Editor: ChieuNinh

Nói xong lời nói hàm chứa một nửa uy hiếp, Quang Minh Chi Tử mới chậm rãi phản ứng kịp: chẳng lẽ không phải mình đang làm chuyện vốn mình ghét nhất?

Nếu như lúc trước gặp phải loại tình huống này, hắn khẳng định không nói hai lời trực tiếp bắt nghi phạm về Quang Minh thành rồi lại nói. Nhưng hôm nay lại cho nha đầu này cơ hội nhiều lần. Hắn không cách nào ức chế kích động và yêu thương ở trong tận trái tim, giống như nàng vốn không phải là nghi phạm mình đuổi bắt, mà phải là trân bảo mình tỉ mỉ che chở, trân trọng nâng ở trong lòng bàn tay.

Đây hoàn toàn trái ngược với phong cách hành sự của hắn.

Tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì lúc mới gặp gỡ không hiểu sao trong lòng lại lướt qua sự rung động sao?

Quang Minh Chi Tử lạnh như băng phân tích tình cảm của mình, nhưng cho dù như thế nào cũng nghĩ không thông tại sao lại có hảo cảm khó hiểu và thương tiếc với Phượng Vũ.

Thánh giáo từ xưa có qui định, phàm là người ở Quang Minh thành có được thần chức, đến nhân viên thần chức bình thường, từ Quang Minh Chi Tử hay thậm chí là Thánh Tế tư đều không được lấy vợ, nhưng lại ngầm cho phép bọn họ có người tình của mình. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nửa sư phụ vừa là dưỡng phụ của hắn, hiện tại đảm nhiệm Thánh Tế tư lại cũng có ước chừng bảy người tình, rất nhiều cánh vệ phía dưới căn bản cũng có người tình riêng.

Chỉ có hắn là dị biệt, hắn không có trí nhớ của từ trước sáu năm trước, nhưng từ sáu năm trước sau khi đi vào thánh điện, vẫn chưa bao giờ từng có tư tâm hay có suy nghĩ gì đối với bất kỳ nữ nhân nào. Vì thế, Quang Minh thành thậm chí có lời đồn đãi nói, hắn yêu thích nam phong, thực tế là luyến sủng của Thánh Tế tư. (gay)

—— chẳng lẽ, tim của hắn đập nhanh là xuất xứ từ vừa thấy đã yêu đối với tiểu nha đầu này?

Ánh mắt dò xét đảo qua từng tấc trên khuôn mặt hoàn mỹ và tư thái của Phượng Vũ, ngay sau đó Quang Minh Chi Tử hủy bỏ ý nghĩ của mình: hắn đối với nàng không có bất kỳ kích động và đòi hỏi nào, chỉ có muốn sủng ái nàng, che chở nàng. Phần tâm tình này quyết không phải là tình yêu, ngược lại giống như là...... tình thân?

Đối mặt vói danh từ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Quang Minh Chi Tử không khỏi nhíu nhíu mày.

Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, im lặng thật lâu, Phượng Vũ còn tưởng rằng Quang Minh Chi Tử đang dùng ánh mắt làm uy hiếp không tiếng động.

Từ khi bắt đầu nhìn thấy người này, nàng cũng không ôm hi vọng có thể bỏ qua. Mặc dù mắt thấy cái chết của Ân Lang, nàng cũng không sợ, lấy ra song kiếm Chu Tước Như Ngọc đỏ tươi, nàng ngửa đầu nói: “Ta không cho là ta giết chết tên cặn bã kia là sai, cho nên ta tuyệt đối sẽ không trở về với ngươi tiếp nhận cái thẩm phán chó má gì đó.”

Lời của nàng khiến cho Quang Minh Chi Tử tạm thời vứt sang một bên tâm tư nghĩ mãi không xong: hắn quản khỉ gió như thế nào, trước tiên thu phục nha đầu này rồi lại nói!

Phượng Vũ vẫn lưu ý vẻ mặt của hắn nhìn thấy trong mắt hắn dâng lên sát khí, quyết định thật nhanh phát động tấn công trước. Sâu trong cơ thể linh lực Chu Tước lấy tốc độ điên cuồng xông ra từ song kiếm, thân kiếm theo sự huy động của Phượng Vũ, ánh sáng hóa thành trăng non nửa cong như đỏ thẫm, lấy tốc độ nhanh như tia chớp đánh tới Quang Minh Chi Tử!

