Môi Sở Mộ khẽ run lên. Trong tai La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đồng thời vang lên câu nói này. Nhưng đám người Chu Hoành Vũ lại không nghe thấy.

La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên hơi ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, cả hai quả quyết lui về phía sau, thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.

Bọn họ cũng không phải là hạng người chậm chạp. Bọn họ hiểu rất rành mạch, đối mặt với Chu Hoành Vũ tứ kiệt Kiếm Viện, lưu lại ngược lại sẽ khiến Sở Mộ bó tay bó chân, còn không bằng nhân lúc trước khi đối phương lên tiếng lập tức rời đi, miễn đi Sở Mộ phải lo lắng.

La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên hành động như vậy, Chu Hoành Vũ cũng không liếc mắt nhìn, không để ý tới, Chu Hoành Vũ không nói gì, đám thủ hạ tất nhiên cũng sẽ im lặng.

Cục diện này nhất thời giống như chín con sói ác bao vây xung quanh một con sơn dương.

- Ta vừa lúc còn thiếu hai thanh đoản kiếm. Ngươi đem hai thanh đoản kiếm của các ngươi cho ta.

Đợi sau khi La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đã rời xa, Sở Mộ lúc này mới mở miệng. Hắn không nhanh không chậm nói, khí độ phi phàm.

- Tu vi không cao, giọng điệu cũng không nhỏ.

Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp một cái, một tia tinh quang sắc bén bắn ra. Không khí dường như muốn đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội.

- Thế tử, người này đặc biệt ngang bướng, lại còn kiêu căng. Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Chu Tử Minh lúc này phụ họa nói:

- Đúng rồi, nghe nói hắn và Sở Hà của Kinh Đào Kiếm Phái còn có chút quan hệ.

- Sở Hà là Sở Hà.

Chu Hoành Vũ lạnh lùng cười, nói:

- Bắt hắn lại cho ta.

Tuy rằng Sở Mộ cứng rắn kheién Chu Hoành Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng chỉ là một kiếm giả thập đoạn hậu kỳ, hắn còn chưa để vào trong mắt. Tự mình ra tay, có vẻ như tự hạ thấp bản thân.

- Sở Mộ, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là có thể kiêu ngạo. Ngoan ngoãn đem đoản kiếm giao ra đây. Bằng không, thấy máu cũng không dễ nhìn.

Chu Tử Minh cười lạnh nói sau đó chậm rãi rút kiếm ra, đi về phía Sở Mộ. Ngoài ra, mấy kiếm giả thập đoạn đỉnh phong khác cũng đã đi tới, hình thành vòng vây.

Sở Mộ không hề động đậy, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại. Lấy sức một mình mình đối đầu với nhiều người như vậy, đặc biệt là trong đó còn có một người Hóa Khí Cảnh đá lĩnh ngộ ý cảnh, hắn không có nắm chắc. Xem ra, chỉ có con đường đánh bất ngờ rồi thoát thân.

Năm kiếm giả thập đoạn đỉnh phong cũng rất lão luyện. Bọn họ từ bốn phương tám hướng bao vây lại, ngăn chặn con đường Sở Mộ có thể thoát đi. Nhưng bọn họ căn bản cũng không biết rõ về năng lực của Sở Mộ. Trong nháy mắt, Sở Mộ rút kiếm ra tay trước. Trực tiếp chính là Đại Phong Động Sơn Lâm.

Gió to thổi tới, kêu phần phật. Nhưng Sở Mộ lại không có sử dụng Phong Chi Ý Cảnh. Bởi vì chỉ thoáng vừa sử dụng, Chu Hoành Vũ hơn phân nửa sẽ nhìn ra được.

Sau sát chiêu, Sở Mộ đâm một kiếm về phía Chu Tử Minh. Tốc độ kiếm rất nhanh, giống như tia chớp lao tới. Trong không khí cũng phát ra tiếng xé gió bén nhọn. Sát khí cuồng bạo lạnh thấu xương cuộn trào mãnh liệt lao tới. Phong quang đáng sợ khiến Chu Tử Minh cảm thấy sởn tóc gáy. Sắc mặt hắn đại biến.

Hắn chỉ cảm thấy động tác của mình bị ảnh hưởng. Toàn thân bị sát khí cùng phong quang đáng sợ trùng kích tới, có cảm giác tê liệt, miễn cưỡng vận chuyển kiếm khí xuất kiếm. Không ngờ Sở Mộ chỉ làm ra một hư chiêu. Một kiếm không đánh lên Ngụy Kiếm Khí của Chu Tử Minh, hóa thành một làn gió mạnh, lưu lại một tia tàn ảnh, nhanh chóng rời xa.

- Thế tử...

Một người nửa bước Hóa Khí đứng bên cạnh cả kinh, vội vàng mở miệng.

- Không cần đuổi theo.

Chu Hoành Vũ nói, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ rời đi, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

Giống như một trận gió thổi qua, mang theo khí lưu màu xanh nhạt quét tới bốn phương tám hướng. Một bóng người toả ra hồng quang bay vút qua, dừng lại ở trước một rừng cây.

Nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng người nào khác, cũng không có cảm nhận được khí tức gì, Sở Mộ thở ra một hơi. Hắn lại lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Dược lực tan ra sau đó tự động vận chuyển, bắt đầu khôi phục kiếm khí đã tiêu hao.

Có chút ngoài dự liệu của hắn, Chu Hoành Vũ không ngờ không đuổi theo. Chỉ có điều Sở Mộ cũng không có suy nghĩ sâu, xem Chu Hoành Vũ rốt cuộc có ý tưởng gì. Hắn đã không rõ ràng lắm, vậy không cần phải vắt óc suy nghĩ làm gì.

Bây giờ, điều Sở Mộ suy nghĩ chính là thanh đoản kiếm bên hông. Rốt cuộc hắn có nên thu nó vào trong vòng tay không gian hay không? Mặc dù không gian bên trong vòng tay không gian chỉ có khoảng một thước vuông, cũng đặt một vài thứ. Ngụy Kiếm Khí khó có thể bỏ vào. Nhưng thanh đoản kiếm dài ba mươi cm lại không có vấn đề.

Sau khi suy nghĩ tự hỏi mấy giây, Sở Mộ liền bỏ thanh đoản kiếm vào bên trong vòng tay không gian. Làm như vậy có lợi mà cũng có hại. Nhưng hiện nay mà nói, lợi nhiều hơn.

- Không biết Đại sư huynh và Tam sư huynh đi về phía nào?

Lại thầm nói với mình. Sở Mộ chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể cố gắng sống sót.

Dược lực Đại Hồi Khí Hoàn của hoàn toàn phát huy. Kiếm khí khôi phục không ít. Sở Mộ nhìn về phía trước, đi nhanh tới, bước vào bên trong rừng cây.

Cánh rừng cây này không giống với những rừng cây trước đó. Cây cối cao lớn hơn, lá cây dày đặc hơn. Cho nên ánh sáng trong rừng ảm đạm hơn so với bên ngoài rất nhiều. Có một cảm giác mát mẻ lan tỏa.

Thiếu đi La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên, Sở Mộ trở nên không có cố kỵ gì.

Đột nhiên, lỗ tai khẽ động.Sở Mộ nghe được phía trước có âm thanh truyền tới. Là tiếng người nói chuyện với nhau. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hắn nghe không rõ bọn họ nói cái gì. Tốc độ di chuyển của hắn chợt nhanh hơn. Phong Trung Du thi triển ra. Hắn lặng lẽ không một tiếng động đi về phía trước.

...

- Quách sư huynh, căn cứ vào kinh nghiệm tìm kiếm của sư huynh, vì sao đến bây giờ, chúng ta một thanh đoản kiếm cũng không có tìm được.

Vương Lân chau mày, giọng nói mang theo vài phần bất mãn, nói.

- Sư đệ, ta đã nói qua, tìm đoản kiếm còn cần có một ít vận khí.

Quách Thừa Cơ cũng nhíu mày đáp lại. Ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có hai kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Tất cả đều là đệ tử của Thượng Huyền Kiếm Phái.

- Hừ, đoản kiếm không có tìm được, Sở Mộ cũng không có gặp phải.

Vương Lân cũng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, trong bụng đầy lửa tức giận đang thiêu đốt mà không có cách nào phát ra ngoài được.

- Sư đệ, yên tâm đi. Cho dù không có cách nào tìm được đoản kiếm, nhưng chờ sau khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường chấm dứt, còn có thể có một cơ hội khiêu chiến. Khiêu chiến những người thu được đoản kiếm. Thắng cũng có thể nhận được một vị trí trong Bách Cường.

Quách Thừa Cơ nói:

- Lấy thực lực của chúng ta, tin tưởng đến lúc đó chọn một hai kẻ yếu kém khiêu chiến, không phải là chuyện gì khó khăn. Về phần Sở Mộ, có thể gặp được thì tự nhiên sẽ gặp được. Nếu không gặp được, chúng ta còn có cơ hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play