Cứ cho là không có Tô Trầm Triệt đi, thì cũng phải tiếp tục sống bình thường, xe ngựa cũng tiếp tục hành trình của nó.
Tô Trầm Triệt đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là khách qua đường, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nghĩ.
Nhưng… không có ai vô sỉ, xỏ lá, nhõng nhẽo, thích làm trò thừa nước
đục thả câu lợi dụng nàng, nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ rách
nát, cảm thấy có chút cô đơn, mới có vài ngày thôi mà.
Nhất định là do thói quen.
Ừ ừ!
Thay đổi là được thôi mà.
Nhưng không nghĩ đến Tô Trầm Triệt, nàng hình như chẳng có chuyện gì
để nghĩ, kẻ trông chừng nàng căn bản là không biết chút tiếng Hán nào,
ông nói gà bà nói vịt không tài nào hiểu được, lại canh giữ nghiêm ngặt, không cho nàng nói chuyện với người khác dù chỉ nửa câu, không cho nàng chạm vào bất cứ thứ gì, làm cho nàng đến sách y thuật cũng không được
đọc, cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Không nghĩ đến Tô Trầm Triệt, chẳng lẽ lại đi nghĩ đến Hoa Cửu Dạ, mà không, hay là nghĩ đến sư phụ nhỉ?
Thẩm Tri Ly nghĩ tới nghĩ lui, ngồi trên xe ngựa lặng lẽ hồi tưởng,
mấy chuyện vớ vẩn đó nhớ chưa đến nửa ngày là hết, lần đầu tiên nàng bắt đầu cảm thấy hổ thẹn về giao lưu hạn hẹp của mình.
Cuối cùng, trong lúc Thẩm Tri Ly chán chường đến độ ngồi đếm ngón tay thì Nam Cương đã ở ngay trước mặt.
Tuy là bị bức ép, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tri Ly đi xa
đến như vậy, chỉ tiếc là, lúc ngồi trong xe ngựa nàng chưa kịp thưởng
thức cảnh đẹp ở Nam Cương thì đã bị Ca Xuy hạ lệnh tống vào Cổ Vương
điện.
Cổ Vương điện rất lớn, Thẩm Tri Ly muốn ở phòng nào cũng được, nhưng mà, Cổ Vương điện không có lấy một bóng người.
Ca Xuy tạm thời không có ý định ngược đãi nàng, nhưng cũng không có ý định đưa nàng ra ngoài, nói một cách đơn giản, nàng đang bị giam lỏng.
Thẩm Tri Ly cào tường, tuy ăn uống quần áo không lo nhưng quả thật quá
vô vị…
Hơn nữa, nàng hiểu rất rõ, Ca Xuy giữ nàng ở đây là vì muốn dụ Hoa
Cửu Dạ đến, bất luận thế nào nàng cũng không muốn liên lụy đến Hoa Cửu
Dạ.
Nợ quá nhiều cuối cùng cũng phải trả.
Âm thầm ghi nhớ thứ tự thời gian thay ca của những kẻ canh gác nàng,
Thẩm Tri Ly giả bệnh lừa được vài loại thuốc nước, thu thập bã thuốc để
điều chế thuốc.
Cứ thế vài ngày, mọi sự đã chuẩn bị xong, dùng thuốc hạ gục tiểu nha
đầu hằng ngày vẫn đưa thuốc cho nàng, thay quần áo của con bé, hóa trang một chút, Thẩm Tri Ly len lén lần mò đường ra ngoài.
Dù gì nàng cũng không phải là trọng phạm, được một thời gian thì việc canh gác cũng từ từ lơi lỏng, kế hoạch bỏ trốn của nàng thuận lợi ngoài sức mong đợi.
Cúi đầu rón rén ra khỏi điện, hít thở thật sâu, không khí dường như cũng tươi mát hơn rất nhiều.
Lướt qua đám người, Thẩm Tri Ly thong dong đi ra ngoài, nhưng không
để ý thấy bóng một gã nam nhân vận áo đen hành sự vội vã ngay bên cạnh.
Quấn mình trong bộ áo choàng đen, nam nhân nọ tay ôm một chiếc hộp
gỗ, quá nửa dung mạo bị áo choàng đen che khuất, chỉ để lộ đôi môi mỏng
mím chặt.
Quan sát Cổ Vương điện còn cách không bao xa, mắt nam nhân nọ híp lại đầy vẻ nguy hiểm.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng ma quái.
Chuyện đã qua, không thể truy cứu.
Lần trước từ Nam Cương trở về nhếch nhác như thế nào y vẫn còn nhớ
rất rõ, dùng từ thảm khốc cũng không đủ miêu tả cái giá mà y phải trả.
Suốt năm tháng trời bị truy sát gắt gao, y hầu như không dám chợp
mắt, sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa, mỗi ngày đều có vết thương mới,
mỗi ngày đều phải đề cao cảnh giác, sợ bị bắt lại, sợ cổ độc trong người phát tác, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng tàn khốc tanh mùi
máu lại hiện lên.
Trong mắt y dường như cũng là một màu đỏ rực tăm tối.
Hoa Cửu Dạ hít một hơi thật sâu, xoay người bước vào một quán trọ.
Cổ Vương điện quá rộng lớn, y không sợ đối đầu với Ca Xuy, chỉ sợ lỡ đâu không tìm được Thẩm Tri Ly.
Trong quán trọ người đến người đi tấp nập, Hoa Cửu Dạ kéo sụp mũ xuống, đi vào phòng mới buông chiếc hộp gỗ.
Ôm con mãng xà từ trong hộp gỗ ra, móng tay Hoa Cửu Dạ chạm vào những vật còn lại, run run lấy từng thứ một ra.
Trâm cài tóc của Thẩm Tri Ly, áo ngoài của Thẩm Tri Ly, áo trong của Thẩm Tri Ly…
Cuối cùng là một tờ giấy viết thư được làm bằng chất liệu đặc biệt.
Trên đó chỉ đề ba chữ Hán cổ quái: Đến Nam Cương.
Ngón tay Hoa Cửu Dạ nắm chặt đến nỗi biến dạng, chán chường buông ra, mảnh giấy đã bị vò vụn, rơi lả tả.
Ca Xuy.
Hắn khẽ giọng đọc cái tên này.
Quả nhiên cũng phải giết chết hắn.
Cùng lúc đó.
Thẩm Tri Ly nhìn những món đồ Nam Cương nho nhỏ, đặc sắc, rực rỡ muôn màu hai bên đường, mắt bất giác mở to, hết nhìn cái này đến nhìn cái
khác, cái gì cũng thích thú kinh ngạc.
Cũng không thể trách nàng, sức khỏe không tốt, từ nhỏ sư phụ rất ít
khi cho nàng ra khỏi cốc. Về sau tiếp quản Hồi Xuân cốc lại bận rộn
không kịp nghỉ ngơi, có thời gian rỗi rãi đi dạo ở trấn nhỏ gần cốc đã
là quý lắm rồi, đâu có cơ hội được ngắm nghía phố phường thế này.
Nhìn hoa cả mắt, Thẩm Tri Ly rờ túi… mới nhớ ra mình đang ở trạng thái không một xu dính túi.
Ai ngờ đúng lúc này, bụng lại không thức thời sôi lên sùng sục.
Dù là lúc nào đi chăng nữa no bụng cũng là vấn đề phải suy nghĩ đầu
tiên, trầm tư một lúc, Thẩm Tri Ly quyết định trở lại nghề cũ.
Đứng trước y quán lớn nhất Nam Cương, Thẩm Tri Ly chỉnh trang y phục
nữ tỳ mượn không xin phép, rồi điều chỉnh nét mặt, mới sải bước vào
trong.
Vừa bước vào liền bị dòng người xếp hàng rồng rắn làm cho sửng sốt.
Thẩm Tri Ly không xem bệnh, không hề biết y quán ven đường lại nhộp nhịp thế này.
