Ở trên đường mua một ít vật dụng, Phượng Vũ trở lại Phượng gia, lúc đang định đi ra sau núi như mọi ngày thì bỗng nhiên bị hạ nhân gọi lại.

"Đại tiểu thư, ngươi có thư." Nha hoàn đưa thư nhìn nàng với ánh mắt cổ quái. Thứ nhất, là vì ngạc nhiên trên đời này lại có người viết thư cho đại tiểu thư, thứ hai, là kinh ngạc với người viết thư.

—— lão gia vì chuyện Lâm gia vô lễ, gần đây thường xuyên nổi giận. Vậy mà lúc này, Lâm gia lại có thể sai người đưa thư tới cho đại tiểu thư. . . . . .

Nghĩ đến bộ dáng lão gia nổi giận đùng đùng, nha hoàn không khỏi có chút hối hận: mình thật sự không nên vì tham chút tiền thưởng mà giao thư cho đại tiểu thư. Nên giao nó cho lão gia mới phải, nói không chừng còn được ban thưởng nhiều hơn!

Lúc này, một giọng nói ngạo mạn đã cắt đứt hối hận của nha hoàn: "Các ngươi đang làm gì?"

"Nhị tiểu thư!" Nha hoàn vội vàng cúi người hành lễ, vẻ mặt so với lúc nhìn Phượng Vũ cung kính hơn rất nhiều lần: "Ta thay người chuyển một lá thư cho đại tiểu thư."

"Thư?" Lại có thể có người viết thư cho nha đầu này? Phượng Khả Nhi nhìn lá thư, kí hiệu quen thuộc ở mặt ngoài lập tức thu hút sự chú ý của nàng.

Là Trường Cung, dây cung kéo căng nối với vòng cung, có một chiếc lá liễu xanh nhạt cắt ngang ở giữa. Mặc dù không giống tranh vẽ Phượng Hoàng của Phượng gia có khí phách, nhưng cũng có ý tứ riêng. Lão nhân trên 80 tuổi, hay đứa trẻ ba tuổi ở Lam Phong trấn đều nhận ra được, đây là ký hiệu của Lâm gia.

"Tốt! Tiểu tiện nhân ngươi đúng là ăn cây táo rào cây sung*! Lại dám sau lưng ta qua lại với Lâm gia!"

Phượng Khả Nhi trong lòng khó chịu bởi phụ mẫu vì đệ đệ mà tổn hao quá mức, liền tìm nơi để trút giận. Nàng đưa tay muốn đoạt lấy thư trong tay Phượng Vũ, còn muốn hung hăng cho nàng mấy bạt tai. Không ngờ, lại bị đối phương nhanh nhẹn tránh thoát, chẳng những chỉ nắm được khoảng không, ngay cả thân thể cũng theo quán tính mất đi thăng bằng, suýt nữa ngã xuống.

Quen với Phượng Vũ luôn rụt rè sợ hãi, bị đánh cũng không dám đánh trả, lúc này Phượng Khả Nhi tức muốn bể phổi: "Tiểu tiện nhân lại dám tránh!"

Nàng đứng vững thân thể lại muốn ra tay, bỗng dưng, một hồi quyền phong quét tới, từ sau đánh tới, đánh trúng bụng của nàng. Đại não còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, cả người Phượng Khả Nhi đau đớn co rúc như một con tôm cong, nhếch nhác ngã xuống đất.

Một quyền này cũng không có bất kỳ kỹ xảo gì, thậm chí cũng không có sử dụng chiêu thức. Chỉ là đơn giản dựa vào nhanh, chính xác, hung ác, một chiêu liền chế phục kẻ địch.

Khinh miệt nhìn người ngu ngốc kêu đau ở trên đất, Phượng Vũ lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình."

Gần đây bận bịu tu luyện, nàng còn chưa có đi tìm Phượng Khả Nhi báo thù đâu, hiện tại đối phương lại tự mình tới cửa, đúng là ngại mệnh dài rồi.

"Ngươi ——" rốt cuộc Phượng Khả Nhi cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, vô cùng tức giận kêu lên: "Lại dám động thủ với ta, ngươi không muốn sống nữa sao? ! Nếu làm thương tổn đến mặt của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thật khó coi —— ngươi nhanh đi nói cho phụ thân, tiểu tiện nhân này muốn làm phản rồi!"

Câu sau đương nhiên là nói với nha hoàn đang sợ ngây người khi thấy một màn này. Nha hoàn đáp một tiếng, nơm nớp lo sợ nhìn Phượng Vũ một cái. Không ngờ mới chỉ như vậy, nàng đã bị sát khí lạnh lẽo trong mắt Phượng Vũ trấn áp, hai chân hoàn toàn xụi lơ, không thể bước tiếp được.

Phượng Vũ không chút nào để ý nha hoàn bị trấn áp, chỉ cúi đầu nhìn về phía Phượng Khả Nhi, ánh mắt sắc bén như đao: "Xem ra, ngươi rất để ý tới dung mạo của bản thân."

Trong lúc vô tình, Phượng Khả Nhi cũng bị khí thế của nàng trấn áp. Trước ánh mắt nhìn chăm chăm ngày càng lạnh lẽo của Phượng Vũ, giọng nói bất giác bắt đầu phát run, hoàn toàn không có nửa phần ngang ngược càn rỡ mới vừa rồi: "Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm cái gì?"

"Không có gì, bây giờ còn chưa đến lúc." Phượng Vũ lạnh nhạt nói. Sau khi nhìn thấy phong thư, nàng chợt nảy ra một ý nghĩ: nàng muốn cho một nhà Phượng Thế ở trước ngàn vạn người mất hết mặt mũi, hoàn toàn suy bại. Vì mục đích này, hiện tại nàng sẽ không động chạm đến Phượng Khả Nhi, nhưng là, sẽ đưa trước cho nàng một quà tặng nho nhỏ.

