Vốn muốn nổi giận, Lạc Tây Á nhất thời sợ tới mức không dám lên tiếng. Sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Bản Điện Hạ… Ta, thật sự là được nhận nuôi từ chi thứ?”
Đồng lão cười lạnh nói: “Đương nhiên! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bản thân mình là cành vàng lá ngọc sao? Thái Tử chân chính, chỗ nào sẽ giống ngươi kiêu căng vô dụng như vậy chứ?”
Lạc Tây Á không để ý tới sự châm biếm của Đồng lão nữa, đang xoay chuyển lo nghĩ cho vận mệnh của mình: “Ta không là Thái Tử nữa, không là Hoàng Tử nữa… Sẽ bị giết chết sao?”
“Yên tâm, chỉ cần ta ủng hộ và chống đỡ cho ngươi, ngươi vẫn có thể giữ lại được cái mạng nhỏ. Chẳng những có thể bảo toàn sinh mệnh, còn có thể vẫn làm Thái Tử quần áo là lượt của ngươi như trước.” Đồng lão cười âm hiểm, “Đương nhiên, điều kiện trước tiên là – ngươi phải nghe lời ta.”
“Ta nghe, ta nghe!” Lạc Tây Á vội vàng nói. Ban đầu hắn vì muốn bảo toàn sinh mệnh, ngay cả dưỡng mẫu cũng có thể nhục mạ, lúc này chỉ là nghe theo lời yêu cầu của kẻ hèn mọn này, há có lý nào lại không đồng ý.
“Tốt tốt.” Đồng lão khổ tâm trù tính một phen, cũng là vì cục diện trước mắt: Lạc Tây Á hoàn toàn thành con rối của mình, Cam Ma La và Hoàng Thất đã rạn nứt. Kế tiếp, hắn chỉ cần xúi giục Cam Ma La, lại dùng chuyện giết chết Hoàng Hậu uy hiếp, thuyết phục hắn giết chết Hoàng Đế, phù trợ Lạc Tây Á đăng cơ, mọi việc liền thuận lợi.
Nghĩ tới sự tình tiến triển thuận lợi , không tới một tháng mình có thể thông qua việc thao túng Lạc Tây Á, trở thành một nửa chủ nhân của Tu Tháp Đế Quốc, Đồng lão không khỏi cười ha ha.
Tiếng cười chưa dừng lại, người thân tín đột nhiên tiến vào báo cáo: “Tộc trưởng, Bệ Hạ cho mời, mời người vào cung nghị sự.”
“À… chắc hẳn là Bệ Hạ đã nghe nói chuyện Hoàng Hậu bị loạn tặc giết chết, rất đau lòng, cần người dốc bầu tâm sự. Lão thần phải đi an ủi ngài ấy. Điện Hạ, thân là con của người, ngươi cũng phải nhanh chóng hồi cung tận hiếu mới được.”
Đồng lão ngoài miệng nói rất đường hoàng, trong lòng lại đang tính toán, làm thế nào để vu oan cái chết của Hoàng Hậu cho mấy Thế Gia đối nghịch khác, phát triển thế lực của mình lớn mạnh thêm một bước. Có lẽ còn có thể để lại một ít manh mối, chờ đến khi cần thiết diệt trừ cả Cam Ma La, một khi thoát khỏi hắn, bản thân mình liền có thể một mình một gia tộc, một mình nắm lấy quyền lực…
Đồng lão đầy bụng tính toán, đi ra khỏi nhà. Lúc này hắn đã không biết, đây là lần cuối cùng hắn rời khỏi gia môn.
Hoàng cung, chính điện.
Nhìn kỹ vào mình đầy thương tích của Hoàng Hậu, giáo nhân không đành lòng coi xét di thể cho xong, người nắm quyền cao nhất trên danh nghĩa của Tu Tháp Đế Quốc vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của thê tử duy nhất, nhịn không được lã chã rơi lệ: “Hóa ra chân tướng lại là như thế này… Mấy năm nay, vì chuyện hài tử mà trẫm đã tranh cãi với nàng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nàng đều nhượng bộ vì giang sơn xã tắc, đành phải nhịn xuống đau xót mẫu tử phân ly, không nghĩ tới lại đổi lấy kết quả như vậy! Sớm biết như vậy, sao trẫm lại đau khổ xa cách con trai ruột của mình mười sáu năm chứ!”
Buổi chiều hắn nhận được truyền báo, nói Tế Tư đột nhiên hiện thân ở Hoàng Đô, khắp nơi lùng bắt hung thủ giết hại Hoàng Hậu. Lúc Hoàng Đế đang vô cùng đau lòng vì cái chết của Hoàng Hậu, đám Phượng Vũ đột nhiên đến thăm Hoàng Cung, nói cho hắn biết đầu đuôi ngọn nguồn chân tướng, vạch trần mưu đồ hai mươi mấy năm qua của Cam Ma La.
Hoàng Đế nghe nói quả thật Hoàng Hậu đã hương tan ngọc nát, không nhịn được tim như bị đao cắt; lại nghe nói trong những người đi cùng này, người thiếu niên kim phát bích nhãn (~ tóc vàng mắt xanh), tuấn mỹ cô hàn kia chính là con trai ruột của mình, lại vui mừng không thôi.
Mà vốn còn một chút hoài nghi, từ lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Tử Minh giống hệt mình, tất cả đều tiêu tan. Huống chi bên cạnh còn có Thiên Nhi Công Chúa tận mắt thấy chuyện xảy ra, dốc hết sức làm chứng.
Lăng Tử Minh để ý chỉ có mẫu thân, đối với nam nhân chỉ tin từ một phía, nhẫn tâm vứt bỏ hắn mười sáu năm, hắn cũng không có nhiều tình cảm. Nghe thấy lời tự trách đau đớn của hắn cũng bất vi sở động, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: “Ta đã tự tay đâm chết người giết hại mẫu thân, Cam Ma La. Nhưng dư đảng của hắn còn chưa quy án (~ tội phạm chạy trốn bị bắt dẫn đến cơ quan tư pháp để thẩm vấn, kết án), ta hi vọng người đừng làm cho mẫu thân cảm thấy nguội lạnh nữa.”
“Con…” Thấy con trai không để ý không thích mình, Hoàng Đế cũng không tức giận, chỉ là trong lòng ảm đạm: Lúc trước thế nào lại hồ đồ chỉ vì một lời tiên đoán mà vứt con trai ruột ra khỏi cung chứ? Cho dù điều tra nhiều lần nữa cũng được. Hiện tại con trai trở về, nhưng cố tình lại đổi bằng tính mạng của ái thê, điều này làm hắn sao mà chịu nổi?
-- sau này hắn nhất định phải đền bù cho Minh Nhi thật tốt, bù đắp lại tình cảm phụ tử. Hiện tại quan trọng nhất là hỏi tội Đồng gia, dám cả gan cấu kết với Tế Tư, thờ ơ nhìn Hoàng Hậu bị giết hại! Ngay cả đứa con nuôi vô dụng kia cũng cần phải trừng phạt!
Ổn định lại cảm xúc, cố nén bi thương, Hoàng Đế sai người cấp tốc triệu tộc trưởng Đồng gia tiến cung. Không quá bao lâu, Tộc trưởng Đồng gia đi vào chính điện với vẻ mặt bi thương. Không chờ hắn lấy ý nghĩ đã có sẵn trong đầu ra để chối bỏ, Hoàng Đế vung bàn tay lên, thị vệ hai bên liền trói hắn lại.
“Bệ Hạ, đây là có ý gì? Lão thần làm sai chỗ nào?” Đồng lão kinh hoảng nói.
“Ngươi cấu kết với Cam Ma La làm việc xấu, mưu hại Hoàng Hậu, lại giá họa cho Hoàng Tử! Điên cuồng hoang đường trái đạo đức như vậy, còn dám kêu oan? ! Cam Ma La đã đền tội, ngươi lại càng đừng hòng sống!” Hoàng Đế không kiềm được cơn giận, phát tác hết tất cả tức giận lên người hắn: “Truyền lệnh xuống, Đồng gia ý đồ mưu hại Hoàng Thất, tội đáng chết! Mang người này ra hành hình, toàn gia lưu đày!”
Đồng lão hàng ngàn lần không nghĩ tới thực lực cường hãn như Cam Ma La, mà lại bị giết nhanh như vậy. Hắn vốn dựa dẫm vào thế lực của Cam Ma La, lúc này âm mưu bại lộ, chỗ dựa vững chắc đã đổ, giống như trong nháy mắt lưng bị quất thật mạnh, mềm nhũn ngã xuống đất, bò cũng bò không nổi, chỉ biết không ngừng run run cầu xin tha thứ: “Ngô Hoàng tha mạng, tha mạng…”
Hai mắt Tiếu Kiêu đỏ rực, với thân phận hộ vệ trưởng cao quý, tự mình lôi hai tay Đồng lão đi, vừa kéo hắn đi ra khỏi điện, vừa nghiến răng nói: “Tiểu nhân ngươi dám mưu hại Hoàng Hậu, ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết!”
Tiếu Kiêu làm hộ vệ của Hoàng Hậu nhiều năm, trung thành và tận tâm, đối với Hoàng Hậu lại càng kính yêu hơn. Chuyện xảy ra lúc ấy hắn không có mặt ở đó, cả buổi đã hối hận tự trách mình không thể bảo vệ tốt Hoàng Hậu rất nhiều lần. Cam Ma La vừa chết, tất cả thù hận liền rơi vào trên người Đồng lão. Nhìn thấy thù hận khắc cốt ghi tâm tràn ngập trong mắt hắn, lại nghĩ tới thủ đoạn tra tấn của bọn hộ vệ trong lời đồn, Đồng lão rùng mình một cái, nghĩ thầm, có phải chết đi lúc này còn thoải mái hơn chút không.
Lúc Đồng lão bị Tiếu Kiêu kéo khỏi chính điện, đối với tình hình phát triển hoàn toàn không biết gì cả, Lạc Tây Á đúng lúc trở về. Thấy Đồng lão bị trói, hắn còn tưởng rằng phụ hoàng giúp mình hả giận, trong lòng một trận cao hứng: “Phụ hoàng, lão nhân này lại dám cả gan mạo phạm nhi thần, người nhất định phải trị tội hắn thật nghiêm khắt!”
Nghe ái nữ Thiên Nhi nói qua, Lạc Tây Á vì mạng sống mà không tiếc nhục mạ dưỡng mẫu, làm trò hề nịnh hót lấy lòng Cam Ma La, vốn là không thích cá tính quần là áo lượt của hắn, ấn tượng của Hoàng Đế đối với đứa con nuôi này lại càng xuống dốc không phanh: “Trẫm nhất định sẽ trị tội – trị tội ngươi thật tốt! Trẫm và Hoàng Hậu nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, không có công sinh cũng có công nuôi dưỡng, kết quả lại nuôi ngươi thành một con bạch nhãn lang!”
“Phụ, phụ hoàng, người đang nói gì vậy? Nhi thần không hiểu…” Lạc Tây Á nhịn xuống hoang mang trong lòng, ngụy biện nói.
“Đủ rồi! Chỉ bằng ngươi hôm nay nhìn thấy Hoàng Hậu chết lại không có một chút đau thương nào, trẫm đã có thể trị ngươi tội bất hiếu!” Hoàng Đế không muốn nói chuyện với đứa con nuôi bạch nhãn lang này nữa, ra hiệu cho thị vệ kéo hắn xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT