Thấy bọn họ đã rời đi, Lăng Tây Thành lấy ra điện thoại nhắn tin cho Lê Mặc: “Thân ái ơi, mấy bữa nay em không ở đây, bọn họ cứ lượn lờ trước mặt anh diễn trò ân ân ái ái, nhìn bực lắm, anh đang bị khi dễ đó ~ anh anh anh.”
Ở thành phố S, sau khi Lê Mặc nhận được tin nhắn chỉ cảm thấy đau đầu: “Chẳng phải anh còn đang làm việc sao? Như thế nào vẫn có thời gian xem người khác ân ân ái ái hả?”
“Thời gian nghỉ ngơi a. Thân ái à, em không biết đâu, Trương Huy Nhiên lại được nghỉ ngơi, nên Văn Lý tha theo anh ta cùng đến công ty. Hai cái cẩu nam nam đó làm trái tim thủy tinh của anh tan nát cả rồi, cầu an ủi!”
Lê Mặc ở đầu kia như bị sét đánh ngang tai, lúc trước cậu từng nghe Văn Lý nói qua, tính cách của vị ảnh đế đại nhân này đặc biệt kì lạ, lỡ như Lăng Tây Thành học theo mấy thứ không tốt thì sao đây? Cậu bất đắc dĩ trả lời: “…Anh bình thường lại dùm em cái, giọng điệu như tiểu nữ sinh bị ăn hiếp của anh sẽ khiến em hiểu lầm rằng anh đang muốn ám chỉ em đến đẩy ngã anh đó!”
“…” Lăng Tây Thành câm nín nhìn màn hình điện thoại, ai đã bày cậu cái này a! Từ lúc Mặc Mặc trở về nhà cùng hai người kia tính cách càng ngày càng cường hãn, bây giờ ngay cả đến vấn đề phản công cũng đã nghĩ đến rồi. Nhưng mà cẩn thận cân nhắc đến giá trị vũ lực giữa mình và Lê Mặc, Lăng Tây Thành cảm thấy việc phản công thần thánh này Lê Mặc chỉ nói ngoài miệng cho vui thôi, chứ trên cơ bản thì chả có hy vọng nào đâu. Thế nhưng tưởng tượng đến việc Lê Mặc bị Diêu Kỳ mang về nhà nhận thức người thân, đó là một gia tộc có truyền thống quân nhân nên chắc chắn mọi người đều rất rắn rỏi, chẳng biết khi về đó rồi Lê Mặc sẽ bị biến thành cái dạng gì. Nghĩ vậy, Lăng Tây Thành tự dưng cảm thấy tương lai phía trước thật tối tăm. quả nhiên mau chóng giải quyết Trịnh gia rồi đón vợ về mới là quyết định đúng đắn nhất.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Tây Thành, vừa cúi đầu liền thấy tin nhắn của Lê Mặc, anh có chút hưng phấn, thế nhưng trên đó viết: “Được rồi, thời gian công tác anh đừng có mà ngẩn người, mau làm việc đi!”
Lăng Tây Thành nhìn lời dặn dò của Lê Mặc trên di động, không nhịn được liền gọi điện qua cho cậu.
“Alô?” Thanh âm Lê Mặc vẫn ôn hòa như mọi khi.
“Mặc Măc…”
“Anh rất rãnh rỗi hả?” Giọng nói Lê Mặc mang theo chút ý cười.
“Ừ.” Lăng Tây Thành nhìn thoáng qua cái bàn đôi ngập tràn tài liệu, lựa chọn lờ đi: “Em trò chuyện với anh một lát đi, anh rất nhớ em.”
“Được rồi, nhưng chỉ trong 10 phút thôi, một lát em còn muốn cùng anh hai tiếp tục luyện tập.”
“Anh của em? A Huyền hả? Hai người bọn em tập cái gì thế?” Lăng Tây Thành thầm nghĩ, chẳng lẽ Mặc Mặc lại học được một món ngon mới? Nhưng mà luyện tập cùng A Huyền, hẳn là không phải thế, cái trình độ tự đảm đương của Lê Huyền cũng chả hơn mình là bao. Lăng Tây Thành yên lặng mặc niệm cho cái nhà bếp của Diêu gia.
