Sở Thiên giơ tay lên muốn vỗ vào vai Sở Mộ, lại đột nhiên dừng ở giữa không trung. Chỉ thấy hai mắt của hắn trợn tròn, lộ vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi. Vẻ mặt giống như người đột nhiên thấy quỷ thần vậy.

Sở gia là một trong ba gia tộc lớn tại Khai Dương Thành, tổng số người có tới hơn một ngàn. Phủ đệ chiếm diện tích rất lớn. Bên trong, lại chia ra rất nhiều phòng, viện, lầu các.

Sở Thiên và Sở Mộ bảy rẽ tám ngoặt đi tới Hành Vân Viện.

Hành Vân Viện, đây là dùng tên của Sở Hành Vân để đặt, thuộc về biệt viện của Sở Hành Vân. Làm chấp sự nắm quyền trong gia tộc, đệ đệ ruột của gia chủ, chút đãi ngộ này vẫn phải có.

- Mộ Nhi, để nương xem có gầy hay không.

Mẹ của Sở Mộ là Lý Vân Lan nước mắt lưng tròng, vô cùng kích động, nắm vai Sở Mộ, vẻ mặt thân thiết cẩn thận quan sát Sở Mộ, hình như thật sự muốn tìm ra hắn gầy ở đâu.

- Trở về là tốt rồi... Trở về là tốt rồi...

Sở Hành Vân chắp hai tay ra sau lưng, cười to nói. Hắn muốn bước lại, giọng nói kích động, trong mắt tràn ngập sự thân thiết, đơn giản không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng.

Cũng là yêu, nhưng biểu hiện yêu thương giữa phụ thân và mẫu thân, lại tuyệt đối khác nhau. Tương đối mà nói, đối với sự thân thiết và yêu thương dành cho con cái, nữ nhân biểu hiện trực tiếp hơn. Nam nhân bình thường lại thâm trầm hơn. Nhưng bất kể nói thế nào, đều là yêu thương xuất phát từ trong lòng.

Từ ánh mắt, biểu tình và giọng nói của Sở Hành Vân và Lý Vân Lan, Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác được yêu thương. Trong lòng hắn thấy ấm áp, rất tốt đẹp, khiến hắn cũng không tự chủ được cũng theo kích động. Hắn chân thành kêu một tiếng phụ thân, mẫu thân.

Sở Thiên lại đứng ở một bên, không có quấy rầy. Tuy rằng bây giờ trong lòng hắn rất sốt ruột, có chuyện rất quan trọng, muốn nói cho Sở Hành Vân và Lý Vân Lan biết.

Một lúc lâu, Lý Vân Lan mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn lôi kéo một tay của Sở Mộ tới ghế, để Sở Mộ cùng nàng lần lượt ngồi xuống. Sở Mộ không phản đối cũng không có chống cự, thuận theo tự nhiên ngồi xuống. Loại lĩnh hội này cũng không nhiều.

Tiếp theo, là Sở Hành Vân và Lý Vân Lan cùng Sở Mộ nói chuyện phiếm, hỏi thăm một ít chuyện trong cuộc sống tại Thanh Phong Kiếm Phái, ăn thế nào ở thế nào có hay bị khi dễ hay không.

Nếu như là Sở Mộ trước đây, hơn phân nửa sẽ cảm thấy không nhịn được. Nhưng Sở Mộ bây giờ là Sở Mộ mới, không chỉ không cảm thấy không nhịn được, trái lại trong lòng ấm áp, mỉm cười trả lời từng câu hỏi một.

- Mộ Nhi, lần này về, con có thể ở nhà lâu một chút hay không?

Sở Hành Vân hỏi.

- Con sẽ cố gắng hết mức. Nhưng sợ rằng không có cách nào ở quá lâu được.

Sở Mộ nói. Hắn đã đáp ứng Lăng Phong Chưởng Viện, trong vòng ba tháng phải quay về. Theo kế hoạch của bản thân Sở Mộ là sau khi qua ngày đại thọ của gia gia, hắn sẽ ở lại thêm mấy ngày, rồi quay về kiếm phái. Bởi vì hắn vẫn dự định đi tới đài đấu kiếm tiếp tục thủ kiếm đài, thu được Luyện Khí Hoàn, để tu vi của mình mau chóng tăng lên tới bát đoạn đỉnh phong.

- Phụ thân, nương, các người biết tu vi của A Mộ bây giờ không?

Sở Thiên rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào, lập tức nói ra. Hơn nữa, giọng nói hết sức kích động.

Phản ứng của Sở Hành Vân và Lý Vân Lan đầu tiên là sửng sốt.

Bọn họ đều biết thiên phú của Sở Mộ rất bình thường. Mặc dù nói là bái nhập Thanh Phong Kiếm Phái, có thể tốt hơn so với ở Sở gia, nhưng chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, sợ rằng có tiến bộ cũng không lớn lắm.

Bởi vậy, bọn họ đều cố gắng quên đi vấn đề này. Bọn họ rất sợ mình vừa nhắc tới, sẽ làm Sở Mộ cảm thấy khó chịu.

Không nghĩ tới, chính là con trai trưởng của bọn họ lại đặc biệt đưa ra chuyện này. Đồng thời giọng nói kia đặc biệt kích động. Hình như là có niềm vui bất ngờ nào đó.

Nghĩ tới đây, Sở Hành Vân thi triển quan khí thuật, nhìn về phía Sở Mộ. Tiếp theo, hai mắt hắn trợn trừng. Tròng mắt cũng thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Miệng hắn còn không tự chủ được mở ra. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thấy vẻ mặt trượng phu như vậy, Lý Vân Lan cũng thi triển quan khí thuật nhìn về phía Sở Mộ. Tiếp đó, hai mắt nàng cũng trợn tròn, trên mặt lộ ra đầy vẻ khiếp sợ.

Thấy biểu tình của song thân, Sở Thiên đắc ý hừ hừ hai tiếng, giống như bản thân hắn khiến song thân cảm thấy khiếp sợ vậy. Điều này làm cho Sở Mộ có chút cảm động.

- Mộ Nhi... Con... Con... Tu vi này của con... Là thật sao?

Sở Hành Vân lắp ba lắp bắp hỏi, vẫn chấn động vô cùng.

- Là thật.

Sở Mộ cười nói.

- Thật sự... Thật sự là kiếm khí cảnh bát đoạn... Ta thế nào lại cảm giác hình như mình đang nằm mơ vậy...

Sở Hành Vân vẫn lắp ba lắp bắp hỏi:

- Mộ Nhi, nói nhanh lên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tu vi của con làm sao lại nâng cao nhanh như vậy?

Lý Vân Lan và Sở Thiên cũng tròn mắt nhìn Sở Mộ, chờ Sở Mộ giải thích.

Sở Mộ mỉm cười, liền nói sơ qua những chuyện đã xảy ra một lần. Chuyện về Vương Phong, hắn chỉ nói sơ lược, cũng không có nói là cuộc chiến sinh tử. Chỉ nói phân ra thắng bại mà thôi.

Vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên tập trung tinh thần lắng nghe. Sau khi nghe xong, bọn họ mới thở ra một hơi.

- Thì ra là thế. Không nghĩ tới Mộ Nhi con ở Thanh Phong Kiếm Phái mấy tháng, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tu vi cũng nhận được cách thức nâng cao tăng vọt. Thực sự bất ngờ.

Sở Hành Vân than thở. Vẻ mặt Lý Vân Lan và Sở Thiên lại đầy thán phục.

- Những gì A Mộ từng trải qua, so với ta còn phong phú hơn nhiều. Ta ở Lưu Vân Kiếm Phái, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện ra, vẫn là tu luyện.

Sở Thiên có chút hâm mộ. Đột nhiên thần sắc hắn thoáng động, nhìn về phía Sở Mộ:

- A Mộ, nói như vậy, bây giờ kiếm thuật của đệ rất lợi hại đi. Được rồi. Chúng ta đi vào trong viện vận động tay chân một chút.

- Được.

Sở Mộ không từ chối.

Sở Hành Vân và Lý Vân Lan không có ngăn cản. Tu vi của Sở Mộ bất ngờ đạt được bát đoạn, khiến cho bọn họ đặc biệt khiếp sợ. Lúc này, bọn họ cũng muốn xem thử kiếm thuật của Sở Mộ ra sao.

Bất kể nói thế nào, đây là thế giới kiếm giả. Nếu là một kiếm giả, khi có tu vi kiếm khí cường đại và kiếm thuật tinh tế, mới có thể sống yên phận.

- Thiên nhi, con phải chú ý ra tay đúng mực.

Lý Vân Lan đặc biệt phân phó nói.

- Yên tâm đi, nương.

Sở Thiên vỗ nhẹ vào ngực, bảo đảm nói.

Trong sân, Sở Thiên cùng Sở Mộ đứng cách nhau năm thước, từ phía xa đối diện nhau. Từng người rút kiếm của mình ra. Vợ chồng Sở Hành Vân lại đứng ở một bên, mỉm cười nhìn.

- A Mộ, trước đó không lâu ta vừa đột phá cửu đoạn, là tu vi cửu đoạn sơ kỳ. Chỉ có điều đệ yên tâm, ta sẽ khống chế tu vi ở bát đoạn sơ kỳ, tương đương với đệ.

-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play