Phượng Vũ rõ ràng, đối phương ước chừng cao hơn nàng một cảnh giới, nàng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của người này. Trận chiến này, chỉ có lợi dụng tốc độ tạm thời áp chế đối phương, lại mượn cơ hội bỏ chạy!

Đổi thành những người khác, hơn phân nửa tránh không khỏi chiêu phát động công kích khoảng cách gần này. Nhưng thân hình Quang Minh Chi Tử lại giống như quỷ mị, trong phút chốc nửa khom người né tránh hồng mang sắp chém qua ngang thân thể hắn, đột nhiên di chuyển, dựa vào thân pháp kỳ diệu, tránh được một kích này.

Thấy thế, Phượng Vũ nhíu mày: “Thế nào lại như vậy đây?”

Nàng đột nhiên múa thanh kiếm, ngăn lại đường lui bốn phía của Quang Minh Chi Tử. Linh khí tinh túy cường đại thuận theo phát ra, trong nháy mắt liền đan vào thành tấm lưới ánh sáng đỏ rực mắt thường có thể thấy được, vây Quang Minh Chi Tử tới gió thổi không lọt.

Nàng từng dùng chiêu thuật tương tự giải quyết qua ba ba của Tiểu Đoàn tử. Nhưng đầu óc Quang Minh Chi Tử hiển nhiên càng thêm linh hoạt hơn Thủy Ma thú, ánh mắt càng thêm sắc bén. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng thấy đầu vai hắn hơi lỏng, chân dài hơi cong, lại bắt được sơ hở của lưới ánh sáng, xảo quyệt tìm góc độ từ bên trên bật khỏi lưới ánh sáng.

Phượng Vũ tâm niệm vừa động, linh quang chặt chẽ dây dưa đan vào rối rít bay múa quấn quanh thành một cột sáng khổng lồ. Tiếp theo nàng trở tay một kiếm, lại một đạo linh lực mạnh mẽ bay đi, hung hăng đánh vào phần đuôi cột sáng, cả hai nhanh chóng hòa làm một thể, tốc độ nhanh hơn, thẳng tắp đánh lên phía trên của Quang Minh Chi Tử!

Lực lượng mạnh mẽ, mạnh mẽ đụng vào người, chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặc dù là ở ban ngày, nhưng bạch quang hai người phát ra vẫn chói mắt như cũ. Giữa không trung giống như là dâng lên mô hình mặt trời nhỏ thứ hai, chỉ một thoáng xua tan cát bụi nặng nề che mắt mọi người.

Một kích thành công, Phượng Vũ cũng không có dừng tay ngay, điều khiển song kiếm trong tay gần như điên cuồng hấp thu linh lực trong cơ thể, phóng lực lượng cuồn cuộn không dứt về phía đối thủ. Nàng rất rõ ràng thượng giai là lực lượng đáng sợ bực nào, tuyệt đối không dám khinh thường.

Liên tiếp công kích kéo dài lâu chừng một khắc, khi kinh mạch của Phượng Vũ không đủ sức để chịu đựng siêu gánh nặng vận hành mang đến đảm nhiệm cực lớn thì nàng thở hổn hển dừng tay. Nhịn xuống đau đớn quanh thân y hệt kim đâm, ngửa đầu kiểm tra tình thế đối thủ xem như thế nào.

Mất đi lực lượng va chạm, ánh sáng dần dần ảm đạm xuống, hóa thành mảnh vụn lả tả rơi xuống, giống như lông vũ bay tán loạn. Trong lông vũ như tuyết bay đầy trời, một bóng dáng cao lớn như ẩn như hiện.

——lực lượng vô hình có thể chất, làm sao lại ngưng kết thành mảnh vụn?

Phượng Vũ theo bản năng đón nhận một khối mảnh vụn, ngay sau đó phát hiện đây là một loại chất liệu vải cực kỳ sự mềm dẻo, nhìn qua có mấy phần cực kì quen mắt, giống như là ——

”Có thể đánh tan áo choàng hộ thân của ta, không tệ.”

Mảnh vụn tan hết, mất đi áo choàng che chắn, thân hình cao lớn kiện tráng của Quang Minh Chi Tử không hề che đậy hiển lộ ra ở giữa không trung. Dây cột tóc cũng bị cắt đứt vào lúc mới vừa rồi, mái tóc dài đen óng tán lạc trên đầu vai, nhưng cũng không có vẻ nhu nhược, ngược lại làm cho hắn quý khí lại có thêm mấy phần tính hung hãn xâm lược. Trải qua luân phiên công kích mới vừa rồi, thậm chí ngay cả hô hấp hắn cũng không có nửa phần rối loạn, vẫn giống như dạo chơi trong sân vắng, cao quý thong dong như cũ.

—— mới vừa rồi gần như là hết toàn lực công kích, cũng chỉ phá hỏng áo choàng của hắn? Đây chính là chênh lệch cự ly một cảnh giới sao?!

Phượng Vũ cũng không biết, nếu như đổi thành Ma Pháp Sư bình thường lại khiêu chiến vượt cấp, sợ rằng ngay khi phát ra lần công kích đầu tiên thì đã bị Quang Minh Chi Tử tiêu diệt rồi.

Nhưng cho dù tu hành Ngự Linh pháp quyết, thực lực chênh lệch vẫn là khoảng cách không thể vượt qua. Phượng Vũ hiểu, ở trước mặt trên cao cấp, trên thực tế nàng và Ma Pháp Sư bình thường chỉ khác nhau là năm mươi bước và một trăm bước, đơn giản có thể chống đỡ thêm một lát mà thôi.

Nhưng, chẳng lẽ vì vậy mà nhận thua, khoanh tay chịu trói sao? Quyết không!

Phượng Vũ âm thầm cắn chặt hàm răng. Lúc này, trong không gian vang lên giọng nói lo lắng của Vân Thâm Lam: “Chủ nhân, trước kéo ra cự ly với hắn! Ta lại toàn lực mang theo ngài phá vòng vây!”

—— đây cũng là biện pháp tốt!

Hai mắt Phượng Vũ tỏa sáng, liền gặp phải đôi mắt Quang Minh Chi Tử thâm thúy không thể nắm lấy như có vẻ quan sát quét tới: “Nếu như đơn độc một mình, có lẽ ngươi còn có cơ hội chạy trốn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng bổn tọa đã điều tra qua, ở trong Đô thành này ngươi còn có hai vị bằng hữu. Nếu như ngươi không quan tâm bọn họ mà nói, cũng có thể bỏ đi cho xong —— dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tốc độ của ngươi nhanh hơn được bổn tọa.”

—— hèn hạ!

Nghe uy hiếp trắng trợn như thế, Phượng Vũ hô hấp cứng lại, hung hăng trừng mắt về phía Quang Minh Chi Tử, đối phương lại như không có chuyện gì xảy ra, không mang theo bất kỳ biểu lộ gì nhìn lại nàng. Vốn là chiến đấu kịch liệt, vì vậy mà ngưng lại quỷ dị.

Lúc này, Phượng Vũ và Quang Minh Chi Tử đều đã không còn chia nhau thi triển pháp thuật Thổ Hệ làm mờ mắt người khác. Theo cát bụi dần dần trở lại bình thường, người ở dưới đài rất nhanh phát hiện dị trạng trên đài, rối rít kinh hô lên:“Ân Lang —— Ân Lang lại có thể chết?!”

”Là ai giết hắn rồi?! Là Phượng Vũ hay là gia hỏa đột nhiên xuất hiện này?”

”Thoạt nhìn hắn thật là mạnh! Uy áp trên người còn kinh khủng hơn Ân Lang và Phượng Vũ!”

Còn Viên Tỉnh ngồi ở trên khán đài lại là vạn lần không ngờ tới, lúc bụi mù giải tán rồi lại nhìn thấy là một màn Ân Lang bị giết này, tay bỗng nhiên nhấn một cái, lúc này kéo đổ mâm đựng trái cây và thức uống trước mặt. Không để ý tới người hầu Lang Tịch kêu lên liên tiếp tiến lại gần dọn dẹp trường bào của mình, hắn ngoan lệ ra lệnh: “Phái vệ binh đế quốc, bắt lấy hai người trên đài! Không thể để cho bọn họ chạy trốn!”

Nói xong, ông ta lại hung hăng đấm một quyền ở trên bàn. Mình mất bao nhiêu tâm huyết mới nuôi ra một con ác lang, còn chưa có phát huy công hiệu quan trọng nhất của hắn, vậy mà lại chết như vậy! Làm sao hắn có thể bỏ qua!

Mệnh lệnh này khiến cho mọi người luống cuống tay chân một trận. Trong kinh ngạc, người giám thị Luật Chấn Thanh cũng bắt đầu không yên lòng hết nhìn đông tới nhìn tây.

Trên khán đài, có người chú ý đến này một màn, không biến sắc cầm lên trái cây vẫn không động tới cắn một cái. Một thân hình núp ở chỗ tối nhìn thấy tín hiệu, lập tức xuyên qua đám người ồn ào, lặng lẽ áp sát tới Luật Chấn Thanh.

Mà Luật Cung Thương cũng cải trang giả dạng, đặt mình trong đám người thấy rõ giằng co trên đài, gấp đến độ xoay quanh: “Tên kia là ai? Sẽ không phải là sát thủ bí mật của Hội Nguyên Lão đi!”

So với Luật Cung Thương quan tâm sẽ bị loạn, Mạnh Nguyên Phủ tỉnh táo hơn nhiều: “Nếu như Hội Nguyên Lão phát hiện hành động của chúng ta, thứ nhất khẳng định đối phó với ngươi trước. Ngươi xem, người của chúng ta vẫn ẩn nấp ở trong đám người như cũ, không hề có gì khác thường —— trời! Bọn họ hành động trước rồi!”

Chú ý tới cọc ngầm dưới sự an bài của người ủng hộ Luật Chấn Thanh trước đó đã ở hành động, Luật Cung Thương đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó phản ứng kịp: bọn họ trước đó đã nói chờ đợi lúc dạ tiệc gây ra hỗn loạn động thủ lần nữa. Nhưng bây giờ có người chế tạo hỗn loạn trước một bước, thừa dịp cơ hội lực chú ý của Viên Tỉnh đều đặt ở trên đài, vừa lúc có thể cứu phụ thân!

Mừng như điên mới vừa trào lên trong lòng, Luật Cung Thương lại cả kinh: dẫn đi lực chú ý của Viên Tỉnh lại là Phượng Vũ! Nếu như nàng bị Viên Tỉnh bắt đi, hoặc là bị nam nhân thần bí đó tổn thương, làm sao mà hắn chịu nổi?!

”Tiểu Thương, còn không mau đi trợ giúp bọn họ!” Mạnh Nguyên Phủ thấy Luật Cung Thương vẫn còn ngơ ngác đứng đó, muốn kéo hắn đi, lại bị hắn giật mình tránh thoát như điện giật: “Phượng Vũ còn đang ở đây!”

Tình cảm đối với Phượng Vũ, Mạnh Nguyên Phủ còn lâu mới sâu sắc như Luật Cung Thương, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d cho nên giờ phút này vẻ mặt chỉ khẽ nhúc nhích, ngay sau đó tỉnh táo lại: “Lấy bản lĩnh của Phượng Vũ, ta tin tưởng cho dù là binh lính đế quốc cũng không bắt được nàng. Việc cấp bách là cứu bá phụ, đây chính là thời cơ tốt khó có được! Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Viên Tỉnh vô sỉ giam lỏng bá phụ lần nữa?”

“...... Dĩ nhiên không!” Vừa là người thầm mến, vừa là cha ruột, Luật Cung Thương tình thế khó xử. Trên lý trí hắn thừa nhận lời nói Mạnh Nguyên Phủ có lý, nhưng về tình cảm, hắn lại vạn vạn không muốn bỏ lại Phượng Vũ không để ý tới. Nhưng một người không thể chia ra làm hai, làm sao hắn có thể đồng thời cứu trợ Phượng Vũ và phụ thân?

”Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ là quan tâm sẽ bị loạn. Tu vi của Phượng Vũ khá cao, lấy tu vi của ngươi coi như đi qua cũng giúp không được nàng bao nhiêu. Nhưng bên này thì khác, chúng ta liên thủ, nhất định có thể giải quyết mấy tên khốn kiếp giám thị phụ thân ngươi!”

Lời này giống như quả cân cuối cùng, cây cân lập tức nghiêng về phía tình thân. Luật Cung Thương cắn răng nói: “Được, ta nghe Mạnh đại ca.”

”Đi nhanh đi!”

Hai người chạy đi theo hướng khán đài, trên lôi đài, Quang Minh Chi Tử chậm rãi giơ lên trường tiên mới vừa rồi vẫn chưa động, nhìn thẳng Phượng Vũ nói: “Không cần khiêu chiến kiên nhẫn của bổn tọa nữa, thu hồi món đồ chơi trong tay ngươi, đi cùng bổn tọa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play