Song kiếm giao nhau, kiếm quang bắn ra bốn phía, hắn bước nửa bước vượt qua vòng xoáy tới bên cạnh Tả Dật và bộc phát thốn kiếm.

Va chạm, hoa lửa bắn ra chung quanh, sóng âm vô hình bộc phát khi kiếm của hai bên va chạm với nhau, dưới lực lượng bộc phát cực mạnh, hai tay Sở Mộ run rẩy, thân hình dựa theo vòng qua, song kiếm trước sau trảm kích giống như cuồng phong bạo vũ.

Thân thể Tả Dật không chút sứt mẻ, kiếm tay trái hời hợt đâm ra mỗi kiếm đều có thể đón đỡ Sở Mộ công kích, nhìn như chậm chạp nhưng hoàn toàn ngăn cản trảm kích như cuồng phong bạo vũ của Sở Mộ.

Sở Mộ không ngừng xuất kiếm, không ngừng tiến công, phối hợp nửa bước, hắn thay đổi góc độ và bộc phát công kích như cuồng phong liên tục không ngừng, thân ảnhTả Dật không chút sứt mẻ, hắn giống như pho tượng, chỉ cầm kiếm tay trái, lần lượt ngăn cản công kích của Sở Mộ ở bên ngoài.

Kiếm thế của Sở Mộ càng ngày càng cuồng bạo, không khí chung quanh tan vỡ, ngay cả không gian cũng tan nát dưới kiếm của bọn họ.

Nửa canh giờ, Sở Mộ tiến công suốt nửa canh giờ nhưng không thể làm gì Tả Dật.

Đình chỉ tiến công, thu kiếm lui về phía sau, Sở Mộ khom người hành lễ với Tả Dật và rời đi.

Trong chiếc tinh hạm này, hắn tiến vào một gian phòng sau đó nghỉ ngơi.

Mục đích của Sở Mộ không phải nghỉ ngơi, mà là hồi tưởng cảm ngộ.

Kiếm thuật chính là điểm làm Sở Mộ kiêu ngạo nhất, căn cứ vào kiếm thuật, kiếm pháp cũng là điểm Sở Mộ tự hào, so sánh với Tả Dật vừa rồi, hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và cường giả lớn cỡ nào.

Hoàn toàn không thể so sánh, Tả Dật hời hợt ngăn cản tất cả công kích của mình, cho dù hắn toàn lực tấn công cũng không thể làm gì đối phương.

Nhưng Sở Mộ không vì thế mà bị đả kích, không có vì thế mà lâm vào trầm luân, ngược lại còn kích phát chiến ý của hắn.

Có áp lực mới có động lực, đây là chân lý.

Cho tới nay Sở Mộ gặp phải đối thủ đều là ngang cấp, cho nên không có người nào dựa vào kiếm thuật và kiếm pháp áp chế hắn, trên cơ bản không gặp phải áp lực gì.

Đa số kiếm giả Niết Bàn cũng không có tạo nghệ kiếm thuật sánh bằng Sở Mộ.

Dựa theo Tả Dật cho đánh giá, tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ đủ sánh ngang một ít cường giả Kiếm Thánh.

Tu vi Kiếm Vương, tạo nghệ kiếm thuật kiếm pháp cấp bậc Kiếm Thánh, quả nhiên là quái vật, Tả Dật tưởng tượng, trong nội tâm cảm thấy khiếp sợ không nhỏ.

Tự nhiên Kiếm Thánh này chỉ là Kiếm Thánh bình thường nhất, nhiều nhất chỉ là Kiếm Thánh Tuyên Cổ Cảnh nhất trọng thiên, cho dù như thế cũng hơn xa các kiếm giả tầm thường.

Sau khi luận bàn với Tả Dật cũng làm cho Sở Mộ biết rõ, hắn cảm nhận được một ít gì đó không có khi đối mặt với đối thủ ngang cấp.

Trong phòng nghỉ, Sở Mộ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, trong đầu nhớ lại từng cảnh tượng khi luận bàn với Tả Dật, đến nay hắn đã giao thủ với Tả Dật năm lần, mỗi một lần đều không thể rung chuyển Tả Dật mảy may, nhưng mỗi một lần sau khi giao thủ, Sở Mộ hồi tưởng và cảm ngộ, tạo nghệ kiếm thuật kiếm pháp của hắn mơ hồ tăng lên.

Sau lần giao thủ vừa rồi, hắn lại có cảm ngộ.

Hồi tưởng quá trình cảm ngộ huyền diệu khó giải thích, không cách nào dùng ngôn ngữ nói rõ ràng, nhưng Sở Mộ lại có thể từ đó lĩnh ngộ ra một chút gì đó.

Bỗng nhiên hắn có cảm giác vô cùng kỳ quái, dường như có thứ gì đó đã đột phá.

Ý niệm khẽ động, hắn cho kiếm vào vỏ, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, ngay sau đó hào quang màu bạc bộc phát bao phủ thân kiếm.

Nhẹ nhàng vung lên, kiếm mở không gian và lưu lại một ơợi màu bạc, sau đó là âm thanh phốc thật nhỏ.

- Kiếm Lực... Tam cấp...

Sắc mặt Sở Mộ vô cùng vui vẻ.

Lĩnh ngộ Kiếm Lực đạt tới nhị cấp một thời gian ngắn, Sở Mộ cũng thường xuyên tu luyện kiếm thuật kiếm pháp, cố gắng tăng Kiếm Lực lên nhưng rất chậm chạp, dưới tình huống bình thường, tối thiểu cần nhiều năm mới có thể đột phá tam cấp.

Không nghĩ tới giao thủ với Tả Dật mấy lần, dưới áp lực lớn như vậy lại kích phát tiềm lực bản thân, sau mấy lần hồi tưởng cảm ngộ, lượng biến dẫn phát chất biến, nước chảy thành sông đột phá tăng lên.

Kiếm Lực tam cấp còn mạnh hơn Kiếm Lực nhị cấp...

...

Kiếm quang bùng lên, vô cùng cuồng phong từ song kiếm bạo phát, càng ngày càng hung mãnh, không ngừng tiến công, tiến công tiến công lại tiến công, dần dần cuồng phong dần dần chậm lại giống như kiệt lực.

Đôi mắt Tả Dật sáng ngời, dường như cảm thấy cái gì đó.

Thì ra thế công Sở Mộ biến hóa không phải do hắn kiệt lực, mà là phát sinh biến hóa nào đó, mỗi một kiếm nhìn như không cuồng bạo bằng lúc trước, kì thực tốc độ cùng lực lượng ẩn chứa có tăng lên, càng mạnh hơn và càng cứng cỏi hơn, nó giống như sóng biển cuồn cuộn, không ngừng tích lũy và công kích.

Đại thế bàng bạc cũng bị nghiền nát dưới kiếm Tả Dật, bởi vì kiếm thuật kiếm pháp của Tả Dật thật sự quá mạnh mẽ.

Sở Mộ khẳng định, Tả Dật đã nắm giữ Kiếm Vực, cũng nắm giữ Kiếm Lực, hơn nữa cấp độ còn không thấp.

Nhưng thực lực của hắn còn chưa đủ ép Tả Dật phóng xuất Kiếm Vực và Kiếm Lực.

Tinh hạm không ngừng phi hành, sau khi hỏi thăm mới biết phải mất một năm mới tới được nơi cần tới, Sở Mộ muốn luyện hóa ba viên Nguyên Quả trong tiểu không gian tùy thân.

Hỏa Nguyên Quả, Phong Nguyên Quả và Lôi Nguyên Quả.

Trước phục dụng Hỏa Nguyên Quả, sau khi tiến vào trong miệng, nuốt vào trong bụng, khí tức nóng bức bộc phát khắp nơi, bao phủ bốn phương tám hướng, lại tiến vào trong thế giới tinh thần, ngưng tụ thành một đám hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực.

Cả thế giới tinh thần đều ấm áp, nhiệt độ tăng cao, sức nóng làm hỏa chi quy tắc xuất hiện, dường như hỏa diễm nóng bỏng không ngừng rèn luyện hỏa chi quy tắc.

Sở Mộ có thể cảm giác hỏa chi quy tắc của hắn dần dần phát sinh biến hóa, cảm giác biến hóa khó có thể hình dung.

Sau khi hỏa diễm của Hỏa Nguyên Quả biến mất, Sở Mộ cũng cảm giác vận dụng hỏa chi quy tắc chi lực càng thêm thuận buồm xuôi gió, cấp độ nắm giữ tăng lên.

Thời gian đã qua năm ngày.

Sau năm ngày liền đi ra ngoài, Sở Mộ lại luận bàn với Tả Dật luận bàn, kiếm pháp có chút tinh tiến.

Sau khi luận bàn liền quay về phòng nghỉ, tiếp tục hồi tưởng cảm ngộ, lúc này lại phục dụng Phong Nguyên Quả.

Lực lượng Phong Nguyên Quả ngưng tụ trong thế giới tinh thần, hóa thành một cơn gió lốc càn phá khắp nơi, cuốn lấy phong chi quy tắc chi lực vào bên trong, lực lượng Phong Nguyên Quả hóa thành gió lốc, không ngừng bị gió lốc rèn luyện, từ đó bắt đầu sinh ra biến hóa.

Cũng giống Hỏa Nguyên Quả, qua thời gian năm ngày, sau đó lực lượng Phong Nguyên Quả tiêu hao không còn, Sở Mộ nắm giữ phong chi quy tắc chi lực đạt tới cấp độ nhập vi, càng có đột phá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play