Người khiêu chiến muốn thu được thanh đoản kiếm thu được một vị trí trong danh sách, bị người khiêu chiến tất nhiên phải dốc hết toàn lực bảo vệ thanh đoản kiếm, tuyệt không thối lui. Cuộc chiến đấu đặc biệt đặc sắc. Nhưng cuối cùng, bình thường đều là người bị khiêu chiến giành thắng lợi. Nhưng cho dù là thắng lợi, bọn họ hơn nửa cũng bị thương.

Cũng may số lần bị khiêu chiến chỉ có một lần. Bằng không nếu có lần thứ hai, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại.

Một trăm đệ tử kiếm phái thu được thanh đoản kiếm, có chừng gần sáu mươi người là thuộc về ba đại kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh. Còn lại bốn mươi mấy người thì có hai mươi mấy, gần ba mươi người thuộc về tám đại kiếm phái trung phẩm. Mười hai người cuối cùng lại thuộc về ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm.

Mặc dù nói toàn bộ kiếm phái Kiếm Viện tiến tu, kiếm phái hạ phẩm chiếm lớn nhất, có chừng ba mươi sáu kiếm phái, so với kiếm phái thượng phẩm, kiếm phái trung phẩm còn nhiều hơn gấp đôi. Nhưng số lượng cao thủ chân chính còn xa mới bằng được.

Mười hai đệ tử kiếm phái hạ phẩm thu được thanh đoản kiếm, trong đó có ba người là của Thanh Phong Kiếm Phái. Luận về tu vi, thấp nhất là Sở Mộ, sau đó lần lượt là Trịnh Tu Nhiên, La Ngọc Phong cùng với chín khác, đều là tu vi nửa bước Hóa Khí, đến từ cấc kiếm phái hạ phẩm khác nhau.

Ánh mắt các đệ tử thập đoạn đỉnh phong của ba đại kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh còn có tám đại kiếm phái trung phẩm còn chưa khiêu chiến đặc biệt sáng ngời, giống như bóng đèn lóe lên, làm cho đám người La Ngọc Phong cảnh giác vạn phần.

Khiêu chiến bắt đầu từ nửa bước Hóa Khí. Mười người La Ngọc Phong là tu vi nửa bước Hóa Khí lần lượt bị khiêu chiến. Mỗi người lấy ra toàn bộ thực lực, thậm chí không để ý tới tổn thương bản thân, liều mạng phản kích. Bất kể như thế nào, bọn họ nhất định phải bảo vệ vị trí mà mình không dễ có được.

Bởi vì, năm nay là một lần cuối cùng cơ hội của bọn họ. Nếu như không có cách nào tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu, từ nay về sau, bọn họ không có cơ hội nữa.

Căn cứ vào điểm này, cho dù là bỏ ra cái giá lớn, bị trọng thương, bọn họ cũng nhất định phải thắng. Loại sức lực tàn nhẫn như vậy có chút hù dọa đám người khiêu chiến. Dù sao những người khiêu chiến này còn có cơ hội tiếp theo. Trong lòng bọn họ có một phần may mắn này, dĩ nhiên sẽ không liều mạng như vậy.

Cuối cùng, mười người nửa bước Hóa Khí đã có tám người thành công giữ được vị trí của mình. La Ngọc Phong chính là một trong số đó. Nhưng hắn cũng phải bỏ ra một cái giá lớn. Chỉ có điều cái giá lớn ấy, sau khi trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng là có thể khôi phục.

Tiếp đó, đến phiên Trịnh Tu Nhiên. Mặc dù liều mạng, nhưng cuối cùng Trịnh Tu Nhiên vẫn bị đánh bại. Người đánh bại hắn chính là một đệ tử thập đoạn đỉnh phong của kiếm phái thượng phẩm. Hắn cũng bất đắc dĩ. Luận về tu vi, tuy rằng hắn sẽ không kém hơn đối phương, nhưng luận về mức độ tinh thuần của kiếm khí cùng với nắm giữ kiếm thuật các loại, hắn lại không bằng đối phương.

- Sư đệ, ta...

Sắc mặt Trịnh Tu Nhiên tái nhợt, vẻ mặt hổ thẹn, bộ dạng có chút lo sợ bất an, không dám nhìn Sở Mộ. Hắn cảm thấy thanh đoản kiếm này là do Sở Mộ cho hắn. Sở Mộ thu được thanh đoản kiếm này, khẳng định không dễ dàng gì. Mà bây giờ, hắn lại không bảo vệ được thanh đoản kiếm, bị người khác cướp đi. Điều này làm cho hắn cảm thấy vạn phần xấu hổ, thẹn với Sở Mộ.

- Tam sư huynh, sư huynh đã tận lực rồi.

Sở Mộ thấy rõ ràng tất cả những điều này. Cánh tay trái của Trịnh Tu Nhiên còn có một vết thương đang chảy máu đầm đìa:

- Sư huynh vẫn có một lần cơ hội. Cố gắng tu luyện. Tiếp theo, ta và Đại sư huynh đều tin tưởng sư huynh nhất định có thể thu được một vị trí.

- Ừ.

Trịnh Tu Nhiên dùng sức gật đầu, lấy ra Đại Chỉ Huyết Hoàn bóp nát, rắc vào phía trên vết thương để cầm máu.

Người cuối cùng bị khiêu chiến chính là Sở Mộ.

Mặc dù có người biết Sở Mộ có thân pháp cực kỳ nhanh, nhưng cũng có người không biết. Bọn họ nhìn thấy Sở Mộ chẳng qua là tu vi thập đoạn hậu kỳ, có lẽ bởi vì vận khí tốt mới thu được thanh đoản kiếm.

Rút thăm hoàn tất, một đệ tử thập đoạn đỉnh phong của Thượng Huyền Kiếm Phái thu được cơ hội khiêu chiến Sở Mộ.

- Tiểu tử, ngoan ngoãn đem thanh đoản kiếm giao cho ta, để tránh bị thương.

Người khiêu chiến cười lạnh nói.

Sở Mộ khẽ lắc đầu, không trả lời. Hắn rút kiếm, một kiếm chém ra. Đại Phong Động Sơn Lâm, cuồng phong thổi tới, vô cùng mãnh liệt, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

- Phá cho ta!

Người khiêu chiến mở trừng hai mắt, vẻ mặt ngưng trọng. Hai tay hắn cầm Ngụy Kiếm Khí, thi triển kiếm kỹ cao giai, giống như khai sơn lập địa, chém xuống. Tư thế hung mãnh kiên cường. Một đạo kiếm khí màu vàng ngưng luyện, dài đến ba thước chém xuống, dường như muốn tách không gian trước mặt ra.

Va chạm kịch liệt. Vô số kiếm khí nổ tung, bắn nhanh ra bốn phương tám hướng. Trong lúc hỗn loạn, một tia rét lạnh nhộn nhạo, thẩm thấu hư không lan tràn ra. Ngay sau đó, người khiêu chiến chỉ cảm thấy chỗ cổ họng của mình truyền đến từng cảm giác lạnh lẽo.

Mũi kiếm của Sở Mộ đã đặt ở trên cổ họng của người khiêu chiến. Phong quang đáng sợ khiến lỗ chân lông trên cổ họng hắn mở ra, vẻ mặt kinh hãi, đồng tử phóng đại, đầu hơi ngửa ra sau kinh ngạc nhìn Sở Mộ.

- Được rồi. Một vòng khiêu chiến cuối cùng kết thúc. Hiện tại, do Mẫn trưởng lão tuyên bố những người trong danh sách Bách Cường.

Lăng Thương Viêm cao giọng nói.

Một trưởng lão trong đó đi tới giữa đài đấu kiếm, lớn tiếng tuyên bố:

- Năm nay người tiến vào Bách Cường là... Sở Hà, Từ Kiếm Phong, Lý Hoài Ngọc, Chu Hoành Vũ...

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, đi qua một bên. Sắc mặt người khiêu chiến kia đổi tới đổi lui, tự cảm thấy xấu hổ, xoay người rời đi. Trong toàn bộ đài đấu kiếm, chỉ có tiếng Mẫn trưởng lão tuyên bố còn đang vang vọng.

Cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường mỗi năm một lần đã kết thúc.

Ba đại kiếm phái thượng phẩm và viện thế tử Châu Lệnh cùng với tám đại kiếm phái trung phẩm, tất cả đều có không ít đệ tử trúng cử. Ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm, lại tổng cộng có chín đệ tử trúng cử. Tất cả lần lượt đến từ tám kiếm phái hạ phẩm.

Những kiếm phái không có người tham dự, tất nhiên có chút chán nản. Nhất là những người lần cuối cùng tham gia Bách Cường, càng hết sức buồn bã. Bởi vì từ nay về sau bọn họ phải rời khỏi Kiếm Viện quay về trong kiếm phái của từng người, lại không có cơ hội tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ.

Trong tám kiếm phái hạ phẩm có người tiến vào Bách Cường lại tràn ngập vui mừng. Có thể nói là mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn.

- Ha ha ha, quá tốt. Lúc này đây, kiếm phái chúng ta có thể có hai người tiến vào Bách Cường. Từ lúc bản phái sáng lập ra cho tới nay, chưa bao giờ có.

Bên trong Thanh Phong Viện, các sư huynh đệ vô cùng cao hứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play