Nhìn bài trí quen thuộc trong phòng ngủ, trong lòng Lê Mặc ngũ vị tạp trần. Ý Lăng Tây Thành nói cậu hiểu được, thật ra nếu anh cùng cậu bàn bạc qua, cậu nhất định sẽ đi cùng Diêu Kì, nhưng anh lại cố tình ngay cả việc gặp mặt nói chuyện cũng không dám. Lê Mặc đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng với Lăng Tây Thành.

Lăng Tây Thành không biết, kỳ thật cậu vẫn luôn biết mọi việc anh làm. Anh là một con người tự phụ nhưng lại khuyết thiếu cảm giác an toàn, thậm chí còn có chút ít yếu đuối, thích trốn tránh. Nếu như không phải cậu thật lòng yêu anh, thì làm sao có thể tự nguyện cắt bỏ đôi cánh ở trong thế giới mà anh tạo ra. Nhưng giờ đây, Lăng Tây Thành chính miệng nói ra, không cần, muốn để mình rời đi. Bỗng dưng, Lê Mặc cảm thấy thật mê mang, về sau cậu sẽ thế nào đây.

Lúc Lê Huyền đẩy cửa phòng ngủ bước vào, ngay lập tức liền thấy Lê Mặc đang ngồi ngẩn người trên giường, từ phía sau đi đến, ôm lấy cậu: “Mặc Mặc, Tây Thành chỉ là vì lo lắng cho em.”

“Em biết, em không giận, em chỉ là chưa rõ nên đi tiếp quãng đường phía trước như thế nào.”

Lê Huyền nhìn gương mặt mờ mịt của Lê Mặc, thở dài, đưa một tập tài liệu cho cậu.

“Đây là cái gì vậy anh?” Lê Mặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lê Huyền.

“Em tự mình xem đi, sáng sớm khi Tây Thành rời khỏi nhà đã đưa nó cho anh, vốn cậu ấy định để em quyết định xong rồi mới nói anh giao cho em. Nhưng vì tò mò anh đã mở ra nhìn thoáng qua nội dung của nó. Anh với Diêu Kì đã bàn bạc với nhau, cảm thấy có lẽ đưa cho em xem trước sẽ tốt hơn.” Vẻ mặt của Lê Huyền vô cùng vi diệu.

Lê Mặc nhìn anh, sau đó mở túi tài liệu ra, bốn chữ ‘Thỏa thuận ly hôn’ trên đó làm lòng Lê Mặc chợt lạnh, cuối cùng rồi mình cũng bị vứt bỏ sao? Run rẩy lật những trang tiếp theo, không phải văn bản do luật sư đánh máy, mà là chữ viết tay, là bút tích của Lăng Tây Thành. Trên đó viết, ngoại trừ ngôi nhà hai người đang ở chung, những bất động sản và tài sản do anh đứng tên đều sẽ được chuyển nhượng qua cho Lê Mặc. Tiếp theo còn có một bức thư, lá thư không dài, nhưng ngữ khí rất chân thành.

Gửi đến Lê Mặc người anh yêu nhất:

Có lẽ lúc em đọc lá thư này, đã quyết định rời khỏi anh rồi. Nếu em đã suy nghĩ kĩ càng, vậy xin em ngàn vạn lần đừng từ chối thỉnh cầu phía trước của anh, bởi đây là thứ cuối cùng anh có thể bồi thường cho em.

Anh rất yếu đuối, không dám đối mặt để nói những lời này với em, vì vậy chỉ có thể dùng cách này biểu đạt tâm tình của mình. Tuy rằng sau này sẽ không được tiếp tục ôm em trong vòng tay nữa, nhưng anh thật lòng hy vọng em sẽ hạnh phúc. Có lẽ rồi em sẽ gặp được một người càng tốt hơn so với anh, nhưng chắc sẽ không tùy tiện giam cầm em như anh.

Cho tới tận bây giờ, anh luôn cảm kích ông trời vì đã cho anh một cơ hội, khiến anh tận mất chứng kiến hạnh phúc của em, tùy rằng có những tổn thương lúc ban sơ, không cách nào bù đắp được, mà lúc này dường như lời yêu anh nói đã trở nên quá muộn màng.

Mặc Mặc, rất xin lỗi em, anh đã chẳng biết trân trọng khi được em yêu, nên giờ đây anh chỉ có thể yên lặng nhấm nháp từng chút từng chút những cay đắng, chua xót mà em đã từng trải qua. Cuối cùng, anh vẫn rất cảm ơn em, cám ơn vì em từng yêu anh, chúc em sau này sẽ có một cuộc sống thành đạt, khỏe mạnh, vô ưu vô lo.

Lăng Tây Thành chấp bút.

Lê Mặc nhìn lá thư trong tay, chẳng biết nên diễn tả cảm giác lúc này của mình ra sao. Một chút cảm động, một chút chua xót, nhưng phần nhiều vẫn là cảm thấy dở khóc dở cười. Ở cùng nhau lâu như vậy, cậu mơ hồ có thể nhận ra, cách Lăng Tây Thành yêu một người rất rất ngây thơ, anh ngốc lắm, sẽ chẳng biết lấy lòng người yêu, bởi vậy anh mới liều mạng đem mọi thứ mình có đều tặng cho đối phương, hy vọng có thể dùng phương thức này giữ người lại.

Nhớ lại những lời hai người hay đùa nhau, Lê Mặc thường bảo mình dường như đã bị anh vây khốn, nếu có một ngày hai người ly hôn, chắc hẳn cậu sẽ ra đi tay trắng, dù sao chính cậu cũng chẳng có tài sản gì. Lúc ấy, Lăng Tây Thành đặc biệt nghiêm túc khẳng định, cho dù thật sự có ngày đó xảy ra anh cũng không để cho cậu hai bàn tay trắng. Vậy ra đây là cách mà anh nghĩ đến sao?

“Anh hai, anh nói xem, đầu óc Tây Thành như vậy làm sao có thể sống đến bây giờ? Bức thư đầy chất nữ tĩnh thế này anh ấy viết ra bằng cách nào, chẳng lẽ anh ấy không thấy ngượng hả?” Giọng nói Lê Mặc đã có chút nghẹn ngào.

Lê Huyền lắc đầu tỏ vẻ mình cũng chẳng biết. Lúc sáng, khi Lăng Tây Thành đưa nó cho anh, anh vô cùng lo lắng vì thấy sắc mặt tái nhợt của cậu ta, thời điểm xem bản phân chia tài sản khi ly hôn càng thêm hoảng sợ. Nhưng sau khi đọc xong là thư này, thứ duy nhất còn xót lại chính là mớ da gà trên người anh, quen biết nhau 28 năm, lần đầu tiên Lê Huyền phát hiện người bạn thân từ tấm bé có máu nghệ thuật đến vậy “Mặc Mặc, em giải quyết thế nào?”

“Em muốn đánh anh ấy một trận.” Lê Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, Lăng Tây Thành cũng thật là chân thành, nếu đã có tâm tư đi viết lá thư này, sao còn chẳng biết gọi cậu dậy cùng nhau bàn bạc? Hơn nữa, vì sao cậu không nhớ mình có nói đến việc sau khi tìm được cha mẹ ruột sẽ cùng anh tách ra? Diêu Kì bất quá mới chỉ tạo chút áp lực, anh liền rút lui, là anh không tin tưởng bản thân hay là không tin tưởng tình cảm giữa hai người. Vốn Lê Mặc còn vô cùng tức giận, sau khi xem xong lá thư, thì dù muốn giận cũng không giận nổi nữa.

“Ha ha.” Lê Huyền cười, xoa xoa đầu Lê Mặc, vui sướng khi người gặp họa, nói: “Anh hai đi cùng em.”

“Dạ.”

Diêu Kì thấy Lê Mặc cùng Lê Huyền từ trên lầu đi xuống, anh biết Lê Mặc đã nghĩ thông. Lê Mặc đi đến trước mặt Diêu Kì, mấp máy môi, nhưng vẫn không biết nên gọi anh ra sao. Thật ra đối với việc tìm được người thân ruột thịt cậu vốn chẳng kích động mấy. Có thể vì gần đây bị kích thích quá nhiều, cảm xúc đã muốn chết lặng, cũng có thể là bản thân cậu chưa kịp phản ứng, không có cảm giác chân thật.

Diêu Kì nhìn Lê Mặc lộ vẻ mất tự nhiên vì chẳng biết nên ở chung với mình như thế nào, anh đưa tay xoa đầu cậu: “Đừng khẩn trương như vậy, dù sao đã 20 năm chưa gặp nhau, có chút xa lạ cũng là bình thường. Lê Huyền sẽ trở về cùng em, nên không cần thấy bất an. Chúng ta cứ từ từ được không?”

“Vâng.” Lê Mặc gật đầu. Bỗng dưng cậu cảm thấy mình là một người cực kỳ may mắn, tuy rằng thân thế có chút long đong, nhưng cho dù là mẹ nuôi hay người thân ruột thịt đều thật lòng yêu thương cậu: “Cái kia, trước khi khởi hành, em muốn gặp Tây Thành một lần, em muốn nói chuyện rõ ràng với anh ấy.”

“Anh hiểu, đều đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ anh sẽ đưa em qua đó.” Cùng Lê Huyền liếc mắt nhìn nhau, Diêu Kì đáp ứng yêu cầu của Lê Mặc.

Giờ phút này, ở Thần Thời, Lăng Tây Thành thất hồn lạc phách cầm bút ký tên, trong lòng tâm sự nặng nề. Nhìn bàn làm việc trước mặt không một bóng người, Lăng Tây Thành suy sụp chôn đầu vào giữa hai tay. Lê Mặc không ở đây, anh chả có tâm tình làm bất cứ việc gì. Suy nghĩ suốt một đêm, tuy rằng đã thông suốt nhiều việc, nhưng đến lúc thực hiện mới biết nó khó đến thế nào.

Lăng Tây Thành cuối cùng cũng hiểu được cảm giác thấp thỏm lo lắng của Lê Mặc khi chờ đợi mình trước kia. Đây chỉ mới là buổi sáng đầu tiên hai người xa nhau, anh đã thấy khó chịu đến vậy, ba tháng tiếp theo sẽ ra sao đây? Thở dài, Lăng Tây Thành bắt đầu hối hận, anh không nên bị Diêu Kì ảnh hưởng, anh nên cứng rắn khóa người lại bên mình mới đúng. Nhưng nếu có một ngày Mặc Mặc hối hận…

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Lăng Tây Thành, tưởng rằng đó là Văn Lý, anh chẳng hề ngẩng đầu, tiếp tục nằm úp sấp trên bàn lên tiếng: “Vào đi.”

Nghe thấy tiến bước chân ngày càng đến gần, Lăng Tây Thành cảm thấy không đúng, hình như đây không phải tiếng chân của Văn Lý, càng giống tiếng chân của Lê Mặc hơn, kinh ngạc ngẩng lên, đối diện với anh là đôi mắt của Lê Mặc: “Mặc Mặc, sao em lại đến đây?”

“Vì sao tôi không thể tới?” Lê Mặc cầm tập tài liệu ném lên bàn: “Nếu tôi kí lên đó, cả cái công ty này đều là của tôi, tôi đến đây chẳng phải là việc hết sức bình thường sao?”

“…” Lăng Tây Thành không phản bác gì, cúi đầu che dấu khổ sở trong ánh mắt, Mặc Mặc đang chuẩn bị rời khỏi anh phải không? Cũng phải, hiện tại cậu ấy đã có Diêu gia che chở, căn bản hoàn toàn không cần mình quan tâm đến vấn đề an toàn nữa, về phần bản thân, anh quả thật không đủ tư cách để làm bầu bạn của cậu, trước kia còn ra ngoài lăng nhăng, vả lại còn những việc Lê Mặc không biết ở đời trước, anh có tư cách gì để sánh vai bên cạnh cậu đây? Lăng Tây Thành suy nghĩ miên mang, trong lòng càng trở nên khó chịu.

Lê Mặc nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của anh liền biết anh đang nghĩ gì trong đầu, lửa giận càng cháy lớn. Lăng Tây Thành vĩnh viễn đều như vậy, việc gì cũng thà rằng tự mình bổ não chứ không nói ra. Đưa tay hung hăng tát anh một cái thật mạnh, ở giữa ánh mắt kinh ngạc của anh, Lê Mặc mạnh bạo đè anh trên ghế hôn môi.

“Mặc Mặc, ngô…” Lăng Tây Thành mở to hai mắt nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc, lần đầu tiên anh cảm thấy cậu thật cường thế. Trong ấn tượng của anh, Lê Mặc luôn luôn là một người có tính cách ngoan hiền, bỗng dưng bùng nổ thế này khiến anh có chút mờ mịt. Hơn nữa Lê Mặc vì sao lại hôn anh? Không phải cậu ấy đang có ý định chia tay sao?

Phát hiện Lăng Tây Thành không chuyên tâm, Lê Mặc cố ý hung hăng cắn môi anh.

“Đau.” Lăng Tây Thành nhíu mày nhỏ giọng kêu đau.

Lê Mặc bị giọng nói khàn khàn của anh mê hoặc, khóa ngồi trên người Lăng Tây Thành nhìn anh. Lăng Tây Thành cảm nhận được sức nặng trên người, cuối cùng cũng cảm thấy chân thật. Đưa tay ôm lấy Lê Mặc, im lặng không nói. Lê Mặc cũng thuận theo cái ôm của anh, đưa tay đến cổ áo Lăng Tây Thành, tháo cà-vạt của anh ra. Lăng Tây Thành kinh ngạc nhìn Lê Mặc, không hiểu cậu đang muốn làm gì.

“Cấm động đậy!” Giọng nói Lê Mặc mang theo ý cảnh cáo, Lăng Tây Thành bị hành động của cậu làm cứng người. Lê mặc kéo hai tay anh lên đỉnh đầu, dùng cà-vạt trói chặt, sau đó nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm được chỗ nào cố định tay anh lại, cậu không hài lòng nhíu mày.

“Ách… Mặc Mặc, em muốn làm gì thế?” Lăng Tây Thành ẩn ẩn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Lê Mặc mỉm cười, cúi thấp người ghé vào tai anh nói: “Anh đoán!”

“…”

Lê Mặc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên chẳng thốt nên lời của anh, cười càng thêm sảng khoái, đưa tay cởi bỏ nút áo sơmi của anh. Vì hai tay Lăng Tây Thành đang bị trói, nên Lê Mặc không thể cởi hoàn toàn áo sơmi ra. Từ từ ngồi thẳng dậy, Lê Mặc nhìn từ trên cao xuống, cảm thán một câu: “Sách, thật đẹp trai!”

“Mặc Mặc, em thả anh ra trước đã…” Lăng Tây Thành bị biến thành tư thế này có chút xấu hổ, anh chả them để ý đến việc lê Mặc cởi đồ mình, nhưng loại tình tiết trói buộc này khiến anh cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại, lê mặc đang ngồi trên người anh, anh chẳng dám dùng sức giãy dụa, sợ làm cậu bị thương.

“Tôi không trói chặt, anh tốt nhất đừng động đậy nữa.” Lời nói Lê Mặc tràn đầy ý uy hiếp: “Nếu tuột ra, anh chứ chờ trắng tay cuốn gói đi ha!”

Lăng Tây Thành ngừng giãy dụa vì lời Lê Mặc nói. Lê Mặc rất vừa lòng với phản ứng của anh, một lần nữa cúi đầu, đến sát bên tai anh nói: “Anh nói nếu tôi cứ như vậy mà bỏ đi, có phải hay không anh chỉ có nước chờ Văn Lý đến cởi trói cho mình?” Vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của Lăng Tây Thành, Lê Mặc tiếp tục thì thầm: “Thật ra làm như vậy rất không sai ha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play