Văn Lý lạnh nhạt liếc mắt nhìn ai kia đang ôm lấy mình hết hôn lại cọ, dùng một ngón tay đẩy đầu của Trương Huy Nhiên ra, cậu ngồi lên tay vịn của ghế sopha ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi tuy rằng vẫn mang theo ý cười, nhưng mặt cậu lại lộ ra vài phần nguy hiểm, chậm rãi hỏi anh: “Anh đang nghĩ muốn tôi phải không? Muốn đưa tôi lên giường sao?”

Trương Huy Nhiên bị nụ cười của Văn Lý triệt để mê hoặc, kiềm lòng không được đi đến ôm chặt cậu vào lòng, trầm giọng trả lời: “Cả hai cái anh đều muốn. Bảo bối có phải cũng đang nghĩ như vậy không?”

“Nếu đúng thì sao?” Văn Lý quay đầu cố ý tránh đi nụ hôn của Trươn Huy Nhiên, nét cười trên môi cậu càng sâu, tuy nhiên giọng nói cũng lạnh hơn vài phần: “Yêu dấu, não bổ là bệnh cần phải trị, tôi còn chưa nói sẽ tha thứ cho anh đâu, ai cho phép anh tới gần tôi, hả?”

“Ách…” Biểu tình trên gương mặt của Trương Huy Nhiên đông cứng lại, anh nghi ngờ hỏi: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh hả? Vậy nụ hôn nhẹ vừa rồi thì sao?”

“Đó chẳng phải là do anh tự mình sáp tới hôn tôi ư? Cũng chả phải là tôi hôn anh.” Vẻ mặt Văn Lý đầy ghét bỏ đẩy anh ra, mang theo chút đồng tính nói: “Trước kia đầu óc anh có vấn đề nên ngốc một chút cũng được, nhưng bây giờ đầu óc đã hồi phục khá tốt mà sao vẫn ngốc như thế hả? Có phải uống nhầm thuốc ngốc rồi không?”

“…” Giờ phút này, Trương Huy Nhiên trong lòng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên kịch bản mà anh cùng bảo bối diễn vĩnh viễn không giống nhau được.

“Được rồi, bạn học Trương Huy Nhiên đừng có làm nũng nữa, 10 phút đã hết, anh còn gì muốn nói không?” Văn Lý đứng dậy, cậu đẩy anh ngã xuống ghế salon, từ trên cao nhìn xuống.

“Ngô… Bảo bối yêu dấu, em như vậy đáng sợ quá đi!” Trương Huy Nhiên nhìn Văn Lý mười phần khí thế, không tự chủ mà nháy nháy mắt, quả nhiên dù là lúc nào, bảo bối cũng làm anh không kiềm chế nỗi!

“Uả, vậy à? Vì sao tôi không có cảm giác thế nhỉ, tôi thấy anh có vẻ rất thích mà!” Văn Lý cúi đầu nhìn chỗ đã có phản ứng của anh, cậu ghét bỏ cảm thán: “Qủa thật là những người ngốc đều dùng nửa người dưới suy nghĩ mà!”

“Thân ái của anh, SM là không tốt đâu em.” Trương Huy Nhiên nhìn Văn Lý đang híp mắt, anh tự động bổ não cho mình bằng tiểu kịch bản SM một ngàn chữ.

“Trong đầu anh đến cuối cùng là chứa cái gì vậy hả?” Thấy Trương Huy Nhiên thất thần, Văn Lý cốc một cái vào đầu anh.

Trương Huy Nhiên lập tức hoàn hồn, nhìn Văn Lý đang cúi đầu quan sát mình, bỗng nhiên đưa tay dùng sức ôm cậu vào lòng, anh hôn lên mội cậu, mơ hồ than thở: “Anh rất nhớ em!”

“Ân…” Bất chợt xảy ra tiếp xúc thân mật làm cho Văn Lý không kịp trở tay, nhất thời thất thủ, nụ hôn ngọt ngào của Trương Huy Nhiên dừng lại trên gương mặt anh, trên cổ anh. Bị sự nhiệt tình của Trương Huy Nhiên cuốn hút, Văn Lý thở dài, quyết định sẽ tính sổ với anh sau.

“Đồ ngốc…” Thanh âm thở than của Văn Lý mang theo một chút rung có vẻ đặc biệt quyến rũ, Trương Huy Nhiên bỗng dừng lại động tác nghi ngờ nhìn cậu, Văn Lý cười cười, ôm cổ anh hôn trả nhiệt tình, hai người cùng nhau rơi vào giai điệu của sóng tình…

Một lúc lâu sau, căn phòng trở nên yên tĩnh lại. Trương Huy Nhiên ôm lấy Văn Lý lười biếng hỏi: “Bảo bối, em có mệt lắm không?”

Văn Lý nghe thấy giọng anh mang theo vài phần thích ý như là đã được ăn no nê mĩ thực đang vô cùng đắc ý, đột nhiên cậu cảm thấy mình thật thiệt thòi, chỗ khó nói kia và thắt lưng của cậu vẫn còn đau nhức đây, sắc mặt Văn Lý đen lại, nhị không được tát anh một cái: “Anh câm miệng cho tôi!”

“Ưm… Thâ ái à, em làm sao vậy?” Cái tát của Văn Lý cũng không nặng, ngược lại thật mềm nhẹ giống như là cậu đang làm nũng với anh. Trương Huy Nhiên cảm thấy kì lạ, nhưng không nói gì thêm, chẳng hiểu sao nhưng anh cảm thấy Văn Lý hình như đang mất hứng thì phải?

“Chả sao cả.” Văn Lý di chuyển thân thể, cảm thấy toàn thân đều dính dấp không thoải mái, cậu ghét bỏ đẩy Trương Huy Nhiên ra xa.

“Em thật sự không sao chứ? Có muốn ăn gì không?” Đại ảnh đế hoàn toàn chả cảm giác được mình đang bị ai đó chán ghét vẫn cứ chăm chú nhìn người bên cạnh, bám riết không tha hỏi đủ thứ.

“… Tôi không đói.” Nhìn người kia lần thứ hai dán sát vào người mình, Văn Lý cũng lười né, giường ở đây cũng khá lớn, nhưng nếu nhích tiếp sang bên kia thì chắc cậu sẽ hôn đất mất, thôi thì cứ mặc kệ để anh ôm là đơn giản nhất.

“Vậy em có buồn ngủ không?”

“Anh không còn đề tài nào để nói nữa hả?” Văn Lý trở mình, bởi vì di chuyển nên động tới thắt lưng, cậu nhíu nhíu mày.

“…” Trương Huy Nhiên nhất thời bị shock, mình đây là bị ghét bỏ phải không? Vừa nãy mình mới hậu hạ bảo bối rất thoải mái mà, vì cái gì vừa xong thì em ấy đã chán ghét mình rồi? Đúng là sự thật phũ phàng mà. Hay là do lúc nãy mình dùng sức còn chưa đủ mạnh nên Văn Lý mới không hài lòng? Có vợ yêu nhiệt tình đến vậy quả thật vừa ngọt ngào mà cũng vừa đau đầu a! Trương Huy Nhiên nghĩ vậy, nửa người dưới lại có phản ứng.

Văn Lý nhìn anh như một con chó lớn bị vứt bỏ, không khống chế được mà bật cười, ngoắc ngoặc ngon tay kêu anh: “Anh lại đây!”

“Ừ ừ ~” Thấy Văn Lý gọi mình, Trương Huy Nhiên lập tức tràn trề sức sống, mau chóng mặt đối mặt với cậu.

“Ngốc!” Văn Lý tát nhẹ anh một cái, thật tâm dặn dò: “Lần sau không được quậy phá nữa biết chưa? Học trưởng bọn họ chẳng chỉ nói đùa với anh thôi, không phải muốn anh sinh bệnh thật.”

“Ủa? Không phải hả?” Trương Huy Nhiên kinh ngạc nhìn Văn Lý, cẩn thận nhớ lại tin nhắn Lăng Tây Thành nhắn cho mình, hình như anh ta đúng lag không có ý bảo mình bị bệnh thật “…” Trương Huy Nhiên trầm mặc, cho nên mình cố gắng gây sức ép cả nửa ngày như vậy đều là vì hiểu lầm sao? Mệt anh còn tưởng phải chuẩn bị tốt mọi việc, nên đem điều hòa chỉnh xuống tới 18 độ.

“…Ý của học trưởng là muốn anh giả bệnh để làm em lo lắng, xem em có phản ứng gì, anh đúng là ngốc chết đi được!” Văn Lý yên lặng mặc niệm cho chỉ số thông minh của Trương Huy Nhiên. Bốn năm nay, đầu óc của Trương Huy Nhiên tuy rằng đã được chữa trị, nhưng chỉ số thông minh thì vẫn thấp thế.

Trương Huy Nhiên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Văn Lý, bỗng nhiên nhớ tới một việc quan trọng: “Nhưng nếu anh giả vờ lỡ bị em phát hiện thì chắc em sẽ tức giận lắm không phải sao?”

“Cho nên anh muốn bị bệnh thật?” Văn Lý cảm thấy tâm tình vừa mới bình tĩnh lại của mình vì một câu nói của Trương Huy Nhiên có xu thế bùng nổ.

“A!! Bảo bối, em bình tĩnh nghe anh nói! Nhìn Văn Lý chậm rãi đưa tay phải lên, kết hợp với vẻ mặt không tốt chút nào, Trương Huy Nhiên gấp gáp khuyên nhủ.

“Tôi đang rất bình tĩnh!” Văn Lý cười lạnh nói với anh: “Bắt đầu từ bây giờ tôi cấm anh chạm vào tôi, sôpha là một chỗ khá tốt, cho nên mấy bữa này anh tiếp tủ ngủ ở đó đi!”

Từ ngày Văn Lý xin nghĩ phép, Lăng Tây Thành liền trở nên cực kì soi mói, liên tục mắng cho 3 nữ thư kí khóc ròng, toàn bộ ban thư kí trên dưới Thần Thời đều lâm vào một bầu không khí u ám.

Thư kí Giáp: “Chủ tịch thật đáng sợ, tôi không bao giờ muốn đến đưa tài liệu cho ngài ấy nữa đâu…”

Thư kí Ất: “Mỗi lần từ phòng chủ tịch bước ra ngoài tôi đều cảm thấy hôm nay qua khỏi không biết ngày mai thế nào.”

Thư kí Bính: “Vậy thư kí trưởng bình thường làm sao làm việc được với chủ tịch hay vậy?”

Mọi người trầm mặc, trong lòng khóc hô, Văn đại thư kí ngài mau chóng quay trở về đi, tính tình táo bạo của chủ tịch chúng tôi không thể chịu nỗi đâu mà!

“Bọn họ làm việc như thế nào vậy hả, ngay cả biểu đồ thống kê cũng vẽ không xong.” Lăng Tây Thành phiễn não cầm tài liệu ném qua một bên, đã quen nhà hạ, lượng công việc đột nhiên tăng lên làm Lăng Thành có chút buồn phiền. Lê Mặc cũng chả thèm đến an ủi anh, vì Trương Huy Thanh bị Quan Nhĩ Viễn lừa đi nên bao nhiêu công việc bên phòng thiết kế đều dồn hết cho Lê Mặc. Tuy rằng mấy việc ngoại giao bên ngoài vẫn là do Triệu Lương ra mặt, nhưng lượng công tác của cậu vẫn rất lớn.

Nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ rưỡi, nhưng hai người bọn anh đều phải ở lại tăng ca. “Mặc Mặc.” Lăng Tây Thành làm người tiên phong quyết định vứt công việc ra sau đầu nói chuyện với Lê Mặc: “Việc còn lại để lát nữa hãy làm tiếp, đều đã hơn 7 giờ rồi, chúng mình đi ăn cơm ha.”

“Em không đói, anh đi ăn trước đi, mang đồ ăn về cho em là được rồi.” Lê Mặc vô cùng chuyên chú nhìn bản báo cáo kế hoạch tuyên truyền sắp tới do phòng quan hệ xã hội đưa lên lúc xế chiều, cậu cảm thấy phòng quan hệ xã hội có chút thiên lệch, dường như không hề quan tâm đến ý tưởng của bản thiết kế.

“Được rồi mà, em đừng xem nữa, đi ăn cơm đã nào.” Lăng Tây Thành giật lấy mớ tài liệu trên tay Lê Mặc, kéo tay cậu ra khỏi phòng.

Hai người tùy tiện đi vào một quán ăn nhỏ gần Thần Thời. Vì là quán cơm nhỏ, nên đồ ăn rất nhanh được mang lên. Tâm tư Lê Mặc còn đang tập trung trên đống báo cáo vừa rồi, Lăng Tây Thành thấy vẻ mặt lơ đãng của cậu, bất đắc dĩ lấy đôi đũa gõ nhẹ lên đầu Lê Mặc một cái: “Lúc ăn cơm không được suy nghĩ linh tinh, em cảm thấy cùng anh ăn cơm rất nhàm chán hả?”

“Không phải vậy.” Lê Mặc lắc đầu: “Em chỉ đang lo lắng về bản kế hoạch tuyên truyền sản phẩm sắp tới của phòng quan hệ xã hội, em muốn sửa lại, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, dù sao mấy chuyện quảng cáo này em không rành cho lắm.”

“Vậy em cứ vứt qua lại cho họ để họ chỉnh sửa, mau ăn cơm đi, việc này lát nữa bàn sau.” Lăng Tây Thành gắp một cái bánh bao đậu đưa đến bên môi Lê Mặc.

Cậu có chút do dự, nhưng Lăng Tây Thành cũng chẳng có ý định thu tay. Nhìn xung quanh, cậu thấy không có ai chú ý về phía này, vì vậy nhanh chóng cắn một cái. Anh nhìn thấy cậu cẩn thận như thế, không kìm được bật cười, rút đũa về một ngụm đem phần còn lại của chiếc bánh ăn hết.

“Rất ngọt.” Lăng Tây Thành chớp chớp mắt với Lê Mặc, trêu tức nói một câu, cũng không rõ ý anh là chiếc bánh quá ngọt, hay vì chiếc bánh đã được Lê Mặc cắn qua nên mới ngọt.

Lê Mặc cảm thấy hai tai dần nóng lên, dứt khoát đem toàn bộ bánh bao trên bàn đưa đến trước mặt anh: “Nếu anh thích thì ăn hết đi!”

“…” Lăng Tây Thành nhìn nguyên cái lồng hấp bánh bao chỉ thiếu có một cái cảm thấy đau đầu, bây giờ anh nói mình không thích ăn ngọt còn kịp không.

Ăn cơm xong, Lăng Tây Thành đi ra tính tiền, Lê Mặc ngồi tại bàn chờ anh trở lại. Đột nhiên phát hiện có một người đứng bên cạnh mình, Lê Mặc tường rằng người đó muốn ngồi ở bàn này, ôn hòa giải thích: “Làm phiền anh đợi một chút, lát nữa là tôi rời khỏi đây rồi.”

“Ừ.” Thanh âm người đàn ông này hơi khàn khàn, tuy nhiên dù chỉ là một âm tiết đơn giản nhưng cũng làm cậu cảm thấy quen thuộc đến kì lạ.

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?”

“Có lẽ là vậy!”

Lê Mặc cẩn thẩn đánh giá người đàn ôn này, là một người vô cùng lịch sự, nhã nhặn, nhưng nếu nhìn kĩ thì lại mang đến cho người khác một cảm giác kì lạ, Lê Mặc nhíu mày, thấp giọng nói: “Vậy anh ngồi vào bàn đi, tôi phải đi đây.” Dứt lời, cậu đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Đối phương không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, ngồi xuống vị trí mà Lê Mặc vừa ngồi qua.

“Mặc Mặc, có thể đi rồi!” Lăng Tây Thành thanh toán xong gọi Lê Mặc đến để cùng về.

“Vâng.” Lê Mặc đáp lời, đi được vài mước không kiềm lòng được quay lại nhìn người đàn ông kia. Khóe mắt anh ta dường như có một vết sẹo, tuy rằng khá mờ, nhưng dưới ánh sáng của bóng đèn vẫn có thể thấy khá rõ. Lê Mặc cảm thấy có gì đó bất bình thường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết cảm giác kì lạ đó từ đâu ra. Thờ dài, cậu đơn giản phớt lờ, cùng Lăng Tây Thành trở về Thần Thời.

“Người vừa rồi cùng em nói chuyện là ai vậy? Nhân viên của Thần Thời hả?” Lăng Tây Thành cảm giác được vẻ mặt của cậu có chút bất thường, quan tâm hỏi thăm.

“Em cũng không biết nữa, có lẽ là vậy, em cảm thấy anh ta rất quen thuộc, nhưng nghĩ hoài vẫn không nhớ ra đó là ai.”

Nghe Lê Mặc hình dung, Lăng Tây Thành liếc mắt nhìn người đàn ông cô đơn ngồi ở đó. Khí chất trầm ổn, có bộ dáng của một người thành công, nhưng cử chỉ khi người nọ cầm tách trà lại mang đến chút cảm giác không hợp, trong lòng Lăng Tây Thành hơi dậy sóng, dáng vẻ cầm tách trà bằng bốn ngóng tay, riêng ngón út khẽ nhếch của người nọ có phần giống Lê Tử Du.

Lăng Tây Thành cảm thấy có lẽ dạo này mình làm việc quá mệt mỏi, nên xuất hiện ảo giác. Lắc lắc đầu, ngừng suy nghĩ những chuyện tạp nham, anh đưa tay ôm lấy Lê Mặc: “Mặc Mặc, chúng ta về nhà nào!”

“Không được!” Lê Mặc lập tức phản bác: “Công việc anh còn chưa làm xong mà! Bây giờ Văn Lý không ở đây, chẳng ai thay anh làm việc đâu, đừng quậy nữa, ở công ty còn rất nhiều người phải dựa vào anh mà kiếm cơm đó!”

“Ngô… Mặc Mặc nghiêm khắc qua đi.”

“Nếu em mà không nghiêm khắc, thì anh càng ngày càng quá đáng!” Lê Mặc bất đắc dĩ quở trách Lăng Tây Thành: “Anh nói xem hôm nay anh làm việc được mấy tiếng hả, có đủ 8 giờ đồng hồ không? Phần lớn thời gian anh toàn đi soi mói đủ điều, còn hại em không thể tập trung làm việc theo. Rõ ràng mọi việc anh đều có thể xử lí rất nhanh, nhưng ần nào cũng cố ý kéo dài đến mức không thể không làm mới chịu giải quyết…”

“Được rồi được rồi, anh đã biết.” Lăng Tây Thành nhanh chóng cắt đứt lời Lê Mặc, ánh mắt chớp động, không biết nghĩ đến việc gì, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười xấu xa: “Vậy, Mặc Mặc, nếu anh làm xong mọi việc em có thưởng cho anh không?”

“Đây là công ty của gia đình anh!” Lê Mặc tức giận liếc mắt trừng anh.

“Nhưng bây giờ cũng là của em, chúng ta là một đôi nha.” Lăng Tây Thành mặt dày cọ cọ lên má Lê Mặc, nói bên tai cậu.

“Vậy anh muốn dược thưởng cái gì?” Lê Mặc nghĩ với đầu óc của Lăng Tây Thành, cùng lắm là yêu cầu cậu nấu cơm tối, những điều cao xa khác chắc sẽ chẳng có đâu. Gần đây, ít nhiều Lê Mặc cũng đã hiểu phần nào tính tình của anh, thoạt nhìn anh có vẻ là một người thành thục, tài giỏi, nói trắng ra lại là vô cùng ngây thơ, điều này làm cậu vô cùng bất đắc dĩ.

Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc đã đồng ý, kè sát vào tai cậu nói một câu. Lê Mặc nghe xong trong nháy mắt mặt đỏ bừng, nghiêng đầu liếc anh một cái sắc lẻm, cậu nhịn không được học theo động tác của Văn Lý đối với Trương Huy Nhiên đánh lên đầu anh một phát: “Bình thường đi làm anh đều suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy!” Nói xong xoay người đi thẳng.

“Ách… Mặc Mặc, em đừng tức giận mà ~” Lăng Tây Thành nhanh chân đuổi theo, thấy Lê Mặc không thèm để ý đến mình mau chóng lấy lòng cậu: “Anh vừa nãy chỉ nói giỡn thôi, thật đó.”

“Thật vậy sao?” Lê Mặc thản nhiên hỏi anh.

“Đúng thế.” Lăng Tây Thành gật đầu chắc nịch.

“Vậy được rồi, bây giờ mau về làm việc, em nhớ anh còn mấy bản báo cáo chưa xem xong đó! Làm cho xong sẽ được về nhà sớm.”

“Ừ.” Lăng Tây Thành đáp lời, vai sóng vai cùng cậu rời đi.

Lê Mặc nhìn thấy anh có vẻ buồn bực, đưa tay sờ sờ trán anh, không nói chuyện. Lăng Tây Thành phối hợp cúi đầu xuống, trong lòng thì cân nhắc, Mặc Mặc quả nhiên luôn quan tâm đến mình, thật ra cái tát vừa một của cậu một chút sức mạnh cũng không có. Nhưng là tốt nhất sau này không nên để cậu tiếp xúc với Văn Lý quá nhiều, học cái gì không học, lại học kĩ năng đánh người a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play