“Luyện tập quân thể quyền (đấm bốc theo kiểu quân đội) a!” Thanh âm Lê Mặc hết sức sảng khoái: “Mấy ngày nay, em phát hiện anh trai cùng mọi người thường ra sân đánh quyền linh tinh, anh hai cảm thấy rất hứng thú, nên lôi kéo em cùng đi học. Nhưng mà em cảm thấy cũng không tệ lắm, không quá khó.”
“…” Lăng Boss trầm mặc nhìn sáu múi cơ bụng của mình, quyết định phải gia tăng thời gian tập thể hình, tuy rằng giọng nói của Mặc Mặc vẫn ông nhu giống mọi khi, nhưng vì tương lai của mình mà suy nghĩ, việc rèn luyện thần thánh vẫn không nên bỏ bê. Nhất là bên cạnh có hai vị tiểu thụ đã rơi vào tay giặc, Lăng Tây Thành cảm thấy để giữ vững vị trí chủ công của mình anh cần phải liều mạng phấn đấu.
Buổi tối không có Lê Mặc ở đây, Lăng Tây Thành không biết làm gì cho hết thời gian, vì vậy hẹn Mạc Tử Uyên và Mục Chiêu Hòa đến Lam Điệu uống rượu. Lăng Tây Thành đến sớm, nên anh đã tự gọi cho mình một chai rượu ngon, thuận tiện còn kêu thêm một dĩa trái cây với ít đồ ăn vặt linh tinh. Sau khi giải quyết xong bữa tối, anh không hòa vào đám người tạp nham xung quanh mà tự mình uống rượu.
Chẳng bao lâu sau, Mạc Tử Uyên cùng đến với Mục Chiêu Hòa: “U! Thật là một kì cảnh khó gặp, chủ tịch Lăng mà cũng có lúc cô đơn một mình thế này sao?” Mục Chiêu Hòa vừa mở miệng là liền trêu chọc anh.
Mạc Tử Uyên không nói gì cốc đầu cậu ta: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”
“Được thôi!” Mục Chiêu Hòa ngoan ngoãn đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Uyên cầm lấy một miếng dưa hấu.
Lăng Tây Thành định rót rượu cho cậu ta, nhưng lại bị Mạc Tử Uyên cản lại. Mục Chiêu Hòa cười đắc ý với Lăng Tây Thành, ôm lấy vài Mạc Tử Uyên oán giận nói Lam Điệu quá ồn ào, Mạc Tử Uyên nghe vậy liền xoa đầu cậu trấn an, anh hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu chính là đến đây uống rượu cùng người bạn thân của mình. Lăng Tây Thành câm nín nhìn Mục Chiêu Hòa tỏ vẻ đã chiếm được tiện nghi còn đi khoe mẽ, lúc này đây anh thật sự rất muốn dần cậu ta một trận nên thân. Nhưng việc bất đắc dĩ hơn đó là cái tên bạn thân khốn kiếp của anh dường như đã bị cậu ta hút hết sự chú ý, căn bản chả thèm quan tâm đến anh nữa. Trong lúc bị lơ đẹp, Lăng Boss cô đơn nhà chúng ta lại bắt đầu hóa thân thành oán phu nhắn tin cho vợ mình. Tiện tay anh còn chụp thêm một tấm ảnh của hai người đang ân ái trước mắt gửi qua: “Những ngày vợ không có ở đây, ngày nào anh cũng bị mấy tên ân ân ái ái này chói mù mắt, vợ yêu ơi, em mau cứu vớt anh đi.”
Lê Mặc nhắn trả rất nhanh: “Các anh đến Lam Điệu uống rượu sao?”
“Ừ, tối nay có chút việc.”
“Nhớ chú ý an toàn.”
“…” Lăng Tây Thành vừa định trả lời, liền nhận ra bên mình nhiều thêm một người, vừa nghiên đầu nhìn qua đã thấy, thì ra là Duẫn Mặc.
“Chủ tịch Lăng, thật tình cờ, không nghĩ đến vậy mà lại gặp anh ở đây.” Duẫn Mặc tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, vui sướng.
“Ừ.” Lăng Tây Thành gật đầu với cậu ta, không nói gì.