Một làn gió nhẹ mang theo mùi hương nhàn nhạt bay qua, mùi thơm đặc biệt thấm vào ruột gan, Phượng Khả Nhi không nhịn được hít một hơi sâu. Chợt, hai mắt liền trợn to.

Chỉ thấy bên trong phong thư chưa được đóng kín, giấy viết thư nhạt màu lặng lẽ rơi ra. Nhìn chất liệu giấy quen thuộc như vậy, chữ viết trên đó cũng quen mắt như thế, Phượng Khả Nhi nhắm mắt lại cũng có thể đọc làu làu nội dung trong đó. Bởi vì, nàng phải tốn thật nhiều sức lực, mới từ Phượng Thế có được nó.

—— thư mời khảo hạch nhập học Linh Chân học viện.

Điều này sao có thể! Ngưỡng cửa khảo hạch Linh Chân học viện tuy thấp, nhưng thư mời không phải người nào cũng có thể lấy được. Ngoại trừ phải có người ngoài đảm bảo, còn cần giao thêm mười tinh thể. Phượng Vũ chưa từng có tiền tiêu vặt, vậy lấy tiền ở đâu? Là ai ra mặt làm người bảo lãnh cho nàng?

"Ngươi cũng muốn tham gia khảo hạch? ! Quả thực là nằm mơ! Chỉ bằng ngươi cái người chỉ có thể làm phế vật Giám Bảo Sư cũng muốn làm Linh Sĩ? Rõ là cười chết người!"

Phượng Khả Nhi nhất thời quên sợ hãi, kêu to. Nếu là trước kia, biết được Phượng Vũ có ý nghĩ này nàng nhất định cho rằng Phượng Vũ suy nghĩ viển vông. Nhưng vừa rồi chỉ một chiêu đã bị Phượng Vũ đánh ngã, trong lòng nàng mơ hồ sinh ra sợ hãi. Rốt cuộc là lo sợ cái gì, nàng cũng không rõ, chỉ là theo bản năng tức miệng mắng to, chờ mong Phượng Vũ từ bỏ đi suy nghĩ kia.

Phượng Vũ không thèm để ý chút ít kêu gào, cúi người nhặt thư liền rời đi. Đây là Phó Tư Đường lấy danh nghĩa Lâm gia gửi cho nàng thư mời khảo hạch nhập học, không thể vứt bỏ.

"Nhị tiểu thư. . . . . ." Đợi đến khi bóng dáng Phượng Vũ hoàn toàn biến mất, nha hoàn mới dám nói chuyện.

"Đồ vô dụng! Còn không mau đỡ ta dậy!" Phượng Khả Nhi giận dữ hét lớn.

Không ngờ, trái lại nha hoàn lại lùi xuống vài bước, ánh mắt như thấy quái vật nhìn nàng chằm chằm: "Tiểu thư. . . . . . Mặt của người. . . . . ."

"Mặt của ta? Bị thương sao?" Không có cảm giác đau, có lẽ chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Nhưng mà ngay cả như vậy, việc Phượng Vũ dám can đảm tổn thương mình là không thể tha thứ! Phượng Khả Nhi vừa cắn răng nghiến lợi, vừa móc ra gương đồng nhỏ luôn mang theo bên người.

Chỉ nhìn một cái, cái gương liền bị sẩy tay rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn.

Từ bên trong một mảnh vỡ, chiếu ra vô số hình ảnh cái gò má đáng sợ, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được ở trên da thịt trắng nõn hiện ra những hoa văn vặn vẹo quái dị kéo dài, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, liền lan kín cả khuôn mặt.

Mắt thấy dung mạo quý giá như tính mạng bị phá huỷ, hai mắt Phượng Khả Nhi khẽ đảo, liền té xỉu trên đất.

Nha hoàn chỉ sợ phải gánh trách nhiệm, vội vàng đi mời lão gia phu nhân tới. Rất nhanh, trên dưới Phượng gia lần thứ hai rơi vào hỗn loạn.

Mà Phượng Vũ, người gây ra trận phiền toái này, đã trở lại phía sau núi nơi mà không có bất kỳ kẻ nào dám tự tiện xâm nhập, từ hôm nay bắt đầu chậm rãi tu luyện.

Nếu muốn tham gia khảo hạch nhập học, vậy sẽ phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được. Ngộ nhỡ thua, chẳng phải rất mất mặt sao.

Trong chớp mắt, đã qua mười ngày.

Sáng sớm, Phượng Vũ thức dậy sớm hơn thường ngày.

Như thường lệ sáng sớm sau khi chạy dọc theo đường núi năm vòng, nàng xối qua một hồi nước lạnh, mang theo thư mời đi xuống chân núi. Viên Thịt Nhỏ kêu chít chít, nhảy lên vạt áo của nàng, cố gắng bám chặt, một đường leo lên vai nàng.

Khẽ vuốt ve lông tơ mượt mà đang từ từ dài ra trên lưng Viên Thịt Nhỏ, bước chân Phượng Vũ không dừng lại tiếp tục tiến về phía trước.

Nhìn dưới chân núi cổng thành mở rộng sầm uất, nàng nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc đã tới khảo hạch."

Ngay sau đó, nàng tăng nhanh tốc độ xuống núi.

*Ăn cây táo rào cây sung: ý nói chị Phượng Vũ phụ lòng tốt của Phượng gia đối với chị ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play