Người hầu đã sớm có thói quen những người khác một mực cung kính đối với Ngôn Ca Hành, si mê dây dưa. Phượng Vũ phản ứng hơi chút lạnh nhạt, hắn liền cho là dáng vẻ kiêu căng.

“Ha ha, có thể làm nữ hài tử xinh đẹp, cao ngạo chút không phải là rất bình thường à.”

“Xinh đẹp? Nàng có thể có xinh đẹp bằng ngài?” Người hầu bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được mình nói sai, lập tức sợ hãi nói: “Ôi, xin lỗi! Đại nhân, không phải ta cố ý nói tới dung mạo của ngài, càng không phải là muốn lấy ngài ra so sánh với nữ tử.”

Ba năm trước đây một tên người hầu khác bởi vì lấy Ngôn Ca Hành ra so sánh với mỹ nhân ca đào danh tiếng nào đó, cũng nói rất nhiều lời nói dâm loạn, vừa vặn bị Ngôn Ca Hành nghe thấy mà đuổi đi, nhưng mà hắn nhớ rất rõ ràng, lòng vẫn còn sợ hãi.

So sánh với người hầu lo sợ nghi hoặc, Ngôn Ca Hành thản nhiên hơn nhiều: “Các ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng.....”

Sau khi người hầu lòng tràn đầy lo lắng rời đi, Ngôn Ca Hành đẩy cửa bước vào, cũng không thắp đèn. Mượn ánh trăng thanh mát, từ trong kính trang trí bằng thủy tinh ở trên bàn hắn thấy rõ dung nhan bản thân mình mang theo vài phần yêu khí, lại càng xinh đẹp hơn nữ tử, từ trước đến giờ nét mặt mỉm cười chợt trở nên vô cùng băng lãnh.

Đấu Khí vô hình theo tâm tình đột nhiên dao động bắn ra, chỉ nghe răng rắc một tiếng, mặt kính hoàn hảo đột nhiên bể thành mảnh vụn, rơi xuống trên đất.

Lẳng lặng nhìn mảnh vụn rớt xuống đất, một hồi lâu, Ngôn Ca Hành cười khổ mà lắc lắc đầu: “Sáu mươi năm rồi...... Ta vẫn không thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân mình......”

Tự mình rót chén nước trà đã lạnh lẽo uống một hơi cạn sạch, miễn cưỡng đè xuống hồi ức cuồn cuộn trong những cảm xúc nào đó, Ngôn Ca Hành chậm rãi đặt ly trà xuống, thở dài một tiếng.

“Có lẽ ta chưa bao giờ là một người bình thường, ngược lại rất dễ dàng bị một thứ gì đó trói buộc. Buồn cười nhất chính là, năm đó trong thành Quang Minh không có ai nhìn ra được một điểm này, thì ngược lại ngươi...... Lucifer...... Thì ngược lại chính là ngươi nhìn thấu bản tính của ta...... Ở trên người nữ hài kia ta ngửi được hơi thở của ngươi, nàng, đến tột cùng có quan hệ với ngươi hay không đây? Có lẽ, ngày mai ta nên ra tay......”

Gió đêm chợt nổi lên, thổi lên rèm cửa sổ chấm đất phiêu đãng không ngừng, ánh trăng cũng theo đó mà dao động không dứt. Ánh sáng đen trắng lần lượt thay đổi đan xen nhanh chóng ở trên mặt Ngôn Ca Hành, lại không biết, đây mới là một mặt thật hắn......

Sáng sớm hôm sau, một nam nhân nào đó mặc bộ áo bào màu tím hoa lệ ra sân, gõ cửa gian phòng Phượng Vũ.

Tuy Phượng Vũ sớm có chuẩn bị, nhưng chứng kiến mấy tên người hầu bưng đầy trong tay đi theo phía sau hắn nối đuôi mà vào, vẫn phải sửng sốt: “Những thứ này là hương liệu?”

“Dĩ nhiên không phải.” Ngôn Ca Hành rút ra mấy sợi tóc rơi loạn ngăn cản trước mắt, cười híp mắt nói: “Trước khi chế hương, phải có phẩm hương. Ta thích mùi thơm thanh nhã đạm nhạt kéo dài, Tiểu Phượng Vũ ngươi phân biệt mùi thơm nhất phẩm ta thích trước, như vậy, mới có thể chế được hương thơm để cho ta hài lòng.”

“...... Phẩm hương thì có thể. Ngoài ra, mời gọi ta là Phượng Vũ.” Thật là đánh rắn tùy côn, lập tức liền từ Phượng Vũ tiểu thư biến thành Tiểu Phượng Vũ.

“Gọi Tiểu Phượng Vũ không phải thân thiết hơn sao? Chẳng lẽ là ngươi xấu hổ? Ha ha, trước lạ sau quen, ta kêu ngươi vậy sẽ thành thói quen.”

“...... Tùy ngươi.” Vì chế thuốc, ta nhẫn nhịn.

“Ha ha, Tiểu Phượng Vũ quả nhiên rộng rãi. Đến đây, chúng ta tới phẩm hương thôi.”

Người hầu thả hộp gỗ trong tay xuống, lấy ra một vật óng ánh trong suốt. Phượng Vũ định thần nhìn lại, thì ra là một cái lư hương bằng Lưu Ly tạo hình bươm buớm đùa giỡn hoa. Cái khay tạo hình bươm buớm tinh xảo linh động có râu hơi xoăn, lại gần một đóa hoa hồng nửa khép nửa mở, nhẹ nhàng tinh tế ngửi.

Bên trong Lưu Ly không biết tăng thêm cái gì, khiến cho cánh bươm buớm lộ ra một màu xanh tím diễm lệ. Vô cùng thần bí xinh đẹp, nhìn hết sức quen mắt, cực kỳ giống bươm buớm Luci bị phong ấn......

—— đây là tình cờ, hay là......?

Phượng Vũ cho là mình cũng không có lộ ra bất kỳ sơ hở, cho nên đây chỉ là trùng hợp. Nàng không biến sắc tiếp tục xem động tác của người hầu. Chỉ thấy đối phương lại mở ra một cái bình sứ, vừa rót nước sạch trong suốt ở trong bình vào cái khay hoa hồng, vừa cung kính giải thích: “Đây là nước sương sáng sớm chúng ta thu thập được từ trên mặt cánh hoa, là thuần túy nhất, hơn nữa có chứa hương thơm nhẹ hoa lá.”

Bên này, Ngôn Ca Hành lại tự tay lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ tinh sảo, vừa mới mở ra, ngay sau đó mùi thơm phức nồng đậm thanh nhã lan tỏa đầy cả gian phòng.

Hắn nhỏ chất lỏng trong bình màu hổ phách vào trong nước, lại thu hồi bình thủy tinh. Mùi thơm vô cùng nồng đậm lập tức phai nhạt đi rất nhiều, trở nên như có như không.

Khi phiến lá dưới cánh hoa hồng bị kéo ra, rồi châm một cây nến bỏ vào, theo hoa lá nhiệt độ nước sạch từ từ lên cao, mùi thơm thanh nhã thấm lòng người, thấm vào ruột gan tràn đầy quanh quẩn bay lên, xuyên vào chóp mũi của mỗi người.

Hương vị kia hình như có chứa một sự quyến rũ kì lạ nào đó, huân cho tâm thần mọi người đều say, cả người bay bổng lâng lâng, trong đầu là một mảnh hỗn độn, hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào......

Phượng Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng giống như muốn bay lên, thoải mái không nói ra được thành lời, quả thật muốn vì vậy mà nằm xuống lại ngủ một giấc. Ánh mắt của nàng trở nên tan rã từ từ nhắm lại, thuận theo ý nghĩ trong lòng. Bỗng dưng, một luồng thần thức thuộc về người khác theo dõi đâm vào trong đầu, làm tính cảnh giác của nàng tỉnh lại, kèm theo là cơn buồn ngủ tiêu tan không còn một mảnh.

—— không được, nhang này có gì đó quái lạ! Ngôn Ca Hành muốn làm gì?

Trong lòng nàng hơi rét lạnh, nhưng mà ngoài mặt lại bất động thanh sắc, vẫn là bộ dáng hỗn loạn như cũ, cũng khắc chế kích động bản năng muốn phản kích người ngoại lai ở trong óc, muốn nhìn xem đến tột cùng đối phương muốn giở trò quỷ gì.

Không có chủ nhân cho phép, người xâm lăng căn bản không xông phá được phòng bị kiên cố của lòng nàng. Sau mấy lần quanh co cố gắng không tiến lên được, người xâm lăng không cam lòng mở ra kế hoạch thứ hai.

“Buông lỏng...... buông lỏng......bây giờ ngươi rất thoải mái...... Ngươi được bảo hộ ở chỗ an toàn nhất, nơi này không có bất kỳ người nào có thể tổn thương ngươi...... Ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta......”

Giọng nói nhu hòa vang lên ở trong đầu Phượng Vũ, âm thanh dịu dàng mang theo nồng đậm ý vị trấn an. Nếu như đổi thành một người khác, nhất định sẽ say lòng trong mảnh dịu dàng này. Nhưng Phượng Vũ nghe lời này, lại chỉ có cảm giác hoang đường: có lầm hay không, không phải người này muốn thi triển thuật thôi miên với mình chứ?

“...... Ngươi rất thoải mái...... hiện tại ngươi cần hoàn toàn buông lỏng và ngủ đi, nhưng có một số việc đè nặng ở trong lòng ngươi, hóa thành quái thú truy đuổi trong ác mộng của ngươi. Chỉ cần ngươi nói bọn nó ra, là ngươi có thể an ổn ngủ...... Nói cho ta biết đi, nữ hài, bí mật sâu nhất trong lòng ngươi là cái gì?”

Lời nói này của Ngôn Ca Hành đã hoàn toàn xác nhận phỏng đoán của Phượng Vũ, để cho nàng ngoài cảm giác hoang đường bội phần, đột nhiên muốn cười lên ha ha: chơi thôi miên với ta? Năm đó ta năm tuổi thì hệ thống sóng điện não mạnh nhất quấy nhiễu đã không có hiệu quả với ta rồi, từ đó về sau chỉ có ta mới nhiễu máy vi tính. Chỉ bằng ngươi là tay nông cạn mới vừa nhập môn pháp thuật, lại dám khoe khoang ở trước mặt ta?

Nhưng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm đối chọi gay gắt. Cố nén kích động cười to xuống, Phượng Vũ nhớ lại bộ dáng người bị nàng thôi miên, cố gắng làm ra một bộ vẻ mặt mê mang, lẩm bẩm nói: “Bí mật......”

“Đúng, bí mật...... Chỉ là chút chuyện ngươi không nguyện bị người khác biết. Một mình ngươi kìm nén chúng nó buồn bực ở trong lòng đã lâu rồi, nói ra đi, chỉ cần nói cho ta, là ngươi có thể giải thoát, có thể nhẹ nhõm.”

Choáng nha không làm cha xứ thật là đáng tiếc. “Ta...... ta không muốn nói cho người khác biết...... Ta sợ sau khi bọn họ biết sẽ xem thường ta...... Thật ra thì ta......”

“Thật ra thì cái gì? Nói ra đi, không ai sẽ châm biếm ngươi.” Trong giọng nói của Ngôn Ca Hành mang theo sự hưng phấn mơ hồ.

Phượng Vũ “nhăn nhăn nhó nhó”, “ấp a ấp úng” rất lâu, mới ở trong sự vừa dỗ dành lại lừa gạt của Ngôn Ca Hành, “vô cùng không tình nguyện” nói: “Thật ra thì da của ta không có tốt như vậy, thường hay nổi mụn. Mỗi ngày ta đều muốn bôi rất nhiều bột thuốc, mới có thể ức chế mụn nổi. Thỉnh thoảng quên một lần, ngày hôm sau ta liền không dám ra cửa gặp người.”

“À?!” Ngôn Ca Hành tuyệt đối không nghĩ tới “bí mật” của Phượng Vũ lại là cái này, trên ngũ quan tuấn mỹ không khỏi hơi vặn vẹo.

Liếc trộm vẻ mặt sững sờ ứng phó không kịp của hắn một cái, trái tim Phượng Vũ đắc ý một hồi: Đáng đời! Cho ngươi không biết tự lượng sức mình!

Nàng tiếp tục không ngừng cố gắng: “Còn có ——”

“Còn có cái gì?” Ngôn Ca Hành vễnh tai ôm hi vọng trong ngực lần nữa.

“Tóc của ta ra rất nhiều dầu, buổi sáng tắm thì buổi chiều lập tức trở nên đầy dầu nhầy nhầy, còn có rất nhiều gàu. Hu...... Thật là làm cho ta khổ não muốn chết rồi.”

“......”

Ngôn Ca Hành suýt nữa thì cười ngất. Hắn hoàn toàn không ngờ, bề ngoài Phượng Vũ lạnh nhạt lạnh nhạt, vẻ mặt khốc khốc, phiền não dưới đáy lòng lại bình thường như vậy!

—— theo lý thuyết lấy lời nói cử chỉ bình thường của Phượng Vũ, không nên ngây thơ như vậy. Lại nói da nàng rất tốt, tóc cũng đen nhánh tỏa sáng, làm gì có cái gì nổi mụn và gàu chứ?

Nghĩ như vậy, Ngôn Ca Hành không nhịn được lại gần quan sát gò má Phượng Vũ. Khoảng cách gần nhìn kỹ, da của nàng nhẵn nhụi bóng loáng, không có nửa phần dấu vết tô son điểm phấn, vẫn tinh khiết tự nhiên.

Hắn đang quan sát Phượng Vũ, đồng thời đối phương cũng đang quan sát hắn.

Không thể không nói, mặc dù cử chỉ của người này táo bạo, nội tâm thâm trầm, lại thật sự có vẻ thật hời hợt. Nhất là lúc cặp mắt phượng kia hơi nheo lại khẽ cười như không cười, quả thực là hoa đào đóa nào đóa nấy nở bung, không biết đã mê đảo bao nhiêu thiếu nữ thuần lương không rõ chân tướng.

Cự ly tiếp cận quá gần, hô hấp lẫn nhau cũng đến gần vô hạn. Đối mặt gò má tuấn mỹ phóng đại, Phượng Vũ chợt có phần không được tự nhiên.

—— quá gần, cho dù là Luci, cũng chưa từng đến gần nàng như vậy.

—— không biết tại sao, bộ dáng như vậy lại để cho nàng có loại cảm giác rất nguy hiểm, thậm chí ngay cả cõi lòng bình thản từ trước đến giờ cũng nổi lên gợn sóng, trái tim âm thầm càng thêm gia tốc nhảy lên......

Ngôn Ca Hành còn muốn dò xét thì ánh mắt của Phượng Vũ đột nhiên trở nên tỉnh táo: “Mùi thơm này là thật không tệ —— ah? Ngôn Ca Hành các hạ, ngươi ở đây làm cái gì?”

Cho là thời gian dài quan sát quên khống chế, đưa đến pháp thuật bị tự động cởi ra, Ngôn Ca Hành vội vàng che giấu nói: “Ta thấy có con sâu nhỏ bay đến trên mặt Tiểu Phượng Vũ, cho nên muốn giúp ngươi đuổi nó đi.”

“Hả? Vậy thì thật là cám ơn ngươi.” Phượng Vũ quay ngược lại ba bước kéo ra khoảng cách với hắn: “Cành Nguyệt Quế, độc U Thảo, hoa Tử Ngữ, hồng Vi Lan...... Những hương liệu này có chung đặc điểm chính là đẹp và tĩnh mịch kéo dài. Ta đại khái hiểu cũng hiểu được sở thích của các hạ. Ta lập tức chuẩn bị bắt đầu luyện chế, xin các hạ trở về phòng mình đi, hương hoàn luyện xong rồi lại tới đánh giá.”

Phượng Vũ căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, nói một hơi liền cứng rắn “thỉnh” mọi người ra khỏi phòng.

Nặng nề đóng cửa phòng lại, nàng lắc đầu một cái, bỏ rơi cảm giác không hiểu mới vừa rồi: “Là mê hương hắn dùng để thôi miên có tác dụng phụ đi, nhất định là vậy! Rốt cuộc người này muốn vặn hỏi mình chuyện gì đây? Bí mật lớn nhất của mình chỉ có hai, một là mình tới tự dị giới, một cái còn lại khác chính là sư phụ Luci. Hắn...... Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì sao? Nhưng mà làm thế nào hắn phát giác được?”

Suy xét mọi việc một lúc, Phượng Vũ lập tức quên đi kiều diễm nho nhỏ mới vừa rồi. Suy nghĩ hồi lâu thật sự tìm không ra đầu mối, nàng chỉ phải tạm thời từ bỏ: “Thôi, trước chế thuốc xong rồi lại nói. Chờ tối nay để Tiểu Thương đi tìm phụ thân hắn, quyết định bước hành động kế tiếp, chúng ta liền lập tức dọn đi ra.”

Ngoài cửa, Ngôn Ca Hành bị thô lỗ đẩy ra khỏi gian phòng sờ mũi một cái, có chút khó có thể tin: “Lại có thể ngăn cản thuật của ta, có chút ý nghĩa...... Lão bằng hữu, xem ra nàng thật sự có chút quan hệ với ngươi, nếu không lấy tuổi tác của nàng, làm sao lại cường đại như thế. Nếu ngươi đã trở lại cái thế giới này một lần nữa, như vậy ta chỉ có thể mong chờ tương lai gặp lại. Nói không chừng, chúng ta còn có cơ hội nắm tay......”

Người hầu đi theo thấy Ngôn Ca Hành bị đối đãi vô lễ như thế, vẻ mặt không những không giận mà còn lấy làm mừng, trong lòng kỳ quái tới cực điểm. Nhưng nhớ kỹ lỡ lời tối hôm qua, hôm nay hắn rất thông minh không nói lời nào, cúi đầu chờ đợi chủ nhân chỉ thị.

Chờ hồi lâu, chỉ nghe Ngôn Ca Hành nói: “Bày án, đưa cầm.”

“Chủ Thượng, ở chỗ này?”

“Ở chỗ này.”

“...... Vâng”

Trên mặt đất gạch đá của tiểu viện, rất nhanh liền bị trải lên tấm thảm mềm mại trắng như tuyết. Ngôn Ca Hành ngồi nghiêng người, trong tay rút Nguyệt Cầm đã chuẩn bị ra, tiết tấu tựa như lười biếng khảy lên. Âm phù (nốt nhạc) làm cho lòng người vui vẻ từ đầu ngón tay hắn bỗng nhiên được phóng ra, phiêu dật trên không trung, kết lại thành ca khúc tuyệt đẹp lại hơi nghi ngại thương cảm.

Cho dù là người hầu hạ hắn nhiều năm, cũng chưa từng nghe qua hắn khảy đàn thủ khúc này. Lập tức không khỏi nghe đến mê mẫn, cũng âm thầm bình luận ở trong lòng: “Thủ khúc này nghe cảm động hơn nhiều khúc《khúc Nguyệt Tưởng》mà Chủ Thượng được khen ngợi nhất. Nếu như lần này lúc trình diễn hiến ca Chủ Thượng diễn tấu nó, nhất định sẽ dẫn đến những người nghe điên cuồng lần nữa!”

Bên trong nhà, Phượng Vũ đang điều khiển ngọn lửa thiêu đốt lò thuốc, cũng bởi vì âm sắc tuyệt đẹp này mà mất hồn: “Khúc nhạc này cũng không kém hơn khúc mình đã nghe qua ở thế giới kiếp trước, đáng tiếc, người này có rất nhiều điểm đáng nghi, không làm bằng hữu được, không thể thường nghe hắn khảy đàn.”

Mọi người đang trầm mê, bỗng nhiên bài nhạc dừng lại, ngay sau đó vang lên giọng nói lười biếng đáng đánh đòn của người nào đó: “Tiểu Phượng Vũ, hương hoàn luyện xong chưa?”

“Ngươi cho rằng đây là cơm chiên hả? Chiên chiên xào xào là có thể lên bàn!” Phượng Vũ tức giận nói. Mới vừa bởi vì âm nhạc còn tăng thêm một chút hảo cảm với hắn, lại lần nữa rớt xuống giá trị âm.

“Ai nha, ngươi không thể nhanh một chút sao? Ta không thể chờ đợi muốn đánh giá hương mới đấy.”

“Không mau được, ngươi cũng từ từ chờ đi.” Phượng Vũ cười lạnh một tiếng, bỏ qua tài liệu đang dùng điều chế hương hoàn, ngược lại đi ước lượng dược liệu đan dược cần thiết.

—— vốn định luyện xong đan dược Lan Tề Nhi đưa thì giúp hắn luyện hương, nếu hắn nóng lòng như thế, vậy cứ để cho hắn lại chờ lâu thêm một chút là được.

Một lần đợi này, chính là suốt cả một ngày. Phượng Vũ như nguyện luyện xong đan dược có thể giúp nàng tấn cấp, Ngôn Ca Hành thì gảy mấy chục thủ khúc, khiến mọi người nghe thật sướng tai.

Rốt cuộc, cửa phòng khép chặt không tiếng động cũng mở ra, Phượng Vũ có vẻ hơi mỏi mệt đứng ở ngưỡng cửa, ném một cái bình thủy tinh về phía Ngôn Ca Hành.

Ngôn Ca Hành mắt tinh nhìn thấy bên trong là đan dược đỏ thắm, hắn vội vàng để Nguyệt Cầm xuống tiếp được bình thủy tinh, cầm ở trong tay tỉ mỉ cân nhắc: “Đây chính là hương hoàn?”

“Không tệ, đây chính là ta tốn hao một ngày, lấy độc U Thảo, hoa Tử Ngữ làm chủ liệu, xen lẫn Trầm Hương, Đàn Mộc cùng với mấy chục loại phụ liệu luyện ra hương hoàn. Đã có dược liệu có hương thơm riêng biệt, vừa không có vị cay chát của bọn nó, hy vọng có thể khiến cho các hạ hài lòng.”

Cách y phục vuốt hai cái bình sứ khác mới vừa ra lò ở trong ngực, Phượng Vũ mặt không hồng tim không đập mạnh mà nói dối.

Ngôn Ca Hành lại hoàn toàn không có hoài nghi, hắn đã sớm bị đan dược trong tay hấp dẫn tất cả lực chú ý.

Mở một khe nhỏ trên miệng bình thủy tinh, hắn ngửi một cái thật sâu, ngay sau đó say mê mà mắt cong thành hình trăng khuyết: “Không tệ, làm thật không tệ. So với chiết xuất tinh dầu, dư vị của nó càng thêm lâu dài, hơn nữa càng lúc càng phát ra mùi thơm lịch sự tao nhã nhẹ nhàng. Tỉ mỉ đánh giá, lại có nhiều loại biến hóa...... tốt hơn so với trong tưởng tượng của ta!”

Một cơn gió nhẹ phất qua trong viện, làn gió mang theo từng trận hương thơm. Bọn người hầu ngửi được mùi thơm thanh nhã này, quả thật càng cao nhã xuất trần hơn huân hương danh quý bình thường Chủ Thượng sử dụng, không khỏi rất là cảm phục với Phượng Vũ. Ngay cả người hầu vẫn luôn có phê bình kín đáo “Không lễ phép” đối với Phượng Vũ, trong lòng cũng âm thầm đổi cái nhìn đối với nàng.

Say mê hồi lâu, cuối cùng Ngôn Ca Hành tỉnh táo lại từ trong hương thơm. Giống như bảo bối mà thu hồi bình thủy tinh, hắn hiếm khi nghiêm chỉnh nói: “Phượng Vũ tiểu thư, đa tạ hương hoàn của ngươi. Không biết ngươi muốn thù lao gì? Chỉ cần ta có, tất nhiên tuyệt đối không hai lời.”

Thù lao này...... Phượng Vũ suy tư chốc lát, ánh mắt khẽ động: “Ngôn Ca Hành các hạ, quan hệ của ngươi và Hội Nguyên lão Triêu Hoa không tệ, đúng không?”

Nhìn dáng vẻ ngày hôm qua hắn uống đến say túy lúy trở về thì biết.

Đối phương quả nhiên nói: “Thật là rất có giao tình.”

“Như vậy, ta có một yêu cầu quá đáng.” Trong nháy mắt Phượng Vũ lại xuất ra một bài nói dối: “Lúc chúng ta mới tới Bắc Minh không biết lợi hại, đắc tội Tật Phong Lang, sau khi đến Đô thành thấy có người bị bọn hắn làm hại cửa nát nhà tan, mới biết được thế lực của hắn khổng lồ cỡ nào. Ba người chúng ta vốn là đi ra ngoài lịch luyện, không muốn vì vậy mà rước họa vào thân. Có thể xin các hạ thay chúng ta xin Hội Nguyên lão Triêu Hoa một cái tín vật hay không, nếu như không may mắn bị Tật Phong Lang không buông tha, chúng ta cũng có một nơi tốt cậy vào?”

Dĩ nhiên không phải Phượng Vũ thật sự sợ Tật Phong Lang, chẳng qua là muốn nhân cơ hội lấy đồ vật làm giấy thông hành gì đó, về sau ở Đô thành dễ dàng làm việc thôi. Đắc tội, sợ vân vân, chỉ là linh cơ nhất động mượn đề tài để nói chuyện của mình.

“Tín vật Hội Nguyên Lão?” Ngôn Ca Hành hơi suy nghĩ một chút, lúc này lấy ra một cái huy chương lớn chừng bàn tay đưa cho Phượng Vũ: “Đây là tín vật Hội Nguyên Lão tự mình ban phát, có thể điều động phần lớn lực lượng quốc gia bên trong thành. Mặc cho Tật Phong Lang dù có bá đạo thế nào, chỉ cần lấy ra nó, ta nghĩ bọn họ sẽ không ngu đến mức đối nghịch với quốc gia. Dù sao, thủ lĩnh của bọn họ có liên quan rất mật thiết với một vị nguyên lão.”

Sau khi Phượng Vũ nhận lấy mới phát hiện huy chương nặng trĩu, nhìn ánh sáng sáng ngời chói mắt, hẳn là đúc thành từ Tử Kim. Nàng vốn chỉ muốn có đồ chơi nhỏ tương tự giấy thông hành, không ngờ Ngôn Ca Hành hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là tín vật có thể điều động lực lượng quốc gia.

—— hừ, coi như là lợi tức hắn thi triển thuật (thôi miên) đối với mình thôi. Chờ bắt được cái chuôi của Quang Minh thần điện, nàng nhất định phải thu món nợ này trở về.

Nghĩ như vậy, Phượng Vũ nhận lấy không chút khách khí nào.

Gần tối, sau khi Mạnh Nguyên Phủ đi ra ngoài hỏi thăm tin tức trở lại, Phượng Vũ kêu hắn và Luật Cung Thương tới trong phòng mình. Ở dưới ánh mắt tò mò của hai người, nàng lấy huy chương Tử Kim bày ra ở trên bàn.

“Ah, đây không phải là đặc lệnh Tử Kim Hội Nguyên Lão đặc chế sao.” Bởi vì liên quan tới phụ thân, Luật Cung Thương biết quá tường tận đối với Hội Nguyên Lão: “Đặc lệnh Tử Kim tại Triêu Hoa đế quốc có tác dụng ngay dưới Hội Nguyên Lão, người giữ nó không hỏi thân phận không hỏi lai lịch, là được điều động trên 80% nội bộ Triêu Hoa. Đây chính là bảo bối tất cả người Triêu Hoa ước mơ tha thiết! Chỉ là Hội Nguyên Lão cũng không dễ dàng ban phát, lập quốc hơn nghìn năm qua, chỉ phát ra ba tấm. Phượng Vũ, từ nơi nào ngươi có được?”

Ở trong hai người sợ hãi than, Phượng Vũ đơn giản nói lai lịch của nó, cuối cùng nói: “Nếu nó hữu dụng như vậy, vậy thì chúng ta hành động càng có nắm chắc. Việc này không nên chậm trễ, Tiểu Thương, tối nay chúng ta cùng đi gặp phụ thân ngươi, làm rõ tình thế rồi sau đó lập tức lập phương án hành động.”

“Được.” Hai người nặng nề gật đầu một cái, không có chút nào dị nghị đối với Phượng Vũ sai khiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play