Trái lại Mạc Tử Uyên lại hướng cậu ta tươi cười, không để cho không khí quá mức lạnh lẽo: “Cậu là bạn của Tây Thành sao? Lần đầu tiên gặp, tôi tên là Mạc Tử Uyên.”
“A, xin chào anh, tôi tên Duẫn Mặc, là nhân viên của công ty đối tác với Thần Thời, gần đây tôi thường xuyên phải đến Thần Thời, cho nên mới nhân thức chủ tịch Lăng. Bây giờ còn chưa thể tính là bạn của ngài ấy. Chỉ vì tình cờ thấy nên tôi mới tới chào hỏi một tiếng.”
“Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng quan hệ giữa cậu và Tây Thành ca tốt lắm chứ! Té ra chỉ là thấy người sang bắt quàng làm họ.” Mục Chiêu Hòa khinh thường nói.
“Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi không phải vậy.”
Duẫn Mặc muốn giải thích, nhưng Mục Chiêu Hòa ngay cả ánh mắt cũng chả thèm bố thí cho cậu một cái, ôm chặt Mạc Tử Uyên nói tiếp: “Phiền thật, chỉ đến đây uống rượu mà cũng gặp phải loại chuyện này. Tử Uyên ca, chúng ta về đi, Lê Mặc vừa mới đi công tác vài ngày, đã có người âm mưu muốn bò lên giường của Lăng Tây Thành rồi,”
“Đừng nói hưu nói vượn. Nếu say rồi thì bảo Tử Uyên đưa cậu về đi.” Lăng Tây Thành nhíu mày.
“Chiều Hòa, còn có mặt người ngoài, cậu phải biết chừng mực.” Mạc Tử Uyên kéo Mục Chiêu Hòa đến bên người, nói xin lỗi với Duẫn Mặc: “Đứa trẻ nhà tôi có chút ăn nói không suy nghĩ, cầu đừng để bụng.”
“Thiết!” Mục Chiêu Hòa nhấp một ngụm rượu, không phục ồn ào: “Tôi nói có gì sai chứ! Chúng ta có mời cậu ta ngồi xuống sao? Cứ thế tự tiện làm theo ý mình tôi thấy thật mạc danh kỳ diệu!”
“Được rồi! Cậu hôm nay làm sao thế, còn không mau giải thích với người ta!” Mạc Tử Uyên hơi ngạc nhiên, tuy rằng lúc Mục Chiêu Hòa ở cùng anh cũng có chút tính cách thích chèn ép người khác, thế nhưng đó là khi chỉ có mình anh, còn trước mặt mọi người cậu luôn rất phong độ, không biết tối nay có chuyện gì đã xảy ra với cậu nữa, chẳng lẽ nhìn Duẫn Mặc đặc biệt không vừa mắt? Mạc Tử Uyên nghĩ vậy, nên đánh giá Duẫn Mặc thêm vài lần, chỉ là một người rất bình thường, có gì đặc biệt đâu chứ! Tại sao Mục Chiêu Hòa cứ nhất quyết không chịu bỏ qua như vậy. Mạc Tử Uyên đang trầm tư thì đột nhiên cảm thấy bàn tay bị bóp nhẹ. Anh xoay đầu lại, vừa lúc đối diện ánh mắt ám chỉ của Mục Chiêu Hòa. Mạc Tử Uyên hiểu ý gật đầu, Mục Chiêu Hòa nháy mắt mấy cái, đột nhiên đứng dậy, không hài lòng bỏ lại một câu: “Tôi chả thèm giải thích với cậu ta! Cậu ta là cái thá gì, mà tôi phải hạ mình!” Dứt lời ngay cả áo khoác cũng không cầm liền chạy mất.
Mạc Tử Uyên cùng Lăng Tây Thành nhanh chóng tạm biệt rồi đuổi theo sau, lưu lại hai người Duẫn Mặc và Lăng Tây Thành ngồi trên ghế dài.
“Này…” Biểu tình Duẫn Mặc có chút rối rắm.
“Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?” Lăng Tây Thành cầm ly rượu, tùy ý tựa vào ghế salon, tựa như anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc vừa xảy ra.
“Chỉ là tôi thấy ngài ngồi đây, nên nghĩ…”
“Con người của tôi rất ghét vòng vo tam quốc, cho cậu 10 phút, nói thẳng ý đồ cậu đến đây đi.” Trực tiếp cắt ngang lời Duẫn Mặc, khóe môi Lăng Tây Thành khẽ nhếch lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Duẫn Mặc nhìn anh nửa ngày, cuối cùng ấp ủng mở miệng: “Là như vậy, trước khi học trưởng đi công tác chẳng phải tôi luôn bàn bạc chi tiết công việc với anh ấy sao, thế nhưng trong phần báo cáo về nguyên liệu tôi có một chút sai sót.” Nói xong, cậu ta lấy từ trong cặp táp ra một tờ giấy A4, chỉ: “Ngài xem, chính là chỗ này. Mấy hôm nay, tôi luôn tìm cơ hội để sửa lại, nhưng học trưởng không ở đây, hỏi quản lí phòng thiết kế cũng không tiện, tôi không biết phải tìm ai để giúp. Nghe nói gần đây chủ tịch Lăng sẽ đến Lam Điều uống rượu, vậy nên tôi đến thử thời vận.”
Lăng Tây Thành uống cạn ly rượu, liếc mắt cao thấp đánh giá cậu ta, sau đó chỉ chỉ tờ giấy cậu ta đang cầm trên tay: “Đem đến đay.”
“Vâng!” Duẫn Mặc nghĩ anh đã đồng ý giúp đỡ, hưng phấn đưa tờ giấy trên tay cho anh.
Lăng Tây Thành chả thèm nhìn qua, tùy tay ném vào cặp của mình: “Còn việc gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“Nga.” Lăng Tây Thành không lên tiếng.
Trái lại Duẫn Mặc có chút ngại ngùng mở lời: “Tôi thấy quan hệ giữa chủ tịch Lăng với học trưởng rất tốt.”
“Xem như là vậy đi! Chỉ là một đám cưới lợi ích.” Giọng nói Lăng Tây Thành có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Nhưng tôi thấy hai người rất ân ái nha!” Duẫn Mặc giả lơ việc Lăng Tây Thành chỉ trả lời qua loa, có lệ, nghiêm túc nói: “Tôi thấy học trưởng và ngài làm việc chung một văn phòng với nhau. Rồi còn nghe nhân viên ở Thần Thời nói tình cảm giữa hai người rất tốt nữa!”
“Ha ha.” Lăng Tây Thành nhìn Duẫn Mặc rồi cười, anh đưa tay kéo cậu ta đến trước mặt mình: “Thế thì sao, cậu rất hâm mộ hả?”
“Ách…” Duẫn Mặc vì động tác đột nhiên của anh mà hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định nói: “Hâm mộ nhất định là có rồi, dù sao ai ai cũng đều muốn mình có một cuộc hôn nhân mĩ mãn a!”
“A” Lăng Tây Thành cười lạnh nói: “Duẫn Mặc, cậu là khờ thật, hay là đang cố tình châm chọc tôi? Việc tôi ngoại tình, toàn bộ thành phố B đều biết, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua.” Lăng Tây Thành nói xong cẩn thận đánh giá khuôn mặt của cậu ta: “Hoặc là nói, cậu cố ý chọc giận tôi vì có âm mưu khác?”
“… Anh muốn làm gì?” Duẫn Mặc khẩn trương đẩy anh ra.
“Tôi chả muốn làm gì cả, nhìn cậu rất rất không vừa mắt.” Lăng Tây Thành lại rót đầy rượu vào ly, sau đó nắm cằm cậu ta ra lệnh: “Uống hết đi.”
“Mong ngài tự trọng, tôi chẳng hề có bất cứ suy nghĩ gì khác, rất xin lỗi, tôi đi đây.” Duẩn Mặc cau mày muốn rời khỏi.
“Còn muốn chạy?” Lăng Tây Thành mạnh mẽ đè người trên ghế salon: “Tôi nhìn ra được, cậu rất coi trọng công việc hiện tại. Thật ra cậu rất xem thường tôi phải không? Thú vị, tối nay tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là xã hội tàn khốc.” Cầm lấy ly rượu đưa đến trước mặt cậu ta, Lăng Tây Thành chậm rãi nói: “Hoặc là uống hết, hoặc là mang theo tập tài liệu của cậu rồi cút ngay.”
“…” Duẫn Mặc vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn Lăng Tây Thành, nửa ngày không nói nên lời. Lăng Tây Thành cũng không thúc giục cậu ta, dù bận vẫn ung dung tựa vào ghế salon híp mắt chờ.
Một lúc sau, Duẫn Mặc miễn cưỡng cầm lấy ly uống cạn rượu mạnh bên trong: “Khụ khụ…” Vì uống quá nhanh, Duẫn Mặc bị sặc, ho mãnh liệt.
Lăng Tây Thành mỉm cười thưởng thức tình cảnh trước mắt, vươn tay lấy cái ly, ngạo mạn sai khiến: “Rót đầy!”
“Anh!”
Lăng Tây Thành im lặng, chỉ chỉ vào bao tài liệu bên cạnh. Duẫn Mặc cắn cắn môi, tỏ vẻ nhẫn nhục cầm lấy bình rượu bên cạnh rót đầy ly. Lúc này, điện thoại của Lăng Tây Thành bồng nhiên sáng lên, anh cầm lấy nhìn thoáng qua, nhấn nút yên lặng rồi kề tai Duẫn Mặc thì thầm: “Tôi muốn ra ngoài nghe điện thoại, hiện tại, cậu nên suy nghĩ thật cẩn thận phải làm sao mới là tốt nhất đi!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì học trưởng?” Giọng nói của Duẫn Mặc thập phần tức giận.
“Dây chẳng phải là mục đích cậu tới đây hôm nay sao? Kê hoạch hợp tác giữa Thần Thời và Đông Dương đã sớm bàn bạc xong, cái thứ vừa rồi cậu đưa cho tôi căn bản chá có chút tác dụng gì. Cậu thật sự cho rằng tôi ngu đến mức tin tưởng cậu chỉ vì tờ giấy không chút phân lượng kia mà chạy đi chạy lại nhiều như vậy? Nhóc con, cậu diễn khá được, cũng đã thành công khơi gợi sự hứng thú của tôi rồi. Không cần phải hâm mộ với Lê Mặc, nếu cậu hầu hạ tôi thật tốt, tôi đương nhiên có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn.” Tùy tiện vỗ vỗ mặt cậu ta, Lăng Tây Thành cười, đứng dậy ra khỏi phòng, bỏ lại Duẫn Mặc ngồi một mình trên ghế salon.
“Hô ~” Ra khỏi Lam Điệu, Lăng Tây Thành thở ra một hơi thật dài. Anh chờ Lê Tử Du tìm đến mình đã lâu. Mấy bữa nay, anh thậm chí ra lệnh cho cấp dưới lộ ra vài sơ hở để ám chỉ với Trịnh gia, những bằng chứng Trịnh gia lợi dụng Lê Thị để tiến hành buôn lậu do mẹ của Lê Huyền tìm được đều đã được Lê Mặc giao cho anh. Vốn anh còn cho rằng Trịnh Dương sẽ tìm cách đến gặp anh, kết quả tin tức mà Quan Nhĩ Viễn đưa đến lại báo cho anh rằng Trịnh Dương quyết định phái Lê Tử Du đến tiếp cận anh để lấy phần tài liệu kia. Ha ha, Lăng Tây Thành cười lạnh, Trịnh Dương quả thật là rất khinh thường anhm nếu không sao có thể cho rằng anh sẽ ngã cùng chỗ hai lần đây? Ban đầu anh nghĩ ông ta sẽ giở những thủ đoạn thâm hiểm hơn, không nghĩ tới vẫn chỉ là ba cái trò xiếc rẻ tiền. Tưởng rằng tỏ vẻ kiêu ngạo một chút là có thể khiến anh chú ý sao? Cậu ta cũng tự tin thật! Nhưng nếu đã tự mình dâng đến cửa, anh chả có lý do gì mà không nhận cả. Lê Tử Du nếu nghĩ muốn làm vậy với anh, anh sẽ thỏa mãn cho cậu ta, chỉ hy vọng, đến cuối cùng cậu ta sẽ không hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT