Trong lòng Sở Mộ còn đang tự hỏi về vấn đề này.

- Chém nứt đá!

Một tiếng quát lớn, ý cảnh lực lượng dưới sự vận dụng của Hoàng Phủ Cuồng giống như bạo long hình người. Trọng kiếm từ phía xa vung lên chém xuống. Kiếm khí đáng sợ ngưng tụ phun trào. Một kiếm chém tới. Đài đấu kiếm ở dưới một kiếm này lại bị cứng rắn nứt ra một rãnh lớn.

Tốc độ không nhanh, nhưng uy lực mạnh mẽ tới cực điểm. Ngay cả đám người Hoàng Phủ Thắng Long cũng lộ ra một tia ngưng trọng.

- Người cao to lực lượng mạnh hơn lý.

Hoàng Phủ Phi Yến cười hì hì nói, rung đùi đắc ý.

- Kiếm kỹ thật mạnh.

Sở Mộ âm thầm kinh hãi, cũng không với va đụng vào. Bởi vì hắn biết rõ ràng, lực lượng không phải là thứ mình am hiểu. Lấy phương diện mình không am hiểu va chạm với phương diện đối phương am hiểu chính là cách làm ngu xuẩn.

Huyễn ảnh thân pháp thi triển ra. Ba huyễn ảnh thoáng hiện, trái và phải chính giữa. Nhất thời ba huyễn ảnh ở dưới chém nứt đá bị diệt vong. Sở Mộ lại giống như một làn gió xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Cuồng.

Đại Phong Động Sơn Lâm!

Hoàng Phủ Cuồng cả kinh, vội vàng vung kiếm lên. Thanh trọng kiếm màu đen vung lên chém xuống, thanh thế cực lớn, đánh nát từng trận gió lớn thổi tới.

- Phá Địa Trảm!

Tiếng quát lớn lần thứ hai vang lên. Hoàng Phủ Cuồng mượn lực va chạm cùng Đại Phong Động Sơn Lâm bay lên trời. Kiếm khí trào dâng, lực lượng cuồng bạo. Một kiếm giống như thiên thạch công kích rơi xuống đất.

Da đầu Sở Mộ tê dại. Hắn vội vàng thi triển Tật Phong Lược Ảnh nhanh chóng tránh né.

Một tiếng động vang lên. Bụi bặm tung bay, đá vụn bắn ra. Đài đấu kiếm bị chém thành một vết nứt dài, giờ lại bị phá ra một cái hố lớn. Một kiếm của Hoàng Phủ Cuồng cắm ở trong hố sâu. Còn có vô số tàn dư kiếm khí bắn nhanh.

Thân hình Sở Mộ lắc lư, tránh đá vụn cùng kiếm khí bắn nhanh đến.

Kim Phong Liệt Không.

Hoàng Phủ Cuồng sởn tóc gáy, rút ra trọng kiếm chắn ngang trước người. Kiếm khí thành giáp bật ra.

Tiếng leng keng vang lên. Kim quang chợt lóe lên. Hoàng Phủ Cuồng chỉ cảm thấy hai tay chấn động. Một phong quang đáng sợ thẩm thấu đến. Kiếm khí hộ giáp trong nháy mắt bị đánh nát.

Hoàng Phủ Cuồng phản ứng cực nhanh, kiếm khí hộ giáp vừa bị nghiền nát chớp mắt liền xông thẳng lên khoảng không, tránh Kim Phong Liệt Không đến ngay sau đó.

- Đoạn Nguyệt Trảm!

Từ trên cao nhìn xuống giống như lưu tinh rơi xuống đất, trọng kiếm giơ cao quá đỉnh đầu. Kiếm khí toàn thân hội tụ. Hai thành chín ý cảnh lực lượng hoàn toàn không giữ lại. Một kiếm này, là một kiếm chí cường của Hoàng Phủ Cuồng.

Sát chiêu không rơi, khí tức đáng sợ đã đè ép xuống khiến không khí xung quanh gần như đông cứng lại, khiến người ta không thể không lại lui lại, mới có thể duy trì được hơi thở. Thần sắc đám người Hoàng Phủ Thắng Long thoáng thay đổi. Một kiếm như vậy đã khiến cho bọn họ cảm thấy uy hiếp lớn lao.

Trên đài đấu kiếm Sở Mộ chỉ cảm thấy không khí nghiền ép. Phía trên dường như có một ngọn núi ngưng tụ thành hình trấn áp xuống, muốn ép hắn thành bánh thịt.

Tiếp theo, một tia kiếm quang dường như đến từ thiên ngoại, sáng ngời loá mắt, tràn ngập cảm giác hủy diệt. Một kiếm phá vỡ núi cao, công kích nặng nề rơi xuống đất.

Trong đồng tử Sở Mộ có từng cơn gió nhẹ thổi qua. Kiếm khí bắt đầu khởi động. Quần áo trong gió kêu lên phần phật.

Một kiếm chém ra, không mang theo khói lửa. Tiếp theo, gió nhẹ thổi bay, gió mát nhộn nhạo, gió to gào thét, cuồng phong rít gào.

Phong Chi Tương bản đơn giản hóa!

- Là một kiếm kia!

Thần sắc đám người Luyện Thanh Vân ngẩn ra.

Đoạn Nguyệt Trảm cùng Phong Chi Tương bản đơn giản hóa va chạm, tiếng nổ kịch liệt phát ra liên tục không ngừng, cùng trở nên tán loạn.

Một đạo sát khí rét lạnh xoay quanh ở trong gió, xẹt qua một đường vòng cung, bắn về phía Hoàng Phủ Cuồng.

Sắc mặt Hoàng Phủ Cuồng đại biến, vội vàng dùng kiếm ngăn cản ở trước người, mạo hiểm ngăn cản sát khí.

Một tiếng động phát ra. Sát khí bị nghiền nát. Lực lượng khổng lồ trùng kích khiến Hoàng Phủ Cuồng không khống chế được bay ngược ra, rơi xuống đất. Phía dưới chính là bên ngoài đài đấu kiếm, một khi rơi ra khỏi đài đấu kiếm xem như hắn thua.

Xoay người giữa không trung, trọng kiếm chém ra kiếm khí công kích mặt đất, phát sinh phản lực. Thân hình chợt dừng lại.

Bàn tay Hoàng Phủ Cuồng với kiếm khí bao vây đánh ra, bay vút lên trời cao, lộn ngược lại, rơi về phía đài đấu kiếm.

Vừa rơi xuống đài, khóe mắt thoáng lại thấy có thân ảnh tới gần. Theo bản năng hắn chém ngang một kiếm.

Sở Mộ tránh kiếm của Hoàng Phủ Cuồng, mang theo huyễn ảnh. Có chừng chín huyễn ảnh vây quanh Hoàng Phủ Cuồng. Huyễn ảnh nửa thật nửa giả khiến Hoàng Phủ Cuồng khó có thể nhận.

- Cần gì quan tâm ngươi là thật hay giả. Ta một kiếm phá hết!

Hoàng Phủ Cuồng không quan tâm. Hai tay hắn nổi lên cơ bắp. Lực lượng khủng khiếp bạo phát. Dưới ý cảnh lực lượng tăng gấp bội, trọng kiếm lướt ngang qua xung quanh, rất có tư thế uy mãnh càn quét thiên quân.

Không phải là kiếm thuật, chỉ là lực lượng thuần túy, chí cương chí dương. Kiếm xuất ra, Sở Mộ thấy được điều mình mong muốn. Kiếm quang vừa chuyển, trở nên ôn hòa.

Một kiếm đâm ra, nhẹ bỗng lại rất thong thả, khiến người ta có thể thấy được rõ ràng quỹ tích trong đó. Nhìn như mềm mại vô lực, nhưng thời khắc tiếp xúc, Hoàng Phủ Cuồng lại phát hiện một kiếm đầy uy mãnh của mình giống như rơi vào vũng bùn, trở nên cực kỳ khó khăn.

Hắn biến sắc, lực lượng mạnh hơn. Nhưng vẫn không có cách nào xoay chuyển loại cục diện này.

Hoàng Phủ Cuồng không khỏi hồi tưởng lại kiếm thuật trước đây hắn từng luyện ở trong đầm nước. Hiện tại cảm giác so với luyện kiếm ở trong đầm nước còn gian nan hơn. Uy lực kiếm thuật cực lớn át chế hắn, căn bản khó có thể phát huy ra đầy đủ.

Lấy nhu thắng cương!

Làm kiếm thuật Tông Sư, Sở Mộ tuy rằng ở trên địa cầu, chỉ tu luyện một môn kiếm thuật cơ sở. Nhưng kiếm thuật cơ sở trải qua kiếm thuật sư các triều đại tổng kết sửa chữa dung hợp. Trong đó bao hàm toàn diện.

Sau khi Sở Mộ đạt được kiếm thuật cấp bậc tông sư mới dần dần phát hiện, môn kiếm thuật cơ sở mình tu luyện nhìn tương đồng với kiếm thuật cơ sở trên đại lục Cổ Kiếm, nhưng trong đó ẩn chứa tinh túy lại càng sâu sắc hơn rất nhiều. Mình chẳng qua là vừa mở ra một cánh cửa lớn, rảo bước tiến vào một trời kiếm thuật mới mà thôi.

Tiết tấu bắt đầu bị Sở Mộ nắm trong tay. Kiếm của Hoàng Phủ Cuồng trở nên thong thả vô lực. Hắn không khỏi cảm thấy đặc biệt phiền muộn.

Tinh luyện hai chiêu kiếm kỹ và một chiêu sát chiêu, tất cả đều không làm gì được Sở Mộ. Hai thành chín ý cảnh lực lượng cũng có không cách nào hình thành áp chế. Ngay cả kiếm thuật cuối cùng so đấu cũng rơi xuống hạ phong.

Loại cảm giác này rõ ràng toàn lực vung kiếm lại mềm mại vô lực, giống như sinh bệnh nặng mới khỏi. có khó khăn phát ra từ sâu trong thân thể, khiến Hoàng Phủ Cuồng thiếu chút nữa thổ huyết.

Mấy kiếm sau, cảm giác chật vật càng sâu, khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.

- Đừng đánh, đừng đánh nữa. Lần này tính là ngươi thắng.

Hoàng Phủ Cuồng hô lớn, thu kiếm nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt buồn bực:

- Loại đấu pháp này không đủ thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play