“Đây là bảng kê khai và báo cáo số lượng xe ra vào từng cửa hàng trong tháng. Con xem có sai sót gì báo lại với chú?” Ông Tạ đưa sấp tài liệu đủ màu cho Thẩm Dương.
“Con cảm ơn, chút nữa con sẽ xem” Thẩm Dương đeo kính cận, bàn tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím laptop, phong tác làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
“Chú đi ra ngoài kiểm tra thị trường bên khu phía Bắc, con nhớ báo cho thím chú sẽ không về ăn tối” Ông Tạ xoay người thông báo.
“Vâng, chú đi cẩn thận” Thẩm Dương giọng trầm ổn nói, ánh mắt không di chuyển vẫn dán chặt vào màn hình.
Cánh cửa đóng lại, một mảnh yên tĩnