Miễn cưỡng vận chuyển một nửa kiếm khí còn sót lại. Cảm thấy chưa đủ, Diêu Bích Phượng khẽ kêu ra, chém ra hai đạo kiếm khí giao nhau, xẹt qua bãi cỏ. Vô số mảnh lá cuồn cuộn nổi lên, xông về phía Ngụy Hoành. Nàng lại nhanh chóng xoay người, thi triển thân pháp chạy như điên. Vừa chạy, nàng vừa lấy ra Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng.

- Chút tài mọn.

Ngụy Hoành cười, thân hình lắc một cái đã xuyên qua làn kiếm khí giao nhau, bước chân nhanh chóng, mang theo vô số cỏ vụn, đuổi theo. Trường bào bay lượn trong gió.

...

Kiếm quang giống như mảnh trăng tàn, chém qua, mang theo một tia máu tươi. Một cái đầu bay lên thật cao.

Tiện tay vung lên. Giọt máu bắn ra. Thân kiếm lại sáng ngời.

Giả kiếm khí không chỉ càng sắc bén cứng cỏi, hơn nữa sẽ không bị máu dính vào. Có thể dễ dàng rũ bỏ, miễn đi việc kiếm giả phải lau kiếm.

- Chỉ là một con mãnh thú trung cấp mà thôi, tương đương với tu vi bát đoạn.

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, thầm nghĩ.

Đột nhiên, lỗ tai khẽ rung lên. Sở Mộ quay đầu lại thấy, liền thấy một bóng người chật vật hốt hoảng chạy đến. Đó là một nữ kiếm giả. Nhìn quần áo và dấu hiệu trang trí, chính là đệ tử tinh anh của Thanh Thủy Kiếm Phái.

Diêu Bích Phượng cũng nhìn thấy Sở Mộ, nhận ra Sở Mộ là đệ tử tinh anh của Thanh Phong Kiếm Phái. Trong lòng nàng nhất thời vui mừng, cảm thấy gặp phải cứu tinh, không cần bị giết chết nữa.

Bất chợt, ánh mắt nàng trở nên ảm đạm. Bởi vì nàng cũng nhìn ra tu vi của Sở Mộ mới chỉ là cửu đoạn sơ kỳ mà thôi. Thực lực như vậy gặp phải Ngụy Hoành, chỉ là tăng thêm vong hồn trong tay hắn.

- Đi mau. Thanh Lan Kiếm Phái trái với giao hẹn giữa ba phái, để đệ tử thập đoạn lẻn vào hư cảnh, ý đồ giết chết hết đệ tử của hai phái chúng ta. Ngươi mau chóng rời đi, nói tin tức nói cho người khác biết, mang theo tin tức này rời khỏi hư cảnh, nói cho các trưởng lão biết.

Diêu Bích Phượng hô lớn, âm thanh truyền khắp xung quanh, cũng rơi vào trong tai Sở Mộ.

Chính nàng cảm thấy mình trốn không thoát khỏi bàn tay của Ngụy Hoành. Đã như vậy, đem tin tức tản ra, để mỗi một đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái biết được. Đến lúc đó, chỉ cần có người sống sót ra ngoài, báo tin tức lên. Khi đó, Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái sẽ liên hợp lại, một lòng tạo áp lực đối với Thanh Lan Kiếm Phái.

Mà Thanh Lan Kiếm Phái tuy rằng cường đại nhất, nhưng lại không có cách nào thắng được hai phái liên hợp. Cuối cùng không thể không tỏ thái độ áy náy, đồng thời làm ra xử phạt liên quan.

- Ha ha ha ha... Không nghĩ tới, không ngờ lại gặp được ngươi nhanh như vậy, Sở Mộ.

Ngụy Hoành cũng nhìn thấy được Sở Mộ. Sau một thoáng sửng sốt, hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ, cười to nói. Tốc độ di chuyển của hắn chợt tăng lên. Thân hình dường như hóa thành cực quang bay vút lên trời cao, vèo một cái đã lướt qua Diêu Bích Phượng, lao phía Sở Mộ.

Diêu Bích Phượng cảm giác bên cạnh có một thân ảnh bay vút qua. Vừa nhìn thấy là Ngụy Hoành, vẻ mặt sợ đến mức trắng bệch. Nhưng nàng lại phát hiện Ngụy Hoành cũng không để ý tới nàng, mà lao về phía Sở Mộ. Nàng liền biết Ngụy Hoành dự định giết chết cả hai người bọn họ.

- Ngụy Hoành...

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành theo một trận gió cuồn cuộn nổi lên, lướt tới trước mặt mình, cách mình mười thước. Hắn thản nhiên nói:

- Hóa ra chính là ngươi.

- Xem ra, ngươi đã biết ta.

Đầu tiên Ngụy Hoành có phần sững sờ. Tiếp theo hắn lộ ra vẻ mặt âm trầm cười, nói:

- Rất tốt. Như vậy, ta đỡ phải phiền phức tự giới thiệu về mình. Chỉ là ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao lại biết được về ta?

Diêu Bích Phượng dừng bước lại, đứng ở cách đó hơn mười thước. Ba người vừa lúc hình thành một hình tam giác bất quy tắc. Trên mặt của nàng lộ ra một sự tuyệt vọng. Vài lần chạy trốn vài lần truy đuổi, nàng đã hiểu rõ ràng. Dựa vào tu vi của nàng, căn bản không có cách nào chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Ngụy Hoành. Cho dù là thêm một kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ cũng không được.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một sự tuyệt vọng.

- Đi hỏi hai đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết cụ thể thế nào.

Sở Mộ thản nhiên nói, sắc mặt bình thản.

Ngụy Hoành nghe vậy, đồng tử đột nhiên co lại. Một sát ý xuất hiện chậm rãi lan tràn ở trong mắt hắn.

- Ngươi không ngờ giết chết hai đệ tử của bản phái, ngươi... Đáng chết!

Gương mặt Ngụy Hoành thâm trầm, hai mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi, giống như ác quỷ, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ. Hắn cúi người, giọng điệu giống như gió lạnh từ Cửu U thổi ra.

Thân thể Diêu Bích Phượng không tự chủ run rẩy một cái. Ánh mắt nàng nhìn về phía Sở Mộ, mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi:

Đệ tử cửu đoạn sơ kỳ này của Thanh Phong Kiếm Phái, không ngờ giết chết hai đệ tử của Thanh Lan Kiếm Phái?

Điều này hình như không có khả năng lớn lắm.

Phải biết rằng, đệ tử tinh anh của ba đại kiếm phái tiến vào hư cảnh, cũng chỉ có tu vi của Sở Mộ là thấp nhất, chỉ đạt tới cửu đoạn sơ kỳ. Những người khác chí ít đều là cửu đoạn trung kỳ.

Có thể ở cửu đoạn sơ kỳ giết chết cửu đoạn trung kỳ, điều này nói rõ kiếm thuật của người này phi phàm, là một nhân tài. Đáng tiếc, hắn lại phải chết ở chỗ này.

- Ngươi càng đáng chết hơn.

Sở Mộ vừa nâng mí mắt lên, trong mắt có tinh quang sắc bén kinh người bắn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ tươi của Ngụy Hoành. Sát khí này sắc bén vô cùng không ngờ khiến Ngụy Hoành run lên. Hắn có cảm giác không dám nhìn thẳng. Giọng nói Sở Mộ càng lạnh lùng:

- Lấy tu vi thập đoạn đỉnh phong, ngụy trang thành cửu đoạn tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, đáng chết!

Một tiếng quát chói tai vang lên. Vô số loài chim giật mình vội bay đi. Sở Mộ đã rút kiếm ra, hóa thành một đạo kinh hồng loá mắt, ngay lập tức vượt qua mười thước, đâm về phía Ngụy Hoành.

Đối mặt với cường địch thập đoạn đỉnh phong, Sở Mộ không dám có chút thả lỏng nào. Hắn vẫn không có cách nào khẳng định được, mình có phải là đối thủ của đối phương hay không.

Sát khí kinh người, long trời lở đất, giống như tia chớp phá không lao đến, chói mắt một cách kỳ lạ. Hai mắt Diêu Bích Phượng không tự chủ được nhắm lại. Tốc độ kia khiến đồng tử Ngụy Hoành co lại. Trong lòng hắn khiếp sợ không gì sánh được.

- Kiếm thật nhanh. Để ta chặt gãy kiếm của ngươi.

Trong lòng Ngụy Hoành thầm quát, xuất kiếm. Thanh kiếm giống như sấm sét nổ vang, chặt đứt hư không, kinh người đến cực điểm.

Quá nhanh. Hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Một lực lượng cực lớn chấn động. Sở Mộ bay ngược về sau, giảm bớt lực phản chấn. Tuy vậy, hắn vẫn thấy bàn tay hơi tê dại.

Ngụy Hoành lại khiếp sợ không gì sánh được. Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Sở Mộ.

- Giả kiếm khí! Ngươi không ngờ cũng có giả kiếm khí!

Ngụy Hoành lớn tiếng thét lên đầy chói tai. Giọng điệu tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Thật sự kỳ quái sao?

Sở Mộ cười lạnh nói, sát ý lẫm liệt:

- Thanh kiếm này đã uống máu của hai đệ tử tinh anh Thanh Lan Kiếm Phái. Ngươi, chính là người thứ ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play