Hàn Thụy nói, trong đầu không tự giác mà xuất hiện ý niệm, ý niệm này hiện lên trong đầu, từ khi hắn toàn lực ra tay lại bại trong tay Sở Mộ đã lập tức sinh sôi. Đó chính là ý nghĩ có lẽ Sở Mộ có thể đánh bại Vương Phong.

- Được, vậy ngươi dẫn ta đi, ta không biết Sinh Tử kiếm đài ở nơi nào a.

Sở Mộ nói một câu thiếu chút nữa làm cho Hàn Thụy ngã ngửa.

- Đi thôi, bây giờ ta dẫn ngươi đi.

Lúc này có không ít đệ tử nội môn đều xuất hiện, đi tới, trong đó còn có đám người Tề Bạch Trang Thu Sinh.

- Đây không phải là Sở Mộ sao? Sao vậy, chẳng lẽ ngươi định trốn tránh hay sao?

Tề bạch không ngừng cười nhạo:

- Ta cho ngươi biết, ngươi trốn không thoát đâu, vẫn nên ngoan ngoãn đi lên Sinh Tử kiếm đài đi. Hôm nay chính là ngày cuối cùng ngươi còn trên nhân thế. Ha ha ha ha ..

- Lăn...

Nhìn Tề Bạch, ánh mắt Sở Mộ lạnh nhạt, lạnh lùng thốt ra một chữ, lập tức khiến cho tiếng cười của Tề Bạch im bặt, vẻ mặt giống như ăn phải giòi bọ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hai mắt lộ ra hung quang.

- Cuồng sao? ngươi cứ cuồng đi, ngươi chỉ có thể cuồng lúc này nữa thôi.

Tề Bạch hung dữ nói.

Bởi vì có liên quan tới Sinh Tử kiếm đài, đệ tử nội môn ba viện đều dậy sớm hơn bình thường. Hơn nữa cũng không có tu luyện, sau khi rửa mặt xong, cả đám xuất phát, đi tới Sinh Tử kiếm đài.

Sinh Tử kiếm đài không ở trong ba viện, mà ở cách đằng sau Chấp Pháp Đường không xa, là dùng những tảng đá xám trắng được đánh bóng xây thành một cái đài cao nửa thước, rộng mười mét, bốn phía cũng là đất đá màu xám trắng. Diện tích rất lớn, có thể đồng thời dung nạp mấy trăm người cũng không có vẻ chen chúc.

Lúc này Vương Phong đang đứng trên kiếm đài, nhắm hai mắt, tay trái cầm kiếm, hai tay khoanh trước ngực, không nhúc nhích một chút nào, giống như pho tượng vậy.

Liên tục không ngừng có người chạy tới, ở bốn phía kiếm đài hàn huyên, nhưng cũng không có tới quá gần, ước chừng cách kiếm đài năm mét.

- Ồ? Vương Phong đã tới.

- Nhìn bộ dáng của hắn dường như không chờ được a.

- Sở Mộ kia đâu? Còn chưa tới sao, không phải là không dám tới đó chứ?

- Hừ, chỉ là một đệ tử nội môn mới mà thôi, cho dù ở ngoại môn lấy được một ít tên tuổi, có thể hung hăng càn quấy trong nội môn, sư huynh Vương Phong sẽ khiến cho hắn hiểu cái gì gọi là chênh lệch.

Đây là một đệ tử tu vi Kiếm Khí thất đoạn của Minh Lôi viện nói.

- Ngươi sai rồi, hắn không có cơ hội biết rõ, bởi vì Sinh Tử kiếm đài, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Không phải ngươi chết thì chính là ta vong.

Bên cạnh cũng là một người đệ tử Minh Lôi viện đang cười lạnh nói.

- Tên đệ tử vừa tiến vào nội môn gọi là Sở Mộ này không biết có phải luyện kiếm tới mức đầu óc hỏng rồi hay không? Không ngờ lại đồng ý sinh tử kiếm đấu với Vương Phong, ta thấy hắn tự mình tìm đường chết a.

Đây là nhận định của một gã đệ tử nội môn Bích Thủy viện.

- Ai biết được, có lẽ hắn đánh giá cao thực lực của mình, cho rằng mình có thể nhận được danh hiệu đệ nhất ngoại môn là có thể hoành hành trong nội môn a.

- Thực là bi ai a. Lăng Phong viện không ngờ lại xuất hiện kẻ không biết tự lượng sức như vậy. Khá tốt, may mà hắn không lựa chọn Bích Thủy viện chúng ta, bằng không Bích Thủy viện chúng ta sẽ bị mất mặt lớn a.

- Xem kìa, người Lăng Phong viện tới rồi.

Mọi người nhìn qua, quả nhiên thấy một đám người, ước chừng có ba mươi người đi tới. Rõ ràng là đệ tử nội môn Lăng Phong viện, Sở Mộ cũng có bên trong, đang cùng Hàn Thụy chậm rãi đi ở phía sau cùng.

Dường như cũng nghe thấy lời nói này, hai mắt Vương Phong đột nhiên mở ra, trong nháy mắt nhìn thẳng về phía đám đệ tử Lăng Phong viện, lướt qua mọi người, nhìn thẳng về phía Sở Mộ. Ánh mắt oán độc giống như lợi kiếm bắn ra, phảng phất như muốn giết chết Sở Mộ, mà bàn tay hắn thì nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trên người Vương Phong bộc phát ra, cả đám lập tức kinh hãi.

Cùng lúc đó, chấp pháp trưởng lão cùng với một vị trưởng lão của mỗi viện tiến tới, ngồi xuống trên những chiếc ghế gỗ đã chuẩn bị từ trước.

Vừa vặn bốn vị trưởng lão ngồi ở mặt phía đông, đệ tử nội môn ba viện thì ở ba mặt phía Tây, Nam, Bắc, phân biệt rõ ràng. Mà đệ tử chấp pháp Lục Tuyết và Ngôn Lăng thì đứng ở hai bên phái trải chấp pháp trưởng lão.

Không nói gì, Sở Mộ chậm rãi đi về phía kiếm đài, nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở vị trí cách xa Vương Phong năm mét, từ xa nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt, không gợn sóng, không sợ hãi. Ánh mắt tràn ngập oán hận của Vương Phong cũng không ngừng tản mát ra sát khí, thế nhưng không tạo thành chút ảnh hưởng nào với hắn.

- Bổn phái đã năm năm qua chưa từng xuất hiện sinh tử kiếm đấu. Đây cũng là lần đầu tiên trong năm năm qua bản trưởng lão chủ trì sinh tử kiếm đấu. Một bên là đệ tử Minh Lôi viện uy tín cực cao là Vương Phong, một bên là tân tấn đệ tử nội môn Sở Mộ của Lăng Phong viện. Với tư cách là chấp pháp trưởng lão của kiếm phái, bản trưởng lão cũng chân thành hy vọng, song phương có thể dùng biện pháp ôn hòa giải quyết mâu thuẫn. Bất luận là bên nào chết, đối với bổn phái mà nói đều là tổn thất.

Chấp pháp trưởng lão đứng lên, trầm giọng nói:

- Bây giờ bản trưởng lão lại nói một lần, hai người các ngươi có bằng lòng dùng phương thức khác giải quyết mâu thuẫn hay không?

- Đa tạ Chấp pháp trưởng lão, ta lựa chọn sinh tử kiếm đấu.

Vương Phong nói, lúc nói luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt đỏ tươi.

- Đa tạ ý tốt của Chấp pháp trưởng lão, Sở Mộ ghi nhớ.

Sở Mộ quay người về phía Chấp Pháp trưởng lão thi lễ rồi nói.

Cho dù Vương Phong nguyện ý, Sở Mộ hắn cũng không đồng ý. Vương Phong này lòng dạ hẹp hòi, là người có thù tất báo. Hơn nữa lại có chút tâm kế, một khi để cho hắn ta có chút cơ hội, tất sẽ cắn không nhả, khó lòng phòng bị, cho nên hắn ta phải chết.

Đối với Sở Mộ mà nói, Vương Phong chỉ là chướng ngại vật mà thôi.

Mà Vương Phong, hận ý sâu đậm với Sở Mộ, muốn giết Sở Mộ cho thống khoái, càng không có khả năng đồng ý với đề nghị của Chấp Pháp trưởng lão.

- Song phương đã lựa chọn Sinh Tử kiếm đấu, vậy thì bản trưởng lão cũng không ngăn cản nữa.

Mặt Chấp pháp trưởng lão không chút biểu tình, hai hàng lông mày tràn ngập uy nghiêm, nói:

- Sinh tử kiếm đài, sinh tử kiếm đấu, đều dùng thủ đoạn kiếm thuật của mình, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Nhưng mà bản trưởng lão vẫn hy vọng, có thể không giết chết đối phương thì đừng giết đối phương.

- Nếu như song phương đã chuẩn bị tốt, vậy bản trưởng lão tuyên bố, Sinh tử kiếm đấu.... bắt đầu.

Chấp pháp trưởng lão ra lệnh một tiếng, lập tức bầu không khí giương cung bạt kiếm ngưng tụ, một cỗ sát khí giống như cơn gió lạnh thổi qua, làm cho toàn thân mọi người không tự chủ được mà run lên, vô thức rụt cổ lại.

Hai đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ và Vương Phong đồng thời rút kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play