Vừa định tiến lên phía trước, thì nàng bị một người chặn lại: “Này
này, tiểu nha đầu nhà ngươi sao chen ngang thế hả, ra phía cuối xếp hàng đi!”.
Thẩm Tri Ly nặn ra một nụ cười: “Ta không phải đến xem bệnh mà là đến xin việc”.
Lúc này một giọng nói chen vào: “Xin việc? Xin làm đại phu?”.
Thẩm Tri Ly quay đầu lại, nhìn thấy một ông già bộ dạng cổ quái đang
nhìn nàng, người ở phía trước hồ hởi: “Chào Triệu đại phu!”, thái độ vô
cùng cung kính.
Biết ông ta là người cùng nghề, Thẩm Tri Ly bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết, đáp: “Tôi đến xin làm đại phu”.
Triệu đại phu vừa nhận lễ vật của một công tử nhà giàu, tâm trạng rất tốt, nhã nhặn hỏi: “Thế ngươi biết những gì?”.
Thẩm Tri Ly: “Vọng văn vấn thiết, khám bệnh, kê đơn, châm cứu…”, sực
nhớ đang ở địa bàn của người khác, với lại khiêm tốn một chút thì hơn,
nàng ngập ngừng một lát rồi tiếp, “đều biết chút chút”.
Đều biềt có nghĩa là cái gì cũng không biết.
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô nương, đoán chừng chưa từng lăn lộn ngoài đời, trong y quán những người cùng lứa với nàng còn đang học nhận dạng
thuốc cỏ, muốn khám bệnh? Chuyện đùa à.
Nhưng nếu nàng thật sự muốn học, nhận làm đệ tử cũng không phải là không được
Triệu đại phu: “Thế này đi, nếu cô nương muốn thì hãy ở lại đây quét sân sau trước đã…”
Quét sân sau…
Thẩm Tri Ly ngớ ra: “Ta đến đây để xin làm đại phu”.
Triệu đại phu từ tốn hiền hòa: “Ta biết, nhưng…”.
Thẩm Tri Ly nói ngắn gọn: “Lão tiên sinh, cho ta một chiếc bàn một
chiếc ghế đẩu, ta lập tức có thể khám bệnh, còn phí khám, ừm, một lần
mười lượng bạc được chứ?”.
Triệu đại phu: “Ngươi nói bao nhiêu?”.
Thần Tri Ly: “Mười lượng… sao thế?”.
Triệu đại phu mắt trợn tròn xoe, râu dựng ngược: “Ta hiểu rồi, tiểu
cô nương, cô đến đây phá rối chứ gì! Người đâu, mau lôi con tiểu nha đầu này ra ngoài cho ta!”.
Thẩm Tri Ly lần đầu tiên bị người ta lôi ra khỏi y quán, ngày trước y quán dưới trướng Hồi Xuân cốc mời mọc không biết bao nhiêu lần, Thẩm
Tri Ly đều từ chối khéo, một là do quá bận rộn, hai là do lười đi.
Nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày đường đường là thần y Hồi Xuân cốc bị người ta đuổi ra khỏi y quán!
Thật là, thật là…
“Thật là không có nhân tính!”
Thẩm Tri Ly còn chưa kịp nói ra, thì đã có người nói trước.
Nàng liếc mắt sang thì nhìn thấy hai người ngã lăn quay ra đất, một
nữ tử ôm đứa bé hai mắt nhắm nghiền mặt đầy vẻ đau đớn, tức giận trách
mắng: “Các ngươi sao có thể đánh trẻ con! Ta đã nói rồi, ta sẽ cố gắng
kiếm tiền trả phí khám bệnh mà…”.
Một người từ trong y quán bước ra, lạnh lùng nói: “Không phải ta nhẫn tâm, ngươi đã nợ bao nhiêu phí khám bệnh rồi, hơn nữa bệnh của con
ngươi trị không khỏi, tiêu tốn nhiều như vậy chi bằng sớm chuẩn bị hậu
sự thì hơn. Mau đi đi, mau đi đi, đừng ở trước cửa nữa, xúi quẩy lắm!”.
Nữ tử nọ ôm con gái, nước mắt rơi lã chã, người xung quanh chỉ chỉ
trỏ trỏ bàn tán xôn xao, nhưng không có người nào tiến lên giúp đỡ.
Thẩm Tri Ly đứng khựng lại, bỗng trong khoảnh khắc cảm thấy cảnh
tượng này, quen đến độ khiến nàng bất giác thấy cay cay nơi khóe mắt.
Khi đó, nàng khó nhọc ôm người mẹ nuôi ốm yếu bệnh tật quỳ trước cửa y quán, hy vọng có thể nhận được cho dù chỉ là một chút bố thí, nhưng…
bao nhiêu người cao sang quyền quý như thế, không có ai chịu bố thí dù
chỉ là một cắc.
Vì sao nàng lại nỗ lực học y như vậy, và tại sao lại ham tiền như
vậy, nói cho cùng… chỉ vì hy vọng không phải nhìn thấy cảnh tượng đó một lần nữa…
“Đợi đã.”
Người trong y quán quét mắt nhìn Thẩm Tri Ly, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì không?”.
Thẩm Tri Ly: “Phí chữa bệnh của bà ấy ta giúp bà ấy trả là được chứ gì?”.
Người trong y quán: “Ngươi có ngân lượng không?”. Thẩm Tri Ly: “Không có”.
Người trong y quán nổi giận: “Thế ngươi nói cái gì…”.
Thẩm Tri Ly cắt ngang, nghiêm trang nói: “Nhưng ta có kiến thức!”.
Cổ Vương điện.
Gã vận áo choàng đen cung kính cúi đầu: “Cô gái đó đã ra khỏi điện”.
Ca Xuy vẫn nhìn chằm chằm cổ độc trùng mới chế ra, nói: “Ồ”.
Gã vận áo choàng đen: “Có cần cho người theo sát không ạ?”.
Ca Xuy mặt méo mó: “Sao lại phải theo? Trên người cô ta có cổ độc của ta, không chạy thoát được đâu”.
***
Ở một nơi trong thành.
“Đơn thuốc này thật sự có hiệu quả không?”
Thẩm Tri Ly hơi ngước mắt lên, giọng nói ôn hòa nhưng chắc nịch khiến người khác phải tin phục: “Không hiệu quả bà cứ đến tìm ta, người tiếp
theo”.
Hàng người dài nhúc nhích, Thẩm Tri Ly vặn chiếc lưng mỏi nhừ, bên
ngoài ánh tịch dương chỉ còn lại một đốm sáng nhỏ nơi chân trời.
Liếc mắt nhìn đống ngân lượng chất cao dần, trong lòng Thẩm Tri Ly bất giác dâng lên niềm thỏa mãn.
Cái gọi là kiến thức chính là tiền bạc, quả thật rất chí lý.
Thẩm Tri Ly cầm chiếc chuông đeo ở thắt lưng, tìm một sạp hàng gần
đấy mượn bàn ghế cũ, rồi mở hàng đối diện y quán, suy nghĩ nát óc, cố
nén đau viết một hàng chữ: Khám bệnh, một lần một lượng.
Người vây xung quanh thì nhiều, người đến khám bệnh thì một người cũng chẳng có.
Thẩm Tri Ly mặt dày mày dạn ung dung ngồi đợi, nhưng nữ tử ôm đứa bé gái đã bắt đầu thấy bứt rứt.
Trong mớ hỗn độn, có người khuyên rằng: “Tiểu cô nương, hay là cô tìm chỗ khác mở hàng đi, mở ở đây chẳng ai đến đâu”.
Thẩm Tri Ly điềm tĩnh cố chấp: “Đa tạ, nhưng tôi muốn mở ở đây. Những bệnh y quán có thể khám tôi đều có thể khám, những bệnh họ không khám
được tôi khám được”.
Người đó nhìn Thẩm Tri Ly bằng ánh mắt nhìn kẻ dần độn, thở dài ngán ngẩm rồi lắc đầu bỏ đi.
Rất lâu sau mới tiếp bệnh nhân đầu tiên, bệnh nhân đó bị ngoẹo cổ, một cánh tay không ngừng run, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Vừa nhìn thấy Thẩm Tri Ly đã nước mắt nước mũi tèm lem kể khổ, Thẩm
Tri Ly dùng tay ấn ấn mấy cái, rồi lại kiểm tra một lát, cuối cùng ngón
tay điểm liên tục, sau khi đả thông một số huyệt lớn, hai tay vặn cổ một cái bẻ tay một cái.
Tiếng “rắc rắc” vang lên, cổ của người đó không ngoẹo nữa, tay cũng không run nữa.
Người đó cử động tay chân một lát rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiếp theo người đó đột ngột quỳ thụp xuống, ôm lấy chân Thẩm Tri Ly,
giọng nói cung kính sùng bái, như thể nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát hạ phàm:
“Đại phu, người là đại ân nhân của tôi! Bệnh này đeo bám tôi mấy tháng
nay, thuốc không biết đã uống bao nhiêu cho kể, đều không khỏi, hôm nay
đúng thật là… đúng rồi, phí chữa bệnh phí chữa bệnh…”.
Thẩm Tri Ly đỡ ông ta đứng lên, nói bằng khẩu khí thâm sâu khó dò:
“Chuyện cỏn con ấy mà, ngươi là bệnh nhân đầu tiên của ta, phí chữa bệnh không lấy cũng được”.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có người khinh miệt, lại có người lung lay.
Bệnh nhân thứ hai xử lý còn nhanh hơn nữa, khám một chút, Thẩm Tri Ly đã nhanh chóng kê xong thuốc, bốc thuốc uống thuốc tại chỗ, hiệu quả
tức thì, lập tức bệnh nhân thứ ba rồi thứ tư lần lượt xếp hàng…
Phí chữa bệnh của Thẩm Tri Ly thấp hơn y quán một chút, lại thêm nàng khám bệnh nhanh chóng, kê đơn dứt khoát mà đa phần là thuốc rẻ tiền,
bất luận bệnh tình thế nào đến tay nàng đều hầu như chỉ còn là bệnh nhẹ, khí phách này quả khiến người ta tin phục, bệnh nhân xếp hàng càng lúc
càng nhiều.
Thấy trời đã tối, Thẩm Tri Ly kê mấy đơn thuốc liền xong cất bút nói: “Hôm nay khám bệnh đến đây thôi”.
Đám đông tiếc nuối giải tán, Thẩm Tri Ly trả lại bàn ghế, đếm ngân
lượng, cố nén nỗi đau khôn cùng, lấy ra một nửa đặt vào tay nữ tử ôm con đó, rồi nhét vào tay bà ta một đơn thuốc, gượng cười nói: “Đi mua thuốc đi”.
Nữ tử ôm ngân lượng, hai mắt rưng rưng, bế con chuẩn bị quỳ xuống lạy Thẩm Tri Ly: “Đại ân đại đức tiểu nữ Liễu Sắt suốt đời không quên…”.
Thẩm Tri Ly đỡ lấy bà ta, vừa định nói thì bị ai đó phát vào vai, “Này, cô nương, ngân lượng…”.
Giữ vẻ mặt lạnh lùng quay lại, Thẩm Trị Ly đếm ngân lượng đưa cho hắn ta.
Người đó nhanh chóng nhét số ngân lượng vào ngực áo, cẩn thận dòm ngó xung quanh, rồi thò tay ra: “Cô nương, lúc nãy ta biểu diễn cật lực như vậy, cô kiếm được không ít, sao không đưa thêm chút nữa?”.
Thẩm Tri Ly quả quyết: “Hết rồi”.
Người đó vẫn không buông tha, mặt mày khổ não: “Tôi còn cha mẹ già
con nhỏ, trong nhà mười mấy miệng ăn, cô cho thêm chút nữa coi như tích
đức mà…”.
Đợi người đó lầm bầm rủa thầm bỏ đi, Liễu Sắt mới kinh ngạc thốt lên: “Không phải người vừa rồi bị ngoẹo cổ run tay đó sao…”, nàng ta bụm
miệng nhìn Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly gật đầu: “Ừm, là ta tìm ông ta”.
Liễu Sắt: “Cô không phải là…” đồ lừa gạt sao?
Thẩm Tri Ly lấy làm lạ: “Làm gì kinh ngạc vậy, nếu không sao có người đến khám bệnh chứ? Y thuật của ta thật sự không tồi, đây chẳng qua chỉ
là… ầy, chút thủ thuật tìm kiếm bệnh nhân thôi”.
Nói ra mấy chiêu lừa lọc khôn lỏi này là do sư huynh nàng dạy, năm đó sư huynh dẫn nàng ra ngoài cốc chơi, hai người đánh rơi ngân lượng trên đường đi, lại không cam tâm quay về, bèn đến đầu trấn bày hàng khám
bệnh.
Lúc đó nàng đầy vẻ hoài nghi vì tuổi tác hai người còn nhỏ, khó có ai tin, nhưng sư huynh hất cằm nhìn nàng cười bí hiểm…
Dĩ nhiên sau đó ngoài những người bị lừa ra thì còn các quả phụ già, quả phụ trẻ vì dung mạo sư huynh mà đến.
Khuôn mặt tà khí lẫm liệt của sư huynh đấy mà, thật có hiệu quả hơn bất cứ thứ gì…
***
Trăng sáng vằng vặc, sương đêm lượn lờ.
Người trên đường thưa thớt dần, ban đêm ở Nam Cương chẳng khác gì
nhiều so với ở Trung Nguyên, cũng có tiếng rao hàng, cũng có người đi
lại như mắc cửi, đến cả trăng cũng trong vắt, sáng rực như vậy.
Ôm mớ ngân lượng, Thẩm Tri Ly tự tin hẳn lên, vào một quán nhỏ gọi
liền hai bát phở đã thèm từ lâu, hùng hồn nói: “Ta mời phu nhân”.
Liễu Sắt: “… Đa tạ”.
Cô con gái nhỏ đã hết đau đớn nằm trong lòng mẹ liếc mắt một cái, trề môi nói: “Đồ keo kiệt!”.
Không đợi Thẩm Tri Ly mở miệng, Liễu Sắt đã kéo con gái giận dữ quát: “Nói gì thế hả, còn không mau xin lỗi ân công”, rồi hổ thẹn nói, “Đều
là do tôi trước đây cưng quá, khó tránh khỏi… Mong ân công đừng để
bụng”.
Liễu Sắt ăn nói nhỏ nhẹ, khí chất nhã nhặn, không giống như thiếu phụ nhà quê, Thẩm Tri Ly đoán chắc cũng thuộc hàng gia đình khá giả, khách
khí nói: “Không sao, phu nhân một mình nuôi con đã không dễ dàng gì,
thiên kim vẫn có thể ngây thơ, hồn nhiên như vậy, quý phu quân ở dưới
suối vàng mà biết được chắc mừng lắm”.
Liễu Sắt ho một tiếng, nói: “… Phu quân của tôi chưa chết”.
Thẩm Tri Ly đần ra, liền sau đó đập bàn, tức giận nói: “Cái tên chết
tiệt chưa chết mà nỡ để cho nương tử khuê các bị người ta ức hiếp như
vậy! Có đáng mặt nam nhi nữa không?”.
Đồ ăn được bê ra, tiểu nhị liếc nàng một cái, cảnh cáo: “Không được đập bàn lung tung, đập hư thì phải đền đấy!”
Liễu Sắt bưng bát lên húp một ngụm lớn, hàng lông mi dài cụp xuống
che khuất ánh mắt, không nhìn rõ là e thẹn, chua chát hay tức giận, cuối cùng thở dài nói: “Tôi đã rất lâu rồi không gặp phu quân, phu quân,
chàng, chàng… đã mất trí nhớ rồi”.
… Thì ra là mất trí nhớ mà.
… Mất trí nhớ!!!!!!!
Trong đầu Thẩm Tri Ly bỗng hiện lên khuôn mặt thanh thoát, tuấn tú vừa gian manh vừa vô tội đó.
Không đúng, Thẩm Tri Ly ép mình bình tĩnh lại, lẽ thường, cho dù tên
đó có lăng nhăng thế nào cũng không đến nỗi lăng nhăng đến tận Nam Cương chứ… Đừng vừa nghe đến mất trí và nữ nhân là lại nghĩ ngay đến hắn như
thế, tuy cái tên này bình thường cũng chẳng có tiết tháo gì…
“Á…”, Liễu Sắt đột ngột đứng dậy, thốt ra một âm tiết cụt lủn, rồi lại ngồi phịch xuống.
Thẩm Tri Ly lấy làm lạ nhìn theo hướng nàng ta nhìn, vừa nhìn thấy đã đột ngột đứng dậy, kêu khẽ lên một tiếng không chắc chắn: “Sư huynh…”.
Trong ánh đèn dầu yếu ớt, bóng đen nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Tuy rất giống nhưng dù gì cũng chỉ là chiếc bóng lướt qua.
Đang trong lúc thất thần, Thẩm Tri Ly nghe thấy Liễu Sắt cúi đầu thở dài: “Người vừa nãy hình như là phu quân của tôi…”.
“À há…” Thẩm Tri Ly há hốc miệng, cảm thấy cằm mình sắp rơi xuống.
Cái quái gì thế này!
Nhất định là nàng nghe không rõ! Nhất định là thế nhất định là thế!
Bình tĩnh lại đi, sư huynh không phải là hạng người đó, nhưng cái gì mà mất trí nhỉ…
Ngậm miệng lại, nàng run run hỏi: “Dám hỏi quý tính phu quân của phu nhân?”.
Liễu Sắt không phát hiện ra những khác lạ của Thẩm Tri Ly vẫn đang
chìm trong nỗi buồn mênh mang: “Hoa, phu quân tôi họ Hoa”, nắm chặt tay
đứa con gái, “Tiểu nữ tên là Hoa Cốt Đóa”.
Không kịp suy nghĩ đến cái tên xấu xí Hoa Cốt Đóa, Thẩm Tri Ly chỉ
cảm thấy từng cây pháo hoa trong đầu mình nổ tung, vô số chú lừa tung
tăng chạy trên cánh đồng hoang vu trong lòng nàng.
Một mặt cảm thấy phẫn nộ thay cho thiếu phụ ngồi trước mặt, một mặt lại…
Cái tên chết tiệt vừa gặp mặt đã lên giường, còn nói không biết mình
còn có thể sống được bao lâu muốn mau chóng sinh một đứa con nối dõi, mẹ kiếp… lại còn trưng bộ mặt giả vờ tội nghiệp đáng thương, đều là giả
dối hết!
Lúc này nhìn đứa bé nằm trong lòng Liễu Sắt một lần nữa, đôi mắt nhỏ
dài, môi mỏng cằm nhọn, tuy không mở ra nhưng đã có nét ma mị, thật là…
sao lại giống Hoa Cửu Dạ đến thế chứ!
Đứa bé này xem chừng chưa quá hai, ba tuổi. Hai, ba năm trước vừa
đúng lúc Hoa Cửu Dạ rời khỏi Hồi Xuân cốc, nếu tính tuổi tác thì hoàn
toàn trùng khớp!
Giống như một sự trùng hợp nhưng sao lại khớp đến thế, ở đâu ra nhiều sự trùng hợp đến vậy!
Thẩm Tri Ly vốn dĩ chỉ định cho ít bạc cho xong chuyện, căn bản là không hề muốn nhúng tay vào chuyện éo le này.
Nhưng bây giờ, con cũng có với nhau rồi, huynh ấy lại không chịu trách nhiệm!
Nắm lấy tay Liễu Sắt, Thẩm Tri Ly trịnh trọng nói: “Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra tên phụ tình đó bắt hắn phải chịu trách
nhiệm!!!”.
Liễu Sắt: “Sao…”.
Thẩm Tri Ly: “Cứ cho là mất trí nhớ cũng không thể che đậy được việc hắn ta phụ bạc!”.
Liễu Sắt cụp mắt “Thật ra tôi không trách chàng, là tôi không xứng
với chàng, chỉ có những cô gái xuất sắc mới xứng với một người như
chàng…”.
Thẩm Tri Ly: “Người như hắn thì sao? Mọi người đều có hai cái chân một cái đầu, chẳng ai cao quý hơn ai, ta đây…”.
Trên đường bỗng có tiếng xôn xao, ai đó hét to: “Cổ Vương điện hình như bị san bằng rồi”.
“Sao có thể như thế được!”, có người nói, “Cổ Vương điện có Cổ Vương đại nhân…”.
Như để đáp lại lời ông ta, lời chưa nói dứt, lại nghe một tràng âm thanh đổ sập inh tai nhức óc vọng đến.
Cổ Vương điện!
Thẩm Tri Ly tâm tư rúng động, nàng ở trong Cổ Vương điện mấy ngày qua không hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại… Bỗng hình ảnh
của Hoa Cửu Dạ vừa nãy xẹt qua đầu, nàng run lên, hướng huynh ấy đi quả
thật là Cổ Vương điện, không phải trùng hợp như thế chứ…
Không đúng, chắc Hoa Cửu Dạ không đến nỗi ngu ngốc như thế! Đơn thương độc mã một mình đi đánh Cổ Vương điện…
Thật quá ngang tàng!
Miệng nói thế nhưng nàng không nén nổi bước chân chạy về hướng Cổ Vương điện.
Thẩm Tri Ly mím chặt môi, bất luận thế nào, nàng cũng không muốn Hoa Cửu Dạ xảy ra chuyện.
Trong Cổ Vương Điện.
Ca Xuy điềm nhiên nắm lấy trùng địch, đứng trên đống đổ nát, tay áo bay chấp chới.
Hoa Cửu Dạ bị bao vây dày đặc bởi những gã vận áo choàng đen nét mặt
căng thẳng, con mãng xà quấn quanh chân y, lưỡi rắn đỏ quạch thè ra.
Cuối cùng, Ca Xuy phá tan im lặng, trong giọng nói kỳ dị lạnh lùng
hình như có hàm chứa một thứ gì khác, gã nói: “Ngươi đến rồi”.
Hoa Cửu Dạ “ừ” một tiếng bằng mũi, khinh khỉnh nhìn Ca Xuy, chỉ thấy trong tay một ánh sáng đỏ xẹt qua, một vật gì đó phóng ra.
Đám người vận áo choàng đen thất kinh, nhưng vật đó bay quá nhanh, không kịp ngăn lại.
“Cẩn thận…”
“Ca Xuy đại nhân…”
Vật đó đã ghim vào mặt Ca Xuy, nhưng không hề có chuyện phọt máu tươi như chúng tưởng mà ngược lại nhẹ như không, Ca Xuy méo mặt kéo vật màu
đỏ từ trên đầu xuống, tay nắm chặt, chìm vào niềm đê mê trong chốc lát.
Đó là thứ gì vậy?
Đám áo đen có người nhận ra, nét mặt từ từ thả lỏng.
Đại nhân, thứ đó… có lẽ nên gọi là… áo yếm.
Hoa Cửu Dạ hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Ngửi đi”.
Ca Xuy khịt mũi ngửi ngửi, mùi son môi dìu dịu, ngoài ra không có mùi gì khác.
Hoa Cửu Dạ khởi động chân tay, khóe môi bạnh ra, nguy hiểm mà ám muội nói: “Khứu giác của ngươi không phải rất tốt sao, thế nói cho ta biết,
người đâu?”
Ca Xuy ngước ánh mắt ngờ nghệch lên.
Đám vận áo choàng đen ôm đầu, muốn nói lại thôi: Đại nhân, tên nghịch tặc này đang chửi người là chó đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT