Trên mặt Ngao Liên hiện lên một chút xấu hổ buồn bực, ánh mắt nhíu lại nói:

“Ngoại trừ điều kiện này, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”

“Không được! Ta muốn ngươi!”

Minh Tôn lại gần.

Ngao Liên cảm thấy căm tức với sự cố chấp của hắn, thân hình lướt nhanh sang một bên, tránh ra.

Mắt Minh Tôn lóe sáng, giây lát đã đuổi kịp.

Ngao Liên vừa trốn vừa lùi, không biết từ lúc nào đã lùi vào trong động, quát khẽ:

“Minh Tôn, ta nể ngươi có ân cứu mạng với ta, nhưng đừng có khinh người quá đáng!”

Minh Tôn a một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng:

“Ngươi còn nhớ rõ ta?”

Lúc hoan ái Ngao Liên đã nhận ra thân phận của Minh Tôn, nhớ rõ hắn là hài đồng gặp được năm mươi năm trước kia. Lúc này dưới tình thế cấp bách mới bật thốt gọi ra, không ngờ Minh Tôn lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên như thế.

Trong lòng Ngao Liên mềm đi một chút, nghĩ đến thiếu niên này còn nhỏ tuổi hơn nhi tử của mình, cần gì phải đấu võ mồm với hắn chứ?

Y hạ khẩu khí trở lại bình thường, trịnh trọng nói:

“Việc đêm qua ta coi như chưa từng xảy ra. Hắc giao kia có mối thù sâu như biển với ta, chỉ cần ngươi giao gã cho ta, ta có thể tặng ngươi ngàn đấu trân châu, vạn đồ trân quý cùng với ba món pháp bảo cao cấp nhất, hơn nữa Long tộc Đông Hải từ nay về sau cũng sẽ thiếu ngươi một món ân tình lớn. Ngày khác nếu ngươi có yêu cầu gì, Ngao Liên ta sẽ cùng cả tộc tương trợ.”

Mấy thứ đằng trước thì thôi đi, một câu cuối cùng, là một hứa hẹn rất nặng.

Ngao Liên thân là Long vương Đông Hải, đứng đầu Long tộc, ưng thuận với lời hứa này, liền tương đương với việc đem một nửa vận mệnh của Long tộc Đông Hải giao cho Minh Tôn. Mặc kệ tương lai Minh Tôn có ý tưởng gì không an phận, cho dù khiếnThiên đình xuất binh, chỉ cần có lời hứa này đến tìm Ngao Liên, toàn bộ Long tộc ở Đông Hải đều sẽ cống hiến vì hắn.

Nếu những người khác nghe được một lời hứa hẹn như thế, đã sớm mừng rỡ như điên. Thế lực của Long tộc mạnh mẽ như thế nào? Đông Hải lại là Long tộc đứng đầu, có sự giúp đỡ này, cho dù muốn lập ra một mảnh trời đất, đăng cơ làm vương cũng có thể.

Bất quá đáng tiếc, Minh Tôn là Thái tử Ma giới, địa vị cao thượng. Nếu nói Thiên đình lấy tu hành làm đầu, Ngọc đế chủ trì, mối quan hệ giống như cổ đông cùng với giám đốc chỉ thị điều hành. Vậy Ma giới chính là sản nghiệp của một mình Ma Hoàng, Ma Hoàng là chủ nhân duy nhất nắm giữ quyền cổ đông trăm phần trăm, Minh Tôn chính là người thừa kế duy nhất sau y. (A? Hình như có vài danh từ kỳ quái chen vào…)

Ngọc đế chẳng qua chỉ là một kẻ làm công, Minh Tôn lại là một đệ tử hoàn khố tiêu chuẩn. Tương lai toàn bộ Ma giới đều là của hắn, Long tộc trong mắt hắn chỉ là một chủng tộc nhỏ thôi, làm sao có thể lay chuyển hắn chứ?

Bởi vậy hắn cười hắc hắc, đang muốn nói gì đó, lại phát hiện trong hồ lô bạch ngọc trước ngực có một tia thần thức, đâm vào trong tâm trí hắn.

Hắn ngừng lại một chút, nhất thời chuyển đề tai:

“Ta không cần Long tộc phải gánh vác một lời hứa hẹn, ta chỉ muốn ngươi đồng ý với ta ba việc.”

Ngao Liên hỏi:

“Chuyện gì?”

Hai mắt Minh Tôn hơi chuyển, nói:

“Ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết. Bất quá mặc kệ tương lai ta đưa ra điều kiện gì, ngươi đều phải đồng ý.”

Thấy vẻ mặt Ngao Liên hiện lên chút do dự, Minh Tôn bổ sung:

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra những việc đại nghịch bất đạo, tổn hại đến lợi ích của Long tộc. Điều kiện ta đưa ra, sẽ chỉ liên quan đến ngươi.”

Ngao Liên nghe xong lời giải thích của hắn không chỉ không thoải mái, ngược lại càng thêm chần chừ.

Chẳng lẽ còn muốn y lấy thân báo đáp?

Lúc này Minh Tôn đã trở nên không kiên nhẫn:

“Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không? Sao lại lề mề giống như nữ nhân vậy? Ta cứu tính mệnh của ngươi, lại đồng ý cho ngươi đổi lấy ba việc, chẳng lẽ rất ủy khuất với ngươi sao? Nếu như vậy, ngươi vẫn là làm người của ta đi, đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này!”

Nói xong, một cỗ sức mạnh cường đại lan ra, phong tỏa toàn bộ sơn động.

Thương thế của Ngao Liên chưa lành, đánh không lại hắn. Bất quá y tự biết cho dù mình chưa bị thương, cũng chưa chắc đã đánh thắng được thiếu niên cường hãn bá đạo trước mắt này. Vì thế nói:

“Được! Ta đồng ý với ngươi!”

“Hứ! Không đồng ý mới tốt.”

Minh Tôn bĩu môi.

Hắn là vô cùng vô cùng muốn cậy mạnh mà cưỡng ép giữ Ngao Liên lại làm người của hắn. Nhưng vừa rồi trong hồ lô bạch ngọc xuất hiện một đạo thần thức lại nói cho hắn một câu: để lại đường sống, lấy lùi làm tiến, công tâm làm đầu, chậm rãi xâm chiếm!

Đây là lời của vị lão tử thần tiên của hắn xuyên qua hồ lô truyền cho hắn. Ở trong lòng Minh Tôn, lão tử thần tiên rõ ràng là đáng tin hơn lão tử Ma Hoàng nhiều. Lão tử Ma Hoàng chỉ biết cậy mạnh, không phải ném hắn vào huyệt động ma hải thì lại ném vào vực sâu ma khí, nếu không phải hắn mạng lớn, cũng không biết còn có thể đi từ bên trong ra hay không. Hừ! Thật là không biết dạy dỗ nhi tử.

Lúc Minh Tôn còn ở trong bụng Ma Hoàng đã có thần thức cùng với ý thức mờ nhạt. Biết rằng khi mang thai mình lão tử Ma Hoàng rất là tức giận, khi sinh cũng bởi vì hình thể của mình có chút béo mập (đó có phải là hơi chút không? Ngươi sinh ra đã hơn hai mươi cân, còn to hơn cả trẻ con nửa tuổi có được không!), khiến cho lão tử Ma Hoàng ăn một phen đau khổ. Bất quá những việc này cũng không phải hắn sai, dựa vào cái gì lại tính lên đầu hắn chứ? Bộ dáng béo tròn cũng là vì dinh dưỡng quá tốt, dinh dưỡng quá tốt còn không phải bởi vì người làm lão tử là ngài lúc mang thai không biết tiết chế sao?

Tóm lại, Minh Tôn đối với vị lão tử Ma Hoàng kia là vô cùng, vô cùng khinh thường, đối với lão tử thần tiên lại tương đối tôn kính. Hơn nữa khi tu luyện ở Ma giới, thần quang trong hồ lô bạch ngọc cùng tiếng nói truyền ra bên trong đã cứu hắn rất nhiều lần.

Đầu óc của Minh Tôn cực nhanh nhạy. Nếu hồ lô bạch ngọc đã nhắc nhở hắn phải lưu lại đường sống, lấy lùi làm tiến, hắn liền đưa ra một yêu cầu như vậy. Sau khi Ngao Liên cân nhắc, rốt cuộc cũng đồng ý.

Minh Tôn nói:

“Được rồi, người ngươi mang đi đi.”

Ánh mắt hắn lướt qua áo choàng Ngao Liên mặc, mỉm cười:

“Bộ quần áo này liền tặng cho ngươi.”

Lời còn chưa nói hết, áo choàng kia liền hóa thành một bộ quần áo, bao lấy thân thể của Ngao Liên.

Ngao Liên hơi kinh hãi, mặt không đổi sắc mà dùng thần thức quét qua một lần, phát hiện áo choàng kia cũng không có sức mạnh gì đặc biệt. Lúc ấy y chỉ tùy tay từ trên giường cầm lấy mặc vào, vẫn chưa kiểm tra qua, hiện tại không khỏi có chút hối hận vì mình sơ suất.

Bất quá lúc này y cũng không phát hiện trong đó có ác ý gì, đành phải tạm thời từ bỏ, lại hóa phép ra một bộ y phục của Long tộc khoác ra bên ngoài, rốt cuộc cũng ăn mặc chỉnh tề.

Y ngẫm nghĩ, xòe bàn tay ra, phía trên xuất hiện kim quang, lộ ra một mảnh vảy rồng sáng rực.

“Đây là tín vật của ta, phía trên có ấn ký của ta. Tương lai có yêu cầu gì, ngươi có thể cầm nó đến Đông Hải tìm ta.”

Minh Tôn nhận ấy, thuận tay nhéo nhéo bàn tay trắng nõn duyên dáng của Ngao Liên một hồi.

“Vậy ta đây sẽ không khách khí.”

Hắn cười hắc hắc nói.

Mặt Ngao Liên lại đỏ hồng, nhanh chóng rút tay lại, bước ra ngoài sơn động, Phong Hạo vẫn đang nửa chết nửa sống gục ở ngoài này.

Ngao Liên vung tay lên, thu Phong Hạo vào trong không gian phong ấn trong linh vật của mình, thoáng nhìn pháp bảo đã mất đi linh lực rơi trên mặt đất, cũng thu vào trong nhẫn.

Y chỉnh trang lại y phục của bản thân, ôm quyền thi lễ với Minh Tôn đang khoanh tay đứng dựa ở bên cạnh cửa động:

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Tại hạ từ biệt tại đây, ngày sau có duyên sẽ gặp lại.”

Nói xong liền hóa thành một luồng ánh sáng, cùng với từng trận rồng ngâm, biến mất ở phía chân trời xa xôi.

Minh Tôn nhìn áng mây biến mất kia, khóe miệng nhếch lên mỉm cười:

“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Ngao Liên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play