Bị khóa chặt nên không thể ra tay, sắc mặt Dương Chân đảo tới đảo lui, hắn quyết đoán trực tiếp xuất kiếm, kiếm quang giết ra nhưng khí thế không đủ, hắn cũng không phải chủ tu kiếm đạo, không có nghị lực quyết tâm vượt qua mọi chông gai của kiếm giả.

Đệ tử Chân Kiếm Tông bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, bọn họ vẫn nắm chặc kiếm, sắc mặt tái nơợt, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt đầy kiên quyết.

- Ánh mắt các ngươi rất không tồi, ta rất ưa thích, hi vọng có thể bảo trì như thế.

Một đệ tử Niết Bàn lục trọng thiên của Huyền Thủy cung cười lạnh lên tiếng.

Dương Chân bị thương, bị Thánh cấp nhất tinh của đối phương kích thương, Vân Phong trưởng lão bị thương lần nữa, hắn bị hai đệ tử Niết Bàn lục trọng thiên của Huyền Thủy cung đả thương, mười tên đệ tử hạch tâm, mười tên đệ tử tinh anh, mười tên đệ tử nội môn đều bị đả thương.

Mười tên đệ tử nội môn chỉ có tu vi Nguyên Cực Cảnh, bọn họ bị khí thế của đối phương ép không thể động đậy.

Bị thương bị thương bị thương, thương thế lần trước chưa khỏi hẳn, hiện tại lại bị thương lần nữa, tổn thương chồng tổn thương.

- Nếu chỉ có như vậy thì ta quá thất vọng rồi.

- Đúng thế, khí thế không tệ, đáng tiếc thực lực quá kém.

Tiếng nói tiếc hận còn mang theo hả hê.

Đệ tử Chân Kiếm Tông quật cường đứng dậy, nắm chặt kiếm trong tay, ngang nhiên không sợ chết.

- Có muốn vượt qua cửa thứ nhất không, nếu muốn thì chui qua nơi này đi.

Một đệ tử Huyền Thủy cung dang rộng hai chân ra và chỉ vào háng.

- Còn ta!

- Ta nữa!

- Đến đây đi, chui qua còn mạng sống, nói không chừng sẽ thả các ngươi sống sót quay về tông môn đấy.

Nhục nhã, nhục nhã lớn lao, sắc mặt các đệ tử Chân Kiếm Tông biến hóa, nội tâm nổi giận, tâm tư càng kiên định hơn trước.

- Muốn giết cứ giết, không giết thỉ thả đi, cách làm như vậy là quá mức.

Đám người đứng ở xa lắc đầu nói ra.

Có ít người vỗ tay khen hay cười to không thôi, bộ dạng xem náo nhiệt.

- Hai lựa chọn, hoặc là chui qua dưới háng, hoặc là chết ở chỗ này, thi thể của các ngươi sẽ được mang tới Chân Kiếm Tông, rồi sau đó Chân Kiếm Tông bị diệt môn.

Đệ tử Huyền Thủy cung kêu gào.

Hai chọn một, không chọn không được.

- Trưởng lão, giết đi qua, mặc dù chết cũng không hối hận.

- Ta muốn dùng máu chứng kiếm tâm.

- Giết!

Mỗi đệ tử Chân Kiếm Tông quát lớn.

- Vậy thì giết!

Vân Phong trưởng lão nói.

- Chờ chút!

Bỗng nhiên Dương Chân mở miệng ngăn lại, đệ tử Chân Kiếm Tông nhìn sang, hắn vội vàng giải thích:

- Ta cảm giác được tông chủ sắp tới.

- Tông chủ sắp tới!

- Tông chủ thật sự sắp tới sao?

Mọi người vốn giật mình, sau đó lại kinh hô.

Muốn hỏi bọn họ kinh nể ai nhất, không thể nghi ngờ đó chính là tông chủ Chân Kiếm Tông.

Thiên phú kinh người, thực lực cường hoành, thủ đoạn cứng rắn, kiếm pháp cao siêu... Bọn họ sùng bái Sở Mộ nhất.

Tông chủ sắp tới, chỉ bốn chữ lại rót lực lượng cho bọn họ, bọn họ như được thêm sinh cơ, khí thế biến hóa rất lớn.

- Khí thế lại biến hóa!

- Các ngươi nghe không, người nọ nói tông chủ sắp tới, chẳng lẽ tông chủ của bọn họ là cường giả tuyệt thế?

Người Huyền Thủy cung cũng nghe Dương Chân nói, cũng cảm thấy khí thế đệ tử Chân Kiếm Tông biến hóa, bọn họ lập tức vui sướng và kích động tuyệt đối phát ra từ nội tâm.

Lúc này Chân Kiếm Tông tham dự vạn tông thịnh hội, chỉ có hai trưởng lão và ba mươi đệ tử, bọn họ biết rõ chi tiết này, lại không biết thực lực tông chủ Chân Kiếm Tông mạnh bao nhiêu.

Chẳng lẽ là siêu cấp cường giả?

Nếu tông chủ Chân Kiếm Tông là siêu cấp cường giả, chỉ sợ Huyền Thủy cung hơn phân nửa không có chút chỗ tốt nào.

Vào lúc đệ tử Huyền Thủy cung kinh nghi bất định, liên tục nhìn sang cường giả Thánh cấp nhất tinh, chờ hắn quyết định.

- Không cần e ngại, đủ loại dấu hiệu cho thấy Chân Kiếm Tông không bằng Huyền Thủy cung chúng ta, cũng không thể so sánh nổi, tông chủ cũng không phải siêu cấp cường giả gì đó, nhiều lắm là cường giả Thánh cấp bình thường, không đủ gây sợ.

Cường giả Thánh cấp nhất tinh của Huyền Thủy cung trầm ngâm sau đó nói ra, mạch suy nghĩ của hắn phân tích rất rõ ràng.

Vừa nghe câu này, đệ tử Huyền Thủy cung thả lỏng băn khoăn trong lòng.

- Đã như vậy chúng ta chậm chút, chờ tông chủ của chúng tới rồi trấn áp, để hắn nhìn môn hạ đệ tử chui qua háng chúng ta, không biết hắn sẽ có sắc mặt gì.

Một đệ tử hạch tâm cười nói.

- Sư huynh nói chí phải.

- Sư huynh có suy nghĩ tốt.

Đám đệ tử Huyền Thủy cung không ngừng phụ họa, tên cường giả Thánh cấp nhất tinh cũng mỉm cười gật đầu.

Trên cổ đạo, người đến người đi, các đệ tử Huyền Thủy cung ngăn cản giữa đường, từ xa đã có rất nhiều người trông thấy, các thế lực khác cũng nhìn sang.

Hào khí có chút quái dị và ngưng trọng.

Người Chân Kiếm Tông đang chờ đợi, người Huyền Thủy cung cũng chờ đợi, người đứng xem cũng chờ đợi, bọn họ đang chờ một người, là tông chủ Chân Kiếm Tông.

- Dương trưởng lão, tông chủ đã tiếp cận chưa?

Vân Phong trưởng lão không chờ được hỏi thăm.

Tuy thân ảnh trong suy nghĩ có tu vi không bằng mình nhưng thực lực còn hơn mình rất nhiều, thiên tư và thủ đoạn cùng thực lực của hắn luôn làm bọn họ tin tưởng, dường như chỉ cần hắn tới là có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Dương Chân bị Sở Mộ nô dịch, trong tâm thần có hạt giống tinh thần của Sở Mộ, bởi vậy trong khoảng cách thích hợp sẽ cảm ứng được Sở Mộ tồn tại, càng tiếp cận, cảm ứng lại càng rõ ràng, hắn hai mắt nhắm lại cẩn thận cảm giác, đột nhiên hắn mở mắt ra, ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời, ngay cả Vân Phong trưởng lão nhìn hắn cũng giật mình.

- Đến rồi.

Dương Chân nói ra hai chữ.

Trong nháy mắt hắn dứt lời, có hai đạo kiếm quang xuất hiện phía chân trời, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức kinh người, trong nháy mắt đã tới không trung sau đó đáp xuống, hai người xuất hiện.

- Tông chủ.

- Là tông chủ.

- Tông chủ đến.

- Vân Phong bái kiến tông chủ.

Vân Phong trưởng lão vội vàng dẫn theo mọi người đi lên hành kiếm lễ, đệ tử vô cùng kích động khom người.

Lúc này rất nhiều ánh mắt nhìn sang người được hành lễ kia.

- Hắn là tông chủ Chân Kiếm Tông?

- Rất trẻ tuổi, ta đoán thời gian tu luyện không quá lâu.

Đối với Niết Bàn Cảnh mà nói, một trăm tuổi không tính là lớn. Còn thuộc thanh niên, đối với cường giả Thánh cấp mà nói, một trăm tuổi không coi vào đâu, cái gọi là thời gian tu luyện không dài. Chỉ nếu không có mấy trăm năm thì không xem là dài.

- Ta đã tới!

Một câu nói vô cùng lạnh nhạt lại làm đám người Dương Chân, Vân Phong an tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play