạ giáo chủ! Ngươi quả nhiên là không muốn sống!” Một tiếng quát to từ đằng sau Đông Phương Bất Bại vang lên. Một lão giả tóc bạc xuất hiện, chính là trưởng lão Đồng Bách Hùng đi theo Đông Phương Bất Bại từ Nhật Nguyệt thần giáo đến.
“Giáo chủ! Đối phó tên này không khó!” Nói xong, Đồng Bách Hùng liền trực tiếp tung chưởng đánh về phía La trưởng lão.
Đồng Bách Hùng đã từng có ơn cứu Đông Phương Bất Bại khi y còn nhỏ, sau lại dẫn Đông Phương Bất Bại ra nhập Nhật Nguyệt thần giáo. Lão giả có thể nói là nhìn y lớn lên. Hiện tại Đông Phương Bất Bại lên làm giáo chủ, hắn tự nhiên toàn tâm ý trung thành, cũng là tâm phúc của y.
Đông Phương Bất Bại bốn năm trước chính thức quản lý Nhật Nguyệt thần giáo. Y từ đó tư thế oai hùng ngút trời, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã mở rộng thế lực Nhật Nguyệt thần giáo gấp nhiều lần, đưa thần giáo tới thời kỳ hưng thịnh. Thế nhưng thần giáo rốt cục chỉ là một thế lực trong giang hồ, những người lớn tuổi vẫn nhớ tới tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành mà không phục Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại trong vài năm này hiển nhiên không thèm để ý tới mấy lão nhân này, y chỉ cố sức mở rộng thế lực của thần giáo. Mấy lão nhân này ỷ vào chiến công của mình ngang nhiên chỉ trích Đông Phương Bất Bại, nói y phản bội tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành, muốn tôn con gái của Nhậm Ngã Hành là Nhậm Doanh Doanh lên làm tân giáo chủ.
Nhưng Đông Phương Bất Bại là loại người nào? Hắn chính là đương nhiệm giáo chủ, vì làm cho thế lực của thần giáo càng lớn mạnh nên không có sờ tới mấy lão già này. Ngày hôm nay, bất luận trong giáo hay ngoài giáo, thanh thế của hắn như mặt trời ban trưa, ruồi bọ lại dám ở trước mặt y bay tới bay lui?
Đông Phương Bất Bại lần này thân chinh tới đây không phải là để trừ tận gốc đám người này sao? Đặc biệt sắp tới y sẽ bế quan, không thể lưu lại tai hoạ ngầm, nên mới đi giải quyết chuyện này.
Vì thế Đồng Bách Hùng ra tay, y liền ngầm đồng tình. Đông Phương Bất Bại có thể đi tới ngày hôm nay trở thành giang hồ đệ nhất giáo chủ, tự nhiên sẽ không có chuyện hạ thủ lưu tình.
Chính là khiến cho y không ngờ tới, lúc Đồng Bách Hùng hạ sát thủ, lão liền cảm thấy hoa mắt. Rõ ràng đã nhắm được mục tiêu thế mà La trưởng lão bỗng nhiên không thấy?!
Đông Phương Bất Bại nheo mắt lại tính dò xét, cái nhìn chợt dừng lại trên người một thanh niên nãy giờ vẫn một mực đứng yên. Mà lúc này, thanh niên thần tình ôn hòa hướng Đồng Bách Hùng đứng bên cạnh là La trưởng lão đã bị nội thương.
“Hoa… Tiên sinh?” Nhậm Doanh Doanh do dự lên tiếng.
Hoa Mãn Lâu quay đầu hướng Nhậm Doanh Doanh mỉm cười, lúc này mới nói với Đồng Bách Hùng: “Xin tiên sinh thủ hạ lưu tình.”
Đồng Bách Hùng thất kinh, lão hiểu rất rõ thân thủ của mình nhưng lại không phát giác ra thời điểm thanh niên này cứu La trưởng lão. Điều này thấy thật đáng kinh sợ! Thanh niên này thực ra là ai? Trên giang hồ còn chưa có nghe nói về nhân vật như vậy.
La trưởng lão thế mà không chút nào cảm kích ơn Hoa Mãn Lâu cứu mạng ngược lại mạnh mẽ đẩy hắn ra. Miệng ngậm đầy máu tươi, lão không cam lòng hướng về Đồng Bách Hùng rít lên: ” Đồng Bách Hùng! Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Năm đó Nhậm giáo chủ như thế nào cất nhắc ngươi, ngươi lại đi giúp tiểu tặc Đông Phương này tính kế Nhậm giáo chủ! Ta hôm nay cùng với ngươi liều mạng!”
Đồng Bách Hùng hừ lạnh đáp: “Nói năng bậy bạ! Ta thấy lão hồ đồ rồi, chỉ tham danh lợi thôi. Đông Phương giáo chủ thật là cái anh tài đâu phải là người để cái tên tầm nhìn hạn hẹp như lão làm nhục! Hôm nay nếu không giết lão, há có thể phục chúng!” Hai người vừa nói chuyện vừa lao tới đánh nhau.
Hoa Mãn Lâu nhíu mày, hắn định tiến lên ngăn cản nhưng cước bộ của hắn dừng lại. Bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện thêm một người mà hắn đã để ý từ trước! Đông Phương Bất Bại, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo!
Làm cho Hoa Mãn Lâu lưu ý cũng vì cho tới nay Đông Phương Bất Bại là người đầu tiên mà hắn nghe không thấy cước bộ. Nếu không phải y lên tiếng, Hoa Mãn Lâu tuyệt đối không biết tiểu lâu của hắn đã nhiều thêm một người. Thẳng đến khi Đông Phương Bất Bại tới gần, hắn mới mơ hồ nghe ra được một ít thanh âm. Phải biết rằng, loại tình huống này, cho dù là Lục Tiểu Phụng, thậm chí này đây khinh công trứ danh hậu thế của Tư Không Trích Tinh cũng chưa từng phát sinh qua. Có thể thấy được người này công lực cao cường đến trình độ nào.
“Đông Phương thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh mở miệng gọi Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại hơi gật đầu, nhưng quay Hoa Mãn Lâu nói: “Là ngươi cứu Thánh cô?” Ngữ khí vẫn lạnh lùng, không tình cảm.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói: “Nhậm tiểu thư chỉ đến chỗ ta chơi thôi.”
“Tên!” Đông Phương Bất Bại lại nói.
Hoa Mãn Lâu ngây ra một lúc, sau đó mới cười nói: “Hoa Mãn Lâu!”
“Hảo!” Đông Phương Bất Bại nói một chữ, sau cái gì cũng không nói.
Hoa Mãn Lâu không khỏi có chút nghi hoặc, y nói “Hảo” rốt cuộc có ý tứ gì? Bất quá lúc này cũng không cho phép Hoa Mãn Lâu đoán dụng ý của Đông Phương Bất Bại. Bởi vì La trưởng lão đã muốn duy trì không được. Đối với Hoa Mãn Lâu mà nói, bất luận làm sao hắn cũng không muốn thấy có người chết, đặc biệt là ở tiểu lâu của hắn.
Hoa Mãn Lâu định cứu lão nhưng người bên cạnh hắn lúc này khiến cho Hoa Mãn Lâu không thể tham chiến. Đông Phương Bất Bại từ từ tiến đến từng bước, ngăn chặn cước bộ của hắn. Y cũng không nhìn Hoa Mãn Lâu chỉ nói: “Việc nhà!” Ý tứ hiển nhiên chính là muốn Hoa Mãn Lâu không nên nhúng tay.
Hoa Mãn Lâu cười khổ đáp: “Nhưng nơi này là nhà của ta.” Hắn thu hồi dáng vẻ tươi cười nói: “Hơn nữa ta không hy vọng có người chết ở tiểu lâu này.”
Đông Phương Bất Bại hơi hé mắt liếc Hoa Mãn Lâu, đôi mi thanh tú nhướng lên.
Người này hình như không biết y là ai hay lá gan quá lớn đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT