Thanh âm của Ma Hoàng có chút mệt mỏi, xuyên qua màn giường màu đen ánh kim thêu hoa văn vân vũ truyền tới.
“Bổn hoàng không nghĩ ngươi sẽ đến.”
Tròng mắt Trọng Quang hơi nheo lại một chút, ánh mắt quét qua nữ ma thần đang dịu ngoan nằm úp sấp ở bên giường, nói:
“Xem ra bản quân đến không đúng lúc, đã quấy rầy việc tốt của Ma Hoàng.”
Ma Hoàng cũng không xem nhẹ chút không vui nhàn nhạt trong thanh âm bình tĩnh của hắn, điều này khiến cho tâm tình y vì sự tồn tại của thai nhi mà trở nên buồn bực chuyển biến tốt hơn nhiều. Y cúi đầu cười, phất phất tay với nữ ma thần kia, nói:
“Đi xuống.”
Nữ ma thần kia vẫn không hề liếc mắt một cái sang Trọng Quang đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, thân ảnh mềm mại cúi đầu biến mất.
Ma Hoàng ngồi dậy, phất tay xốc màn giường lên, liếc mắt nhìn Trọng Quang một cái, mỉm cười:
Nói xong thì cảnh tượng trong phòng liền thay đổi, biến thành một ngôi đình nằm giữa hoa viên tràn ngập hương hoa cùng tiếng chim. Trường tháp hoa lệ dưới thân Ma Hoàng cũng biến thành một cái ghế, bàn tròn trước mặt có bày hoa quả cùng chén trà tỏa hương thơm ngát, thoáng cái giống như đặt mình trong cõi bồng lai tiên cảnh.
Trọng Quang bước vào trong đình, thản nhiên vén trường bào ngồi xuống đối diện Ma Hoàng, nói:
“Ma Hoàng chuẩn bị thật chu đáo.”
Ma Hoàng nói:
“Côn Hạo gọi ta Trường Đình là được rồi.”
Nói xong tự mình nhấc ấm trà lên rót cho hắn một chén nước trà xanh.
Trọng Quang không nói gì, bưng chén lên nhẹ nhàng ngửi một hơi, nói:
“Trà ngon.”
Ma Hoàng nhẹ nhàng chân thành nói:
“Ngươi thích là được rồi.”
Trọng Quang rùng mình một cái, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hoài nghi, cẩn thận đánh giá Ma Hoàng.
Ma Hoàng nói:
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Trọng Quang nói:
“Ta đang hoài nghi ngươi có phải là do người khác giả trang thành hay không.”
Ma Hoàng nao nao, lập tức cười ha ha, nói:
“Ở trong Thiên Ma Điện của ta, ai dám giả mạo bản hoàng?”
Trọng Quang buông chén trà, thản nhiên nói:
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Trường Đình muốn ta đến Ma giới, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như ngươi thẳng thắn nói ra, lấy một hồi hai ta từng chung hoạn nạn, cùng giao tình mấy trăm năm, chỉ cần bản quân có đủ khả năng, tất sẽ tận lực giúp đỡ.”
Nếu như không chịu nói thẳng, hắn cũng không có tính nhẫn nại chơi trò ngươi lừa ta gạt với Ma Hoàng.
Ma Hoàng như đã dự liệu từ trước, khẽ mỉm cười nói:
“Côn Hạo thật sự rất thẳng thắn. Bản hoàng quả thực có việc muốn nhờ.”
Trọng Quang kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt Ma Hoàng lộ vẻ do dự, hình như có điều gì khó nói.
Lời này Ma Hoàng quả thực khó có thể mở miệng. Nhưng sau khi y trở về Ma giới, đã thử qua nhiều loại phương pháp, đều không thể thoát khỏi thứ ‘trói buộc’ trong cơ thể. Bởi vì thân thể của y quá mức mạnh mẽ, ngoại lực không thể gây thương tổn. Lại bởi vì thai nhi kế thừa huyết mạch của y, dùng ma pháp đánh vào cũng không có hiệu quả. Mặc dù đã thử dùng vật khác, nhưng sinh mệnh của ma thần trời sinh đã ngoan cường, không có cách nào thương tổn đến thai nhi này.
Cuối cùng Ma Hoàng cũng không biết phải làm sao.
Thai nhi trong bụng hết thảy đều bắt nguồn từ huyết mạch cường đại của hai vị phụ thân. Một Ma Hoàng và một Thần đế, thần vật nào trong thế gian này có thể tùy tiện gây thương tổn chứ?
Biện pháp cuối cùng, chính là chờ đứa bé này trưởng thành đầy đủ, tự mình đi ra. Chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra, y muốn giày vò thế nào thì giày vò.
Bởi vậy Ma Hoàng đành phải gọi Trọng Quang đến thương lượng việc này. Y cân nhắc một hồi, xác định rằng với tính cách của Trọng Quang, e rằng chỉ có thể nói thẳng ra mới có thể có được sự trợ giúp của hắn, nếu như dùng thủ đoạn lừa gạt, sẽ chỉ phản tác dụng.
Quả nhiên lời đầu tiên của Trọng Quang, không ngoài dự kiến đi thẳng vào vấn đề. Nhưng lời này phải nói ra như thế nào, lại khiến Ma Hoàng rất khó xử.
Trọng Quang thấy y do dự, càng cảm thấy tò mò hơn.
Rốt cuộc là có chuyện gì, có thể khiến Ma Hoàng khó xử đến mức này?
Có điều hắn có dự cảm, việc Ma Hoàng muốn nói e rằng có liên quan đến chuyện xảy ra giữa bọn họ ở không gian dị độ kia.
Hắn cũng không tỏ vẻ không kiên nhẫn mà vẫn im lặng chờ đợi.
Ma Hoàng do dự một lúc, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, giải trừ ma pháp che giấu trên người.
Một vầng sáng huyền ảo lướt qua, lộ ra cái bụng tròn tròn cao cao.
Trọng Quang nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn trịa của Ma Hoàng, vô cùng kinh ngạc.
Ma Hoàng bất đắc dĩ thở dài:
“Ta gọi ngươi đến, chính là vì nó.”
Trọng Quang rõ ràng là vẫn chưa hiểu ra, mắt lộ vẻ mê mang, nói:
“Trường Đình, ngươi đây là…luyện công tẩu hỏa nhập ma?”
Thần Ma sẽ không bị bệnh, bởi vậy đây là lý do duy nhất Trọng Quang có thể nghĩ ra được.
Khóe miệng Ma Hoàng khẽ giật, nghĩ xem một đời Ma Hoàng hắn, sợ gì tẩu hỏa nhập ma chứ?
“Nếu ngươi nghĩ như thế, cũng không tính là hoàn toàn sai. Nhưng cáu này cũng có một nửa công lao của ngươi!”
Trong lời nói của Ma Hoàng dường như có chút nghiến răng nghiến lợi không thể phát hiện ra.
Trọng Quang rất cảnh giác.
“Ngươi có ý gì?”
Ma Hoàng đỡ thắt lưng từ từ đứng lên, đi đến trước mặt Trọng Quang, cái bụng cực lớn nhô ra trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Sờ đi.”
Trọng Quang giật mình nửa mở miệng, lắp bắp nói:
“Cái, cái gì?”
Ma Hoàng không kiên nhẫn nói:
“Ta cho ngươi sờ, tự nhiên sẽ biết!”
Y thật sự nói không nên lời cái gì mà ‘Ta có hài tử của ngươi’, để cho Trọng Quang tự mình phát hiện thì tốt hơn, cũng tránh được việc hắn cho rằng mình lừa gạt hắn, đỡ tốn nước miếng để giải thích.
Trọng Quang chần chừ vươn tay. Sâu trong lòng hắn vẫn hoài nghi Ma Hoàng có thể là đang hạ cái bẫy nào đó trên người mình, hay là khi mình sờ lên bụng hắn thì sẽ bị hồn bay phách tán?
Thế nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tâm tình muốn tìm kiếm sự thật của hắn, vì thế hai tay ngầm tụ linh lực, thật cẩn thận chạm lên bụng của Ma Hoàng.
Linh lực lưu chuyển, Trọng Quang giật mình phát hiện linh lực mình ngưng tụ lập tức bị cái bụng của Ma Hoàng hấp thu. Hắn kinh hãi lập tức rút tay về, lại phát hiện bên trong có một cỗ linh lực cực kỳ giống của mình đang lưu chuyển.
Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được nhịp tim đập. Tiết tấu quen thuộc mà xa lạ kia, mang theo mối liên hệ giữa huyết thống thân thiết, không ngừng xông thẳng vào trong lòng hắn.
Ma Hoàng vẫn luôn chăm chú nhìn Trọng Quang. Thấy sắc mặt hắn thay đổi không ngừng, hai mắt mê mang, cuối cùng sắc mặt đột nhiên đại biến, đứng mạnh dậy, thất thố hô to:
“Điều này là không thể!”
Ma Hoàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.
Sắc mặt Trọng Quang trắng bệch rồi chuyển xanh, hết xanh lại trắng.
Mấy vạn năm qua từ khi sinh ra, hắn còn chưa từng lộ rõ biểu cảm trên mặt như thế, không thể bình tĩnh lại được.
Thấy hắn thất thố như thế, Ma Hoàng thật sâu cảm thấy được sự ngạc nhiên lúc trước của mình vẫn không tính là gì, tâm tình không khỏi tốt hơn, khóe miệng lại cong lên, trong ngữ điệu thoải mái mang theo trêu tức nhàn nhạt:
“Hiện tại Côn Hạo đã hiểu được, bản hoàng gọi ngươi đến là vì chuyện gì rồi chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT