Cô cứ ngỡ rằng khi anh nhắc đến núi Victoria nghĩa là thật sự muốn dẫn cô đến đó chơi, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu.

Ngày hôm sau Quý Thành Dương đã rời khỏi đó để đi Mỹ.

Có lẽ anh đến đó để tặng cho cuộc đời thạc sỹ của mình một lời từ biệt hoàn mỹ chăng?

Trước khi rời khỏi New Zealand, các bạn học vừa mua quà kỷ niệm vừa ca thán rằng, sắp phải rời khỏi đất nước nhìn thấy mặt trời mọc sớm nhất trên thế giới rồi, chẳng nỡ chút nào… Kỷ Ức nhớ tới buổi tối trong buồng cầu thang hôm ấy, Quý Thành Dương vừa bế cô vừa trò chuyện, khi nhắc đến khái niệm này còn đùa rằng: “Hình như, người dân ở rất nhiều nơi đều thích nói rằng chỗ của mình mới chính là nới trông thấy mặt trời mọc sớm nhất.”

Máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô lúc mười giờ tối, thầy giáo dẫn đoàn bắt đầu điểm danh và nghiêm khắc yêu cầu từng người bắt buộc phải theo xe đón của trường, về đến trường mới được giải tán: “Không một ai được phép tách đoàn trước, biết chưa?” Thầy giáo dặn dò lần cuối.

“Thưa thầy, bọn em biết rồi ạ!” Mọi người lao nhao đáp.

Kỷ Ức trông thấy Vương Hạo Nhiên đứng đằng xa đang huơ tay tạm biệt mình liền lễ phép đưa tay lên vẫy.

Bên cạnh cô có người Hồng Kông đang nói chuyện với nhau, hình như họ đã gặp phải một chuyện đáng sợ nào đó.

Cô nghe được một lát liền lập tức tập trung lắng nghe thêm, hóa ra trên kênh vệ tinh Phượng Hoàng vừa đưa tin tòa nhà cao ốc nào đó ở New York bị máy bay đâm phải… Kỷ Ức vừa nghe thấy New York liền lập tức lo lắng, cô muốn nghe kỹ hơn nhưng những người kia đều đã đi khỏi.

Tim cô đập thình thịch, trong giây phút ấy cô chỉ nghĩ ra được ba chữ Quý Thành Dương.

“Thưa thầy, em sẽ quay lại ngay!” Cô dúi hành lý của mình vào tay bạn học rồi lập tức chạy về phía cửa mà Vương Hạo Nhiên đã đi ra, vừa chạy cô vừa cầu xin, chỉ mong anh ấy vẫn chưa đi khỏi, chỉ có anh ấy mới có thể liên lạc được sang Mỹ với Quý Thành Dương. Cô hoàn toàn không biết phải tìm anh thế nào. Cô lao ra khỏi cánh cửa kính, dựa vào trực giác của mình để đi về phía khu vực bắt taxi tìm anh giữa đám đông người qua lại. Cũng may, cô nhìn thấy Vương Hạo Nhiên đang đứng cùng mấy người bạn, dường như anh đang chờ xe tới đón.

Cô lao đến, nắm chặt lấy cánh tay Vương Hạo Nhiên: “Anh có số điện thoại của Quý Thành Dương ở bên Mỹ không? Anh có thể gọi cho anh ấy giúp em không?”

Vương Hạo Nhiên sững sờ: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?”

“Em cũng không biết!” Giọng cô run lên, “Em chỉ nghe nói bên Mỹ có vụ máy bay đâm phải cao ốc.”

“Máy bay đâm vào cao ốc ư? Mỹ?” Vương Hạo Nhiên cảm thấy chuyện này rất khó tin, “Không phải chứ?” Nhưng khi thấy mắt Kỷ Ức đã đỏ hoe, anh cũng biết cô đang thật sự lo lắng: “Đâm ở đâu?”

“New York.” Cô thật sự đã thấy giọng mình đang run lên.

“Tây Tây, em đừng lo, cậu ấy không ở New York mà là Philadelphia.”

Vương Hạo Nhiên bắt đầu tìm số điện thoại của Quý Thành Dương ở Mỹ và rất nhanh chóng gọi cho anh: “Đây là số điện thoại chỗ Quý Thành Dương ở tại Philadelphia, sau khi bên kia bắt máy, em cứ nói muốn tìm Yang, để anh hỏi xem có chuyện gì xảy ra!” Nói rồi Vương Hạo Nhiên liền quay sang hỏi mấy người xung quanh xem có phải đã xảy ra sự việc ly kỳ như thế không.

Kỷ Ức cầm điện thoại đứng đợi, mỗi giây trôi qua cô đều có cảm giác dài như cả thế kỷ.

Cuối cùng cũng có người bắt máy: “Hello.”

“Hello.” Kỷ Ức cảm thấy người nhận điện thoại chính là anh, nhưng vẫn chưa dám xác nhận, “May I…”

“Tây Tây?” Anh bất ngờ.

Cuối cùng trái tim cô cũng trở về được vị trí, cô cắn môi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn không bình thường lắm: “Em đây, em nghe nói ở New York có máy bay đâm phải tòa cao ốc… Em sợ anh đang ở trên máy bay, cũng sợ rằng, anh đang ở trong tòa cao ốc ấy, sợ anh…”

“Anh ở nhà.” Anh nói với cô một cách đơn giản và trực tiếp rằng anh đang rất an toàn, “Anh rất an toàn.”

“…Anh đừng có chạy lung tung khắp nơi!” Kỷ Ức nói xong mới chợt cảm thấy lời của mình rất ngốc nghếch, nhưng cô vẫn không kiềm chế được phải nói tiếp: “Đặc biệt là không được đi New York, nhỡ vẫn còn chuyện gì thì sao.”

“Được.” Vậy mà anh lại đồng ý những lời căn dặn của một đứa trẻ lớn sớm như cô.

Khi anh nói, cô có thể nghe tiếng tivi đang truyền hình trực tiếp hiện trường vụ tai nạn 11 tháng 9 đó. Cô đại khái có thể nghe ra vài câu, không khí có vẻ rất nghiêm trọng nhưng cô cũng không cố gắng lắng nghe nữa. Chỉ cần biết rằng anh đã được an toàn là cô thấy không còn lời nào để nói nữa rồi.

Cuối cùng cô trả điện thoại lại cho Vương Hạo Nhiên, sau khi Vương Hạo Nhiên biết Quý Thành Dương không gặp phải nguy hiểm gì liền liên tục hỏi han tình hình vụ khủng bố kia. Sau khi nghe được một lát, Kỷ Ức bỗng trông thấy các bạn học đang chạy ra khỏi cửa kính, dường như họ đang gấp rút gọi cô về đội nên cô liền vội vã vỗ vào cánh tay của Vương Hạo Nhiên: “Em về đây, cảm ơn anh.”

“Em phải về rồi à?” Vương Hạo Nhiên hỏi.

Quý Thành Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy câu này liền nói gì đó với Vương Hạo Nhiên, sau đó điện thoại lại được đưa sang cho cô.

Kỷ Ức thấy hơi ngạc nhiên, không biết Quý Thành Dương muốn nói gì với mình nên chỉ cầm điện thoại lên nghe mà không lên tiếng.

“Khoảng hai tháng nữa anh sẽ về Bắc Kinh.” Quý Thành Dương nói, “Có lẽ là tầm đầu đông.”

“Em có thể gọi điện thoại cho anh không?”

Anh cười: “Không tiện lắm đâu, anh không ở nhà thường xuyên.”

Kỷ Ức thất vọng.

Bỗng có mấy chiếc xe lái qua trước mặt cô với tốc độ khá nhanh, mà lại khá gần. Vương Hạo Nhiên vội vã kéo cô lùi lại phía sau trong khi cô không hề tập trung nên hoàn toàn chẳng để ý đến… Cô chỉ nghĩ, anh không thích cô gọi điện cho anh.

“Anh sẽ gọi cho em.” Giọng nói của anh vang lên.

Trái tim vừa rơi xuống vực sâu thăm thẳm vạn trượng lại lập tức nhẹ bẫng bay lên.

“Ngày thường em ở trường.” Cô nói cho anh nghe tình hình mà anh vốn đã biết từ lâu, nhưng vẫn phải lặp lại, chỉ sợ anh gọi điện mà không gặp được mình. “Cuối tuần em mới về nhà, ban ngày… không có ai ở nhà hết.”

Cuối cùng cô cũng đưa điện thoại lại cho Vương Hạo Nhiên.

Sau khi về với đoàn, cô liền bị thầy giáo vừa tức vừa buồn cười mắng mấy câu.

Họ ngồi lên chiếc xe buýt của trường, sau khi thầy cô giáo nghe Kỷ Ức nói liền giục tài xế mở tivi lên xem.

Vậy mà kênh truyền hình Trung Ương lại không hề tường thuật trực tiếp tin tức này.

Kỷ Ức gọi điện cho Noãn Noãn, Noãn Noãn ở nhà vẫn chưa ngủ mà đang xem tin tức trên kênh vệ tinh Phượng Hoàng. Noãn Noãn kể rằng có hai tòa cao ốc lần lượt đổ sập xuống, đáng sợ cực kỳ. Có vẻ như truyền thông trên khắp thế giới đều đang đưa tin này, chỉ riêng kênh truyền hình Trung Ương là để lỡ. Bên ngoài cửa sổ, những du khách chưa hay sự tình vẫn lặng lẽ qua lại trong bóng đêm với dáng vẻ rất vội vã.

Kỷ Ức dựa vào cửa sổ nhìn chiếc xe đang rời khỏi sân bay. Cô nhìn những hàng cây trên vệ đường lướt qua vun vút mà tâm trạng vẫn chưa thể nào bình ổn được. Cô vẫn cảm thấy tai nạn này thật khó tin. Không chỉ cô mà tất cả thầy cô và bạn học trên xe đều cảm thấy đây cứ như một tin đồn, ai có thể tưởng tượng được rằng, một chiếc máy bay chở kín hành khách lại có thể đâm thẳng vào tòa cao ốc thế kỷ tại New York? Những thứ chỉ có thể xảy ra trên phim ảnh này lại thật sự xuất hiện trong cuộc sống bình thường.

Mỗi khi có vụ tai nạn xảy ra, mọi người ai cũng sẽ cảm khái thế sự vô thường, cần phải trân trọng những người bên cạnh.

Nhưng chẳng bao lâu, tất cả lại tiếp tục phải bôn ba vì danh lợi. Người thật sự thấu hiểu được những lời này, chỉ có những ai đã mất đi người thân yêu bởi thiên tai, tai nạn… Đối với Kỷ Ức lúc này, Quý Thành Dương không ở New York, hoàn toàn không bị đe dọa là đã đủ rồi. Kỷ Ức lúc ấy không hề biết rằng ở nơi xa xôi kia, cô chỉ nghĩ đến việc thu hết can đảm để anh biết rằng cô thích anh, đến ý nghĩ “Ở bên nhau” cũng chỉ nhanh chóng lướt qua đầu, chứ đừng nói đến vấn đề sâu xa như “Trân trọng người ở bên cạnh mình”.

Khi Kỷ Ức về đến trường đã là lúc đêm muộn.

Cô xách hành lý leo từng tầng lên đến phòng ký túc.

Thang máy gặp sự cố nên học sinh lớp Mười hai ở trên tầng cao nhất như cô chính là người bi thảm nhất. Lúc này đã qua giờ tắt đèn nên chỉ còn đèn ở hành lang và cầu thang. Cô đang leo thì đằng sau bỗng có người đuổi theo, giúp cô cùng khiêng va li. Kỷ Ức nhìn, đó là Triệu Tiểu Dĩnh.

“Muộn thế này mà cậu mới về à?” Kỷ Ức thật sự rất kinh ngạc.

Triệu Tiểu Dĩnh sau khi lên lớp Mười hai cũng xin vào ở kí túc xá để học bổ túc. Điều này thì cô biết.

“Ừ, tớ đang làm bài.” Triệu Tiểu Dĩnh cười: “Tớ còn ghi bài giúp cậu đấy!”

Kỷ Ức “À” một tiếng.

Thực ra điều mà cô nghĩ đó là cô đã học xong hết chương trình của lớp Mười hai từ lâu rồi nên cũng không cần phải ghi bài làm gì cả. Thế nhưng lời ra đến miệng lại trở thành: “Cảm ơn, cảm ơn nhé! Ngày mai tớ sẽ mời cậu ăn KFC.”

Triệu Tiểu Dĩnh liên tục nói không cần đâu, bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau sao lại phải khách khí như thế. Kỷ Ức liền nói thẳng, ngày mai sau giờ tan học bọn mình đi ăn luôn. Khi hai người leo đến tầng cao nhất mới chia tay. Cô về phòng, nhét va li xuống dưới gầm giường rồi đánh răng rửa mặt sau đó leo lên giường. Nhưng nhắm mắt lại cô liền trông thấy Quý Thành Dương, tất cả những gì cô nghĩ đến đều là giọng nói tiếng Trung của anh trong bối cảnh thời sự trực tiếp bằng tiếng Anh.

Kết quả là sau khi tan học ngày hôm sau, cuộc hẹn hai người giữa cô và Triệu Tiểu Dĩnh đã thành công có thêm sự gia nhập của Noãn Noãn và trở thành một chuyến đi ba người.

Sau khi lên cấp ba, Triệu Tiểu Dĩnh rất ít khi đi cùng hai người họ nên lúc ăn Noãn Noãn rất ngại ngùng không biết nói gì, cũng may là cô bạn còn có điện thoại để nhắn tin.

“Cậu định không học đàn cổ tranh nữa à?” Kỷ Ức nhét một miếng khoai tây chiên đã chấm tương cà vào miệng Triệu Tiểu Dĩnh.

Trường Phụ Trung cực kỳ coi trọng việc dạy dỗ học sinh, chỉ cần học sinh chịu học thì dù không có căn bản, trường cũng sẽ sắp xếp cho những tình nguyện viên trong đoàn nhạc dạy miễn phí cho học sinh. Khi mới vào trường, Kỷ Ức biết được chuyện cung cấp miễn phí nhạc khí và phòng luyện tập này, hàng tuần đều dành thời gian để dạy Triệu Tiểu Dĩnh chơi đàn cổ tranh. Chỉ tiếc là, sau này Triệu Tiểu Dĩnh không kiên trì tiếp tục được.

“Không học nữa.” Triệu Tiểu Dĩnh có vẻ rất ngại, “Tớ không có năng khiếu, chỉ làm phí thời gian cậu dạy tớ suốt một năm thôi. Bây giờ trong đầu tớ chỉ toàn là thi đại học, giải đề, còn những chuyện khác chẳng dám nghĩ đến.”

“Cậu đừng để mình bị áp lực nhiều quá.” Noãn Noãn nói, “Cẩn thận lại hỏng thi đấy!”



Kỷ Ức cảm thấy vị đại tiểu thư này rất thích nói thẳng nói thật, lần nào cũng chọc thẳng vào điểm yếu của người khác. Thực ra hầu hết là Noãn Noãn đều vô tâm không để ý, nhưng mọi người đều đã trưởng thành cả, ai có thể thật sự nghe mà không nghĩ gì được đây?

Triệu Tiểu Dĩnh cúi đầu uống coca: “Tớ muốn thi vào một trường đại học thật tốt, nhưng lại cảm thấy chắc chắn mình không làm được, hoàn toàn không thể sánh được với các cậu.”

Kỷ Ức né tránh vấn đề này mà chỉ giục Triệu Tiểu Dĩnh ăn bánh hamburger.

Cuối tuần về nhà, Noãn Noãn cố tình đợi Kỷ Ức và Triệu Tiểu Dĩnh cùng về. Ba người chen chúc ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Noãn Noãn đang gọi điện thoại, Kỷ Ức liền mở máy nghe đĩa CD của bạn lên nghe. Có một bài hát tiếng Anh rất hay với nhịp điệu rất nhẹ nhàng, khiến người nghe như được trông thấy cảnh tượng: Có một bông hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ trong thế giới chỉ toàn một màu xám.

Cô cúi xuống nhìn tên bài hát trên máy CD-player: “Shape of my heart”.

“Có hay không?” Đúng lúc này Noãn Noãn đã kết thúc cuộc gọi và cười tít mắt nói: “Lúc chú út ở nhà trước khi đi New Zealand đã xem một bộ phim, đây là bài hát chủ đề của bộ phim ấy. Chú ấy còn xem những hai lần, chắc là thích bộ phim này lắm. Nếu như chú út tớ đã thích thì chắc chắn là hay!”

Kỷ Ức vờ như vô tình hỏi: “Hay phết, phim gì thế?”

“Tên tiếng Trung hình như là…” Noãn Noãn hồi tưởng “ ‘Sát thủ* không quá lạnh lùng’, chú út bảo đây là một bộ phim cũ từ những năm 90.”

*Tên gốc của bộ phim là Léon (còn có tên The Professional hay Léon: Professional), đây là một phim tâm lí hình sự của Pháp với lời thoại bằng tiếng Anh do đạo diễn người Pháp Luc Besson viết kịch bản và đạo diễn. Các diễn viên tham gia trong phim bao gồm diễn viên Pháp kỳ cựu Jean Reno, Gary Oldman và nữ diễn viên trẻ Natalie Portman. Đây là bộ phim đầu tay của Natalie Portman. Phim được đề cử 7 giải César, trong năm 2008, tạp chí Empire đã xếp hạng ở vị trí 227 trong danh sách 500 phim hay nhất của mọi thời đại và đứng thứ 34 trong top 250 phim hay nhất mọi thời đại.

“Tớ xem được một lúc, phim xoay quanh một cô bé và một người đàn ông già. Cậu biết tớ thích các chàng đẹp trai trẻ tuổi mà, khoảng cách tuổi tác giữa họ quá lớn nên tớ xem chẳng thấy đồng cảm gì cả. Nhưng tớ vẫn cảm thấy rằng, nếu chú út của tớ đã thích thì không sai được đâu, nhất định là do tớ không biết thưởng thức thôi.”

Noãn Noãn tiếp tục nói, còn Kỷ Ức lặng lẽ nghe lại thêm một lần mà lòng dạ rối bời.

Đó là bộ phim như thế nào nhỉ? Về nhà cô nhất định phải xem thử mới được.

Cô nghĩ ngợi lung tung một hồi rồi lại chăm chú lắng nghe, bài hát đã gần kết thúc. Vừa hay có một câu hát lướt ngang qua tai cô: If I told you that I loved you, you’d maybe think there’s something wrong… (Nếu như mình nói yêu anh ấy, nhất định anh ấy sẽ nghĩ rằng mình có vấn đề…)

Kỷ Ức cúi xuống nhìn thời gian hiển thị màu xanh đang nhảy nhót trên vỏ đĩa CD-player mà chợt nghĩ đến một ngày mùa đông năm xưa khi anh trở về, anh đứng giữa trời tuyết nói với cô lúc ấy đang thẫn thờ: “Cúi đầu làm gì thế? Đang tìm vàng à?” Sau đó cô quay đầu lại nhìn thấy chàng thanh niên cao lớn đang đứng sau lưng, anh mặc một chiếc áo sơ mi, còn chiếc áo khoác của anh được choàng lên người cô.

Lúc ấy, cô mới có mười một tuổi.

Chắc chắn là có vấn đề gì đó nên cô mới không hề có cảm giác với những bạn nam đồng lứa, cho dù là Phó Tiểu Ninh ngầm ám thị hay cố tình thể hiện, những bức thư tình hoặc những cuộc gọi thi thoảng của các bạn nam trong đoàn nhạc, cô đều cố ý giả ngốc để bỏ qua.

“Này bạn Tây Tây, sao nghe một bài hát tiếng Anh bi thương mà trông cũng ngơ ngơ thế?” Noãn Noãn huých cô, “Đang nghĩ đến Phó Tiểu Ninh phải không? Anh ta đúng là đã dồn hết sức lực và tâm trí để theo đuổi cậu đấy, chỉ thiếu nước là lôi hết tim gan ra cho cậu xem thôi!”

Kỷ Ức nhíu mày: “Tớ không thích anh ta.”

“A, không thích à?” Noãn Noãn lấy làm lạ, “Vì sao thế? Anh ta được nhiều người thích lắm đấy.”

Kỷ Ức không nói gì.

“Cậu xem, mới hỏi nhiều một chút là lại im lặng rồi!”

Kỷ Ức bất lực nhìn bạn.

Lúc đầu cô cũng không bài xích hắn ta đến thế.

Mãi cho tới một lần khi cô đi hẹn hò cùng Noãn Noãn. Mấy người họ đến rạp để xem phim. Cô ăn xong kem định lấy giấy ăn ra để quấn lại thì Phó Tiểu Ninh liền tiện tay rút luôn chiếc que gỗ trong tay cô. Cô tận mắt nhìn thấy Phó Tiểu Ninh cắn chiếc que gỗ ấy vào miệng. Từ khi đó, Kỷ Ức liền cảm thấy toàn thân khó ở, nếu tránh được liền lập tức tránh.

Tối thứ Sáu.

Kỷ Ức và Noãn Noãn mượn đĩa để xem hết bộ phim này.

Đây quả thực là một tình yêu… mông lung giữa một người đàn ông lớn tuổi là sát thủ và một cô bé đã mất hết người thân. Cô đeo tai nghe, đến đoạn kết, Leon báo thù cho cô bé gái rồi nhắm mắt giữa những tiếng nổ kinh thiên động địa. Cô xem đến mức bật khóc, thậm chí còn khóc đến nỗi thở không ra hơi.

Cô có một thói quen, bị ảnh hưởng bởi sở thích màu sắc của người thầy dạy Nhập môn mỹ thuật, mỗi lần xem xong một bộ phim hoặc đọc xong một cuốn sách thì cô đều để lại một số màu sắc về những tác phẩm ấy trong tim.

Bộ phim này tạo cho cô cảm giác giống hệt với bài hát chủ đề, một màu sắc rực rỡ giữa một thế giới xám ngoét.

Lúc mới xem xong cô rất buồn bã, nhưng cuối cùng vẫn băn khoăn về một vấn đề: Rốt cuộc người sát thủ ấy có yêu bé gái ấy không?

Ngày hôm sau khi đang ôn tập từ đơn, cô lại nhớ đến bộ phim này, nhưng đồng thời cũng liên tưởng đến Quý Thành Dương và bản thân… Suy nghĩ này vừa xuất hiện là cô lập tức không thể nào khống chế nổi, nó cứ lặng lẽ hòa làm một với cảnh trong phim và nhạc nền. Shape of my heart… Cô nhớ đến cái tên này rồi dùng bút chì vẽ một trái tim nho nhỏ lên vở, sau đó tô kín. Rồi cô lại vẽ thêm một trái tim còn nhỏ hơn ở ngay bên cạnh.

Buổi trưa thứ Bảy.

Quý Thành Dương lái xe quay về thành phố Philadelphia. Vào buổi sáng ngày Mười một tháng Chín, trước khi anh rời khỏi Philadelphia liền nhận được điện thoại của Kỷ Ức, anh cũng đồng ý sẽ không đến New York. Nhưng sau khi dập máy không lâu, anh liền ăn bánh mì nướng và uống sữa rồi rời khỏi nhà.

Tuy lần quay về Mỹ này là để kết thúc việc học hành nhưng anh vẫn giữ thói quen nghề nghiệp. Vào lúc như thế này, anh nhất định phải đến nơi gần với hiện trường nhất. Ngày hôm ấy thật sự rất hỗn loạn, không ai có thể ngờ rằng New York lại có thể bị tấn công, hơn nữa trung tâm giải pháp cấp cứu của cả thành phố New York lại nằm trong tòa nhà này. Cao ốc bị đánh sập, đồng nghĩa với việc tất cả đã tan tành.

Quý Thành Dương đi được nửa đường thì đồng nghiệp gọi cho anh, buổi họp báo đầu tiên sau khi sự việc xảy ra đã bắt đầu rồi.



Tối hôm ấy, anh đến New York.

Buổi trưa của bốn ngày sau, bây giờ, anh đã ở Philadelphia.

Quý Thành Dương bật đèn trong phòng, muốn pha cho mình một tách cà phê nóng.

Trong đầu anh vẫn đang xoay quanh buổi họp báo chính thức tối hôm ấy. Có người ám chỉ rằng, người dân Ả Rập đang nhảy múa ăn mừng việc New York bị tấn công. Thị trưởng thành phố New York trả lời phỏng vấn rất thông minh và khéo léo, rằng chính định kiến và thù hận đã gây ra cục diện ngày hôm nay. Quý Thành Dương khi ấy ngồi nghe những câu hỏi đáp như vậy mà bỗng có một dự cảm không lành.

Sắp có chiến tranh xảy ra rồi. Đó sẽ là một thảm họa vô cùng lớn.

Anh khẽ thở hắt ra một hơi.

Ánh nắng bình yên xuyên qua cửa sổ, rơi xuống mặt sàn phòng bếp.

Bạn cùng nhà với Quý Thành Dương đi vào, thấy bộ dạng bụi bặm mệt mỏi của anh thì rất lấy làm lạ: “Thức trắng cả đêm à?”

Quý Thành Dương không phủ nhận: “Chính xác là nhiều đêm.”

Bạn cùng nhà hỏi han vài câu mới biết thì ra mấy ngày qua anh đã đến New York. Thế là hai người liền bắt đầu một cuộc thảo luận rất sôi nổi về vấn đề này, từ chính trị sang kinh tế, rồi lại nói đến việc liệu sau này dân chúng nước Mỹ có vì chuyện này mà trở nên kiêng kị sợ hãi không, rồi họ thậm chí còn bàn đến cả cuộc bầu cử tiếp theo…

Sau khi trò chuyện được hơn một tiếng, ai nấy đều không khỏi thở dài.

Trong đầu Quý Thành Dương chỉ quanh quẩn với trận chiến có khả năng sắp xảy ra, và những vụ nổ cùng những người dân vô tội. Anh nhìn hạt cà phê và cảm thấy không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi tách cà phê được pha chế phức tạp nữa, thế là anh dùng loại cà phê gói để pha cho mình một cốc.

Tư thế lúc uống cà phê của anh lúc nào cũng rất đặc biệt.

Anh chỉ dùng hai ngón tay để giữ hai bên cốc cà phê, sau đó đưa lên miệng và uống từng ngụm một.

Bỗng một giọng nói rất nhỏ chầm chậm xuất hiện trong giây lát anh bắt đầu thả lỏng thư giãn, “Ngày thường em ở trường, cuối tuần mới về nhà, ban ngày… không có ai ở nhà hết.” Giọng nói của cô bé cứ như một tia nắng, một ánh dương xé tan mây mù đang giăng kín trong tim anh, rồi sau đó chầm chậm thấm vào huyết mạch, làm dịu đi những mệt nhọc của mấy ngày bôn ba vất vả vừa qua.

Khi chuông điện thoại réo vang, Kỷ Ức đang pha cà phê, cô ôm cốc chạy vội làm nước nóng trào ra ngoài khiến ngón tay bị bỏng. Nhưng cô vẫn không chậm trễ một giây nào mà lập tức nhấc máy lên nghe: “Xin chào.”

“Tây Tây, là anh đây, Quý Thành Dương.”

“Vâng.” Giọng nói của cô không kiềm chế nổi mà lập tức trở nên cực kỳ dịu dàng mềm mại, “Anh ngủ dậy rồi à?”

Quý Thành Dương thuận theo ý cô đáp bừa: “Anh ngủ dậy rồi.”

“Có phải học thạc sỹ sẽ rất mệt không? Cuối tuần mà anh cũng ngủ đến mười một giờ cơ à?” Kỷ Ức nhìn chiếc đồng hồ kiểu đứng ngoài phòng khách, “Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì anh đi ăn đi đã, em có thể chờ anh ăn xong rồi gọi điện thoại sau cũng được.”

Một loạt câu hỏi liên tục được tuôn ra khiến Quý Thành Dương bật cười: “Câu này phải để anh hỏi em mới đúng, em đã đói chưa?”

“Em à?” Kỷ Ức suy nghĩ, “Em giải đề đến tận bây giờ nên cũng chẳng còn thấy đói nữa.”

Họ trò chuyện thêm vài câu rồi cô bắt đầu hỏi han anh về tình hình bên Mỹ.

Câu trả lời của Quý Thành Dương tương đối đơn giản, nhưng cũng không phải là cách trả lời qua loa cho có để đối đáp với trẻ con: “Đó là một cuộc tấn công khủng bố, thực ra có thể đoán được đây có lẽ không phải là sự cố khi tòa cao ốc thứ hai bị va vào.”

Cô “Ừm” một tiếng, có vẻ như đang suy nghĩ.

Anh hỏi: “Em nghĩ ra chuyện gì thế?”

“Em đang nghĩ, liệu thi đại học có ra đề liên quan đến chuyện này không…” Cô thật thà đáp.

Quý Thành Dương thoáng im lặng.

Vì chuyện này mà anh đã mất ngủ nhiều ngày nên không muốn tiếp tục thảo luận trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Thà anh quan tâm hỏi han đến việc học của Kỷ Ức hoặc nghe cô kể chuyện đúng sai, chuyện khó xử hoang mang của những người bạn thân thiết bên cạnh cô còn hơn.

Kỷ Ức lấy làm lạ: “Đường dây bị ngắt rồi ư?”

“Không.” Anh đổi chủ đề, “Học lớp xã hội có quen không?”

“Cũng được ạ, thực ra còn nhẹ nhõm thoải mái hơn lớp Thực nghiệm nhiều.” Cô bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Tiểu Dĩnh, “Nhưng thành tích của Tiểu Dĩnh không tốt lắm, bạn ấy lúc nào cũng nói rằng vì em thông minh hơn bạn ấy, khiến em chẳng biết phải cổ vũ bạn ấy như thế nào cả.”

“Muốn cầu cứu anh à?” Quý Thành Dương hỏi vặn lại, “Thomas Edison đã từng có câu nói về mồ hôi và cảm hứng, em đã được nghe bao giờ chưa?”

Kỷ Ức lập tức đoán: “ ‘Thiên tài là một phần trăm cảm hứng và chín mươi chín phần trăm mồ hôi’ phải không ạ?”

Cô đã được nghe về câu nói này nhiều rồi, nên không còn thấy được sức cảm hóa của nó nữa.

“Gần gần như thế, nhưng câu nguyên văn thì phức tạp hơn rất nhiều.” Quý Thành Dương nói, “Nhưng Triệu Tiểu Dĩnh nói cũng không sai đâu, năng khiếu quả thật rất quan trọng. Có một tác giả người Mỹ khi phân tích câu nói này của Edison đã từng nói rằng: Nếu như không có một phần trăm cảm hứng thì chín mươi chín phần trăm mồ hôi cũng chỉ là một thùng nước mà thôi.”

“…”

Anh đang phá đám đấy à?

“Nhưng, vị tác giả này cũng hơi quá lời.” Quý Thành Dương uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói, “Nếu như những người bình thường thực sự có thể bỏ ra chín mươi chín phần trăm mồ hôi, thì dù không thể phát minh ra dòng điện một chiều như Edison, tuyệt đối có thể học được nguyên lý dòng điện một chiều. Bây giờ những thứ các em được học chỉ là những kiến thức căn bản, nói cho cùng, muốn thuần thục vận dụng cũng không khó đến thế, chẳng qua là vì không cố hết sức mà thôi.”

“Ừm.” Cô đang cố gắng tiêu hóa lời anh nói.

Sau đó, cô lại không khỏi hiếu kỳ hỏi tiếp: “Anh thích Edison lắm à?”

“Không, cũng không hẳn là thích.” Quý Thành Dương nói, “Ông ấy được xây dựng như một minh tinh, nhắc đến ông ấy sẽ có khả năng thuyết phục những cô bé như các em.”

Cô cảm thấy lời anh nói lúc nào cũng khác với người khác, bị lời nói của anh dẫn dụ nên cô tiếp tục gặng hỏi: “Thế anh thích ai?”

“Leonardo da Vinci.”

Da Vinci.

Cô cảm thấy mình nhất định sẽ thích Da Vinci, hơn nữa sẽ là cực kỳ yêu thích.

Cô dùng ngón tay vẽ lên cửa kính, vẽ tên anh.

Nào ngờ, đến lúc họ chuẩn bị dập máy thì Quý Thành Dương chợt quan tâm đến thành tích của cô.

“Bây giờ thành tích môn Toán của em thế nào?”

Kỷ Ức chột dạ: “Không tốt lắm.”

“Điểm tổng là bao nhiêu?”

“150.”

“Em thi được bao nhiêu?”

“Khoảng trên dưới 120.”

“Thế thì hơi thấp, thi được khoảng 130 đến 140 thì sao?”

Anh bỗng nhiên đặt mục tiêu cho cô.

Kỷ Ức quyết tâm: “Được ạ.”

“Nếu đạt được điểm như thế…” Anh hơi dừng lại rồi bật cười, “Thì đến mùa đông khi anh về sẽ có quà cho em.”

Anh mà lại… dụ dỗ cô à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play