Nếu như tin tức không sai, chỉ cần bốn người bọn họ xông vào Lưu Phóng Chi Địa, những người truy sát kia liền khó có thể đuổi theo, cho dù bọn hắn cũng tiến vào Lưu Phóng Chi Địa.

Nhưng tình hình bây giờ, Sở Mộ cũng nhìn rõ ràng, không có biện pháp xông vào Lưu Phóng Chi Địa, dù có Cực Phong Hào Phi Hạm.

Với tư cách phi hạm cao cấp nhất của Thâm Lam Thế Giới, ở trước mặt cường giả tuyệt thế, vẫn yếu ớt như vậy.

Ý niệm khẽ động, thanh quang tràn ngập, ở trong phi hạm trống rỗng xuất hiện từng mảnh lá trúc màu xanh, lá trúc từ trên không rơi xuống, tiếp xúc đến phi hạm liền biến mất không thấy gì nữa.

Ngay sau đó, trong phi hạm xuất hiện hư ảnh Thúy Trúc màu xanh, để cho bọn người Cổ Loạn Không trừng lớn hai mắt, trong lúc nhất thời cho là mình xuất hiện trong rừng trúc, không chỉ thấy được cây trúc, chứng kiến lá trúc, còn nghe được mùi thơm ngát thuộc về cây trúc mới có.

Cái này giống như một loại ảo giác, rồi lại chân thật tồn tại, cực kỳ thần kỳ, dùng cảnh giới bây giờ của bọn hắn, căn bản là không cách nào minh bạch.

Sở Mộ cũng không hiểu, cái này vượt qua cảnh giới của hắn nhiều lắm.

Lúc này, ba người Cổ Loạn Không trừng lớn hai mắt, mắt của bọn hắn phản chiếu lấy một đạo thân ảnh, đó là một thân ảnh thanh sắc, từ trong hư vô xuất hiện, ở chỗ sâu trong trúc lâm đi ra, từng bước một, nhìn như chậm chạp, kì thực một bước ngàn dặm, không quá ba bước, liền đi tới trước mặt mọi người, ở bên cạnh Sở Mộ.

Hắn mỗi đi một bước, khí tức lăng lệ ác liệt trên người sẽ cường thịnh một phần, lúc bước thứ hai, khí tức lăng lệ tuyệt thế, để cho ba người Cổ Loạn Không cảm thấy, mình phảng phất bị xé nứt rồi, căn bản không cách nào thở ra, chỉ sau một khắc bọn hắn sẽ tử vong, tính cả linh hồn đều tiêu tán vô hình, lúc này, người áo xanh kia bước ra bước thứ ba.

Bước thứ ba xuống, người áo xanh xuất hiện ở bên cạnh Sở Mộ, trước mặt ba người Cổ Loạn Không, khí tức kinh khủng kia rong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất hết thảy chỉ là ảo giác, trái tim của ba người Cổ Loạn Không vẫn điên cuồng nhảy lên, nói rõ đây không phải ảo giác.

Lúc này, những trúc ảnh kia trở nên nhạt nhòa, tiêu tán vô hình.

- Thanh Y tham kiến Ấn Chủ.

Người áo xanh chuyển hướng Sở Mộ, nhìn Sở Mộ hành lễ.

Ấn Chủ, là tên gọi tắt của Kiếm Tông Linh Ấn chi chủ.

- Thanh Y, nếu có thể, giết cường giả tuyệt thế kia, tận khả năng giết người đuổi đến.

Sở Mộ nói.

- Tuân lệnh.

Thanh âm của Thanh Y đơn giản mà trực tiếp.

Sở dĩ Sở Mộ không có cưỡng cầu giết chết cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung, là vì hắn biết, cường giả tuyệt thế chiến đấu, muốn giết chết đối phương… rất khó.

Không cách nào giết chết, vậy thì hết sức, có thể giết chết là tốt nhất, giết không chết cũng phải ngăn cản đối phương.

Về phần giết chết người truy sát khác, tự nhiên là thành lập ở dưới tình huống đối phó cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung, còn có thừa lực, nếu Thanh Y đầy đủ cường đại.

Thanh Y là cường giả tuyệt thế, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng trong cường giả tuyệt thế, cũng có phân chia mạnh yếu, thực lực của hắn ở trong cường giả tuyệt thế như thế nào, Sở Mộ không rõ ràng lắm.

Bất quá, coi như cường giả tuyệt thế yếu kém gặp gỡ cường giả tuyệt thế cường đại, lẫn nhau chiến đấu, cũng sẽ không đơn giản phân ra thắng bại như vậy, chỉ cần chèo chống một chút thời gian, cũng đủ để cho bốn người Sở Mộ tiến vào Lưu Phóng Chi Địa.

Thanh âm của Thanh Y rơi xuống, thân ảnh của hắn lập tức trở thành nhạt, biến mất, chợt lại xuất hiện ở bên ngoài Cực Phong Hào, từng bước một đi đến chỗ cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung.

Theo cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung lên tiếng uy hiếp Sở Mộ, đến Sở Mộ triệu hồi Thanh Y, thời gian rất ngắn, không đến ba hơi thở, Thanh Y cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cường giả tuyệt thế kia.

Từ khí tức phán đoán, đã biết rõ gia hỏa bận áo dài màu xanh kia, là một cường giả tuyệt thế.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung có chút không hiểu, đối phương là từ đâu xuất hiện, chẳng lẽ một mực ẩn nấp ở trong chiếc phi hạm? Cho tới bây giờ mới đi ra?

Bất kể là tình huống như thế nào, hiện tại cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung, sắc mặt cũng không đẹp thế nào, dù sao, “con vịt” đến tay tựa hồ muốn bay mất a.

Người áo xanh từng bước một đạp trên hư không đi tới kia, hắn nhìn không thấu, cho nên mặt mũi tràn đầy ngưng trọng.

Thanh Y tràn đầy đạm mạc, cũng không có bởi vì đối phương là cường giả tuyệt thế mà xuất hiện chấn động chút nào, thần sắc của hắn không hề biến hóa, khí tức của hắn thì theo bộ pháp dần dần lăng lệ ác liệt, phảng phất một thanh thần kiếm từ từ ra khỏi vỏ, mũi nhọn bức người.

- Các hạ là người phương nào?

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung ngưng trọng hỏi, hắn cảm giác người áo xanh này không dễ trêu chọc, bởi vậy, căn cứ cách nghĩ có thể không là địch thì tốt nhất, nên đặt câu hỏi.

- Người giết ngươi.

Thanh Y trả lời, mây trôi nước chảy, có một loại cảm giác như từng cơn gió nhẹ thổi qua trúc lâm, lá trúc phiêu dật, lại ẩn chứa sát cơ thâm trầm.

Tượng đất còn có ba phần hỏa, huống chi là một cường giả tuyệt thế cao cao tại thượng được rất nhiều người cung phụng, nghe Thanh Y nói, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, khí tức trở nên cường thịnh.

- Đã như vầy, ngươi đi chết a.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung đằng đằng sát khí nói ra một câu, một tay dựng thẳng lên, hư không chấn động lực lượng vô cùng, cường hoành xuyên thấu qua không khí, tựa như triều tịch mãnh liệt, toàn bộ phóng tới Thanh Y, một lớp tiếp một lớp, không ngớt không dứt, một lớp uy lực còn hơn một lớp, càng ngày càng mạnh.

Phi hạm xa xa đuổi theo mà đến cùng Tu Luyện giả khác của Hắc Bạch Viên Cung sắc mặt đại biến, vội vàng thối lui, tránh đi rất xa.

Cái này, là chiến đấu thuộc về cường giả tuyệt thế, phải tránh xa, nếu không lan đến gần, đối với bọn họ mà nói là tai hoạ ngập đầu.

Sở Mộ điều khiển Cực Phong Hào Phi Hạm, cũng nhanh chóng tránh đi, bất quá, hắn không phải hướng đường cũ, mà lao tới Lưu Phóng Chi Địa.

Rất nhiều người đều thấy được Cực Phong Hào hành động, có một nhóm người, ý định bất chấp nguy hiểm đến chặn đường, nhưng bọn hắn liền hối hận.

Chỉ thấy một đạo quang mang thanh sắc lóe lên, người có ý định tiếp tục truy kích Sở Mộ toàn bộ bị chém giết, do đó diệt tâm tư tiếp tục đuổi giết Sở Mộ của những người khác.

Một đạo quang mang thanh sắc kia, là một đạo kiếm khí, do Thanh Y tùy ý vung trảm ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play