Hai móng vuốt của Tiểu Huyết Yêu biến dị ngăn cản trước ngực, chỉ là lại không thể nào phát huy ra chút tác dụng nào, kiếm quang màu trắng cô đọng lại trực tiếp đâm vào khe hở giữa hai móng vuốt, phá vỡ ngực tiểu Huyết Yêu biến dị, đâm vào trong tim nó. Kiếm khí màu trắng đáng sợ bộc phát, hàn ý xâm nhập.

Trái tim tiểu Huyết Yêu biến dị bị nghiền nát, đồng thời cũng đông cứng lại, tất cả sinh cơ bị chôn vùi.

Thân ảnh trắng như tuyết kia đáp xuống đất, lúc này Sở Mộ mới nhìn rõ người vừa mới xuất ra một kiếm tuyệt đại phong tình kia là Hàn Nhược Tuyết.

...

- Đa tạ hàn sư tủy.

Mở hai mắt ra, Sở Mộ đứng dậy hạ kiếm lễ với thân ảnh trắng như tuyết đang đứng sừng sững bất động ở trước mắt, tỏ vẻ tôn kính và biết ơn vô cùng chân thành.

Nếu không phải Hàn Nhược Tuyết xuất hiện, mạng nhỏ này của Sở Mộ chỉ sợ sẽ trở thành thức ăn trong miệng tiểu Huyết Yêu biến dị tứ vân kia.

Cho nên Hàn Nhược Tuyết có ân cứu mạng với Sở Mộ, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng mà Sở Mộ lại không có hứa hẹn, báo đáp gì, đây không phải là thói quen của hắn. Hắn sẽ một mực ghi nhớ ân tình này trong lòng, một ngày kia sẽ trả hết cho đối phương.

HUống chi sau khi dùng một kiếm tràn ngập phong tình kia đánh chết tiểu Huyết Yêu biến dị, Hàn Nhược Tuyết cũng không có vứt bỏ Sở Mộ không để ý, mà đứng ở một bên chờ Sở Mộ khôi phục.

Quay đầu lại nhìn Sở Mộ, đôi mắt lạnh nhạt như nước, không nói một lời, hóa thành một đạo thân ảnh màu trắng bay vút mà đi, trong nháy mắt đã rời xa.

- Tiểu Huyết Yêu biến dị thật là đáng sợ.

Sở Mộ nhìn qua bóng lưng Hàn Nhược Tuyết biến mất, lại nhìn đầu tiểu Huyết Yêu biến dị chỉ còn tấm da trên mặt đất, âm thầm thở dài một hơi rồi nói:

- Hàn Nhược Tuyết càng thêm đáng sợ a.

Linh khí trong Huyết Yêu cảnh thiếu thốn, Sở Mộ phục dụng một khỏa Khí hoàn đan mới có thể bổ sung được tiên thiên kiếm khí. Về phần tinh thần và tứ chi bách hải mỏi mệt thì cần một chút thời gian để khôi phục. Trước đó trong quá trình khôi phục tiên thiên kiếm khí hắn cũng khôi phục được hơn phân nửa.

Sở Mộ dứt khoát lần nữa ngồi xếp bằng, làm cho tinh thần và thân thể được khôi phục.

- Không biết khi nào ta mới có được thực lực như Hàn sư tỷ?

Sở Mộ âm thầm nói, hai mắt dần dần tỏa sáng, trong đầu nhớ tới một màn ngang trời xuất thế của Sở Mộ.

- Trực tiếp mà sắc bén, không có động tác dư thừa, kiếm quang cô dọng, tạo nghệ kiếm thuật của Hàn sư tủy này tuyệt đối còn mạnh hơn Tư Đồ Khấu.

- Một kiếm kia...

Trong đầu Sở Mộ hiện lên một kiếm kinh diễn tràn ngập truyệt đại phong tình mà Hàn Nhược Tuyết thi triển ra bông tuyết đầy trời đánh bay Tiểu Huyết Yêu biến dị kia.

Đại não nhanh chóng vận chuyển, lực lượng linh hồn vốn khôi phục một ít lại lần nữa tiêu hao.

- Một kiếm kia ẩn chứa Tuyết chi ý cảnh, hơn nữa cấp độ lĩnh ngộ tuyệt đối còn trên Phong chi ý cảnh của ta.

Sở Mộ thầm suy nghĩ rồi nói:

- Mặt khác, ta vẫn cảm nhận được kiếm thế chấn động từ một kiếm kia.

- Có thể trong hơn bảy vạn đệ tử nội phủ đứng vững ở vị trí thứ năm mươi ba trong Đồng kiếm bảng, nói nàng lĩnh ngộ Tuyết chi ý cảnh tới ngoài năm thành cũng không có gì là kỳ quía. Nói nàng lĩnh ngộ kiếm thế cũng không kỳ quái. Thậm chí còn không kém hơn kiếm thế của ta.

- Nhưng mà đem ý cảnh và kiếm thế tiểu thành ngưng tụ trong một kiếm rồi thi triển ra, đây chẳng lẽ là ảo giác của ta hay sao?

- Hay là nói, đem ý cảnh và kiếm thế kết hợp tại một kiếm rồi phóng thích ra? Là một cấp độ kiếm thế càng sâu, càng thiết thực hơn?

- Cảm giác của ta nhất định không sai, một kiếm kia không chỉ có Tuyết chi ý cảnh mà còn có kiếm thế bên tỏng, thực sự là ý cảnh dung hợp với kiếm thê.s

Ngoài khiếp sợ ra, Sở Mộ lâm vào trong trầm tư.

Kiếm thế.

Trong Thanh Phong kiếm phái, hắn là đệ tử ngoại môn, đối mặt với đệ tử nội môn Vương Phong áp bách, hắn lần đầu chạm tới da lông của kiếm thế, lúc ấy hắn lại không hiểu.

Là Kiếm Các trưởng lão mở cánh cửa này cho Sở Mộ, làm cho hắn nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cho hắn biết một cảnh giới của Kiếm đạo khác là kiếm thế.

Từ đó về sau Sở Mộ luôn cố gắng lĩnh ngộ, cuối cùng dưới cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ bán bộ kiếm thế, rồi sau đó lại hòa hợp kiếm thế, đạt tới cấp độ nhập môn.

Nhưng mà trong kiếm thế kia, sự thiết thực lại vô cùng đơn điệu, chỉ là vào thời khắc tất yếu phóng thích ra chấn nhiếp địch nhân, cố gắng đạt tới mục đích tuyệt sát trong nháy mắt mà thôi.

Mãi tới khi tới ngoại phủ, nhìn thấy Hoàng Phủ Thắng Long và Âu Dương Thành Nghiệp chiến đấu, cuối cùng Hoàng Phủ Thắng Long thi triển ra một kiếm kia, là kiếm thế hội tụ vào kiếm tỏng tay phóng thích ra ngoài. Uy lực một kiếm kia làm cho Sở Mộ khiếp sợ, đồng thời cũng mở ra một cánh cửa cho Sở Mộ.

Cảnh sắc bên ngoài cánh cửa chính là một cánh cửa khác kéo dài.

Về sau Sở Mộ cố gắng tìm hiểu làm sao có thể ngưng tụ kiếm thế lên thân kiếm, rốt cuộc cũng mượn đám người Hoàng Phủ Thắng Long đột phá tới Hóa Khí cảnh, thành công tìm hiểu, sáng chế ra Phá ngục nhất kiếm.

Nhưng mà thật không ngờ Phá Ngục nhất kiếm còn chưa kịp tỏa sáng thì hắn lại đột nhiên nhìn thấy một kiếm siêu việt Phá Ngục nhất kiếm.

Hoặc là nói, một kiếm kia của Hàn Nhược Tuyết tương đương với bản thăng cấp của Phá Ngục nhất kiếm.

Đủ loại ý nghĩ tràn ngập trong đầu Sở Mộ.

- Một kiếm kia rốt cuộc là ý cảnh kéo dài hay là kiếm thế kéo dài?

Trong đầu Sở Mộ đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.

Một kiếm kia đương nhiên có cả ý cảnh và kiếm thế, là cả hai dung hợp làm một, vậy rốt cuộc là ý cảnh hay kiếm thế kéo dài đây?

Suy nghĩ lâu không có kết quả, Sở Mộ đột nhiên thanh tỉnh, không khỏi nở nụ cười tự giễu.

- Bất kể là ý cảnh kéo dài hay là kiếm thế kéo dài, đều là một kiếm đem ý cảnh và kiếm thế kết hợp thành công lại, uy lực đơn thuần so với Phá ngục nhất kiếm còn cường đại hơn.

- Cảnh giới kiếm đạo.... Kiếm thế.. Quả nhiên so với ta suy nghĩ còn càng thêm thâm ảo và phong phú, càng thêm khó lường hơn...

- Kiếm giả... Kiếm giả... Không hổ là nền văn minh không biết phát triển bao nhiêu vạn năm, còn vượt xa Kiếm thuật sư chỉ vẻn vẹn có mấy ngàn năm lịch sử.

Từ trước tới nay Sở Mộ chưa bao giờ cho rằng Kiếm giả của Cổ Kiếm đại lục không bằng Kiếm thuật sư, chính thức mà nói, cả hai ai cũng có sở trường riêng.

Nói một cách tương đối, Kiếm thuật sư chú trọng kiếm thuật trụ cột, có được trụ cột không gì sánh nổi. Mà Kiếm giả, kiếm thuật trụ cột chỉ là một thứ thoáng qua, chỉ là cũng không thể thiếu được. Sau này còn phát triển cao siêu hơn.

- Muốn tìm hiểu ra một kiếm này cũng không dễ, ít nhất hiện tại ta không có bất kỳ đầu mối nào.

Sở Mộ thầm n ghĩ:

- Trước tiên vẫn nên khôi phục tinh khí thần tới đỉnh phong. Tiếp tục tìm kiếm tiểu Huyết Yêu mà giết, thu hoạch Huyết Yêu hạch. Về phần một kiếm này, có thể chậm rãi tìm hiểu. Dùng ngộ tính của ta, muốn tìm hiểu có lẽ không cần tốn quá nhiều thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play