- Đánh cho ta.

Kiếm Vương ngũ tinh cầm đầu quát. Hắn giơ kiếm, muốn lại lần nữa xông lên.

Hàn Quang nhướng mày, thân thể lóe lên, kiếm ra khỏi vỏ, dùng một kiếm đón đỡ công kích của Kiếm Vương ngũ tinh kia, lại xoay tròn người, làm cho kiếm của của Kiếm Vương ngũ tinh kia bị cuốn theo hắn.

- Nên có chừng mực một chút.

Hàn Quang trầm giọng nói.

- Ngươi là ai? Dựa vào cái gì ra tay?

Kiếm Vương ngũ tinh cầm chặt kiếm trong tay, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hàn Quang, trầm giọng nói. Một kiếm va chạm với đối phương khiến cho hắn biết mình không phải là đối thủ của người này.

- Ta là tiểu đội trưởng của bọn hắn.

Hàn Quang không chút biểu tình nào nói.

- Hàn Quang, ngươi thực sự càng sống càng thụt lùi. Thân là tiểu đội trưởng, không ngờ lại nhúng tay vào chuyện của đội viên.

Một đạo thanh âm tràn ngập mỉa mai vang lên, trong đám người cũng có một người đi ra. Đang dùng nụ cười lạnh nhìn chằm chằm vào Hàn Quang.

- Đái Diệp, quản tiểu đội ngươi cho tốt.

Hàn Quang nói.

- Tiểu đội của ta rất không tồi.

Đái Diệp nói.

Đội viên xung đột sắp biết thành xung đột giữa các tiểu đội trưởng, khiến cho đám người vây xem hai mắt sáng ngời.

- Đái Diệp và Hàn Quang này chẳng lẽ lại muốn động thủ?

- Ta nhớ lần trước bọn hắn giao thủ, Hàn Quang rơi xuống hạ phong a?

Người nghị luận đương nhiên là những tiểu đội trưởng, trung đội trưởng kia. Bọn hắn tới cùng một doanh, cho nên biết lẫn nhau.

- Không biết lần này ai thắng?

- Hàn Quang, bảo đội viên của ngươi xin lỗi. Việc này ta sẽ cho qua.

Đái Diệp lạnh lùng nói.

- Đội viên của ngươi đả thương đội viên của ta, người nên xin lỗi là đội viên của ngươi.

Hàn Quang cả giận nói. Vốn là xung đột giữa các đội viên, thân là đội trưởng có lẽ không nên nhúng tay vào. Nhu7wng mà bây giờ lại biết thành xung đột giữa hai tiểu đội trưởng với nhau.

- Nực cười, bị đội viên chúng ta đả thương, chỉ có thể nói rõ đội viên của ngươi vô năng.

Đái Diệp mỉm cười nói.

Đám người Trịnh Bác nghe xong, vẻ mặt trầm xuống, lửa giận tăng vọt.

- Nhìn đội viên ngươi xem, Kiếm Vương tứ tinh cũng bỏ đi. Lại còn có một Kiếm Vương tam tinh, không phải là siêu cấp thiên tài không xuất thế đó chứ? Một kiếm phất tay là có thể chém giết một Kiếm Vương tứ tinh, có thể dọa lùi Kiếm Vương ngũ tinh đó chứ?

Đái Diệp chuyển đầu mâu về phía Sở Mộ.

- Ngươi nói đúng, ta chính là siêu cấp thiên tài như vậy.

Sở Mộ bước ra một bước, không nhanh không chậm, nhìn chằm chằm vào Mang Diệp rồi nói.

Lời nói của Sở Mộ lập tức khiến cho mọi người cả kinh, khẽ giật mình nhìn hắn.

- Khoác lác ai mà không biết nói? Nếu như ngươi là loại siêu cấp thiên tài này, vậy ta chính là siêu cấp thiên tài có thể quét ngang tất cả Kiếm Vương.

Đái Diệp bị một Kiếm Vương tam tinh như Sở Mộ phản bác, có chút tức giận nói

- Vậy ngươi mở to mắt mà nhìn đi.

Sở Mộ không mặn không nhạt nói, từng bước một đi về phía hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh kia, kiếm chậm rãi rút ra.

Trong nháy mắt, lực lượng bộc phát, tốc độ bạo tăng tới mức tận cùng, hóa thành một đạo tàn ảnh, chém ra một kiếm.

Như cơn lốc cuồng bạo, uy thế kinh người, làm cho mười Kiếm Vương ngũ tinh kia biến sắc, vội vàng xuất kiếm phản ích. Chỉ là kiếm của Sở Mộ gióng như sấm sét, như lưu tinh phá không, ngay lập tức đánh tới. Lực lượng mạnh mẽ bộc phát, trực tiếp phá vỡ phản kích của mười Kiếm Vương ngũ tinh. Một kiếm không hề bị ngăn ản chém tới. Chính diện đánh vào ngực mười Kiếm Vương ngũ tinh.

Phanh một tiếng, toàn thân mười Kiếm Vương ngũ tinh kia run lên, cả người bay ngược về phía sau. Miệng phun ra máu tươi rồi đập xuống mặt đất cách đó mấy thước.

- Cái này....

Lập tức, cả đám người đều há hốc mồm, lặng ngắt như tờ.

Hung tàn như vậy vẫn còn là Kiếm Vương tam tinh sao?

Từ lúc nào Kiếm Vương tam tinh cũng đáng sợ như vậy? Lại có thể dùng một kiếm đánh cho mười Kiếm Vương ngũ tinh thổ huyết?

Mọi người chỉ thấy như đang nằm mơ, đầu óc cơ hồ rối loạn, cứng lại.

Kiếm Vương tam tinh đánh bại Kiếm Vương tứ tinh, bọn hắn đã từng tận mắt nhìn thấy qua, cũng từng nghe nói qua. Nhưng mà Kiếm Vương tam tinh đánh bại Kiếm Vương ngũ tinh, hơn nữa lại dùng một kiếm đánh bại, không chỉ có chưa từng thấy qua, mà nghe nói bọn hắn cũng chưa từng nghe nói qua.

Sở Mộ không có dừng lại, thi triển bán bộ, lập tức tới gần một Kiếm Vương ngũ tinh khác, lại lần nữa xuất kiếm, vẫn là một kiếm đánh bay.

Những Kiếm Vương ngũ tinh còn lại vội vàng phản ứng, giận dữ rống lên một tiếng rồi xuất kiếm vây công Sở Mộ. Chỉ là tất cả lại thất bại, Sở Mộ xuyên qua khe hở kiếm quang, kiếm xuất ra, lại lần nữa đánh bay một người.

Thực lực mạnh mẽ bộc lộ không bỏ sót, hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh, toàn bộ đều thua dưới thân kiếm của Sở Mộ, bay ngược ra.

- Đái diệp tiểu đội trưởng đúng không? Hiện tại ngươi có thể đi quét ngang tất cả Kiếm Vương. Tin rằng tất cả mọi người rất thích chứng kiến chuyện này.

Đái Diệp biến sắc, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ một hồi, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng mà lại không biết nên nói gì cho phải. Bờ môi run rẩy, hung hăng quét mắt nhìn Sở Mộ, khuôn mặt bình tĩnh lại rồi quay người rời đi.

- Xin lỗi!

Nhìn Đái Diệp rời đi, Sở Mộ cũng không có ngăn cản mà nhìn về phía hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh, lạnh lùng nói.

- Tân binh mạnh nhất, một kiếm đánh bại mười Kiếm Vương ngũ tinh.

- Kiếm Vương tam tinh hung tàn nhất.

Sở Mộ nổi danh, thanh danh vang vọng trong tám mươi danh tân binh. Ngay cả doanh trưởng cũng bị kinh động.

- Kiếm Vương tam tinh lại đánh bại hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh...

Doanh trưởng Lục Khang vô cùng ngạc nhiên, khi hắn vừa mới nghe được tin tức này còn tưởng rằng người ta đang nói đùa với hắn.

Một Kiếm Vương tam tinh đánh bại một Kiếm Vương tứ tinh, là thiên tài. Nhưng mà cũng không được coi là chuyện lạ vào đâu. Một Kiếm Vương tam tinh đánh bại hơn mười Kiếm Vương tứ tinh, quả thực sẽ khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng một Kiếm Vương tam tinh đánh bại hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh, chuyện này sẽ tạo thành chấn động. Bởi vì người có thể vượt cấp qua hai tinh chiến đấu rất ít, quá ít. Một Kiếm Vương tam tinh đánh bại hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh, tuy rằng ở dưới tình huống mười Kiếm Vương ngũ tinh kia không thể phối hợp với nhau, nhưng vẫn thực sự khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ, khiếp sợ vạn phần.

- Yêu nghiệt như vậy lại phục quân dịch, có người muốn hại ngươi sao?

Lục Khang lầm bầm nói.

Biểu hiện của Sở Mộ thực sự quá yêu nghiệt, yêu nghiệt tới tình trạng khiến cho người ta kinh hãi lạnh mình. Bất luận một thế lực nào, dưới tình huống bình thường sẽ bảo hộ yêu nghiệt như vậy, trọng điểm bồi dưỡng. Đi phục quân dịch cũng không phải là chuyện thú vị gì. Một khi không cẩn thận là tử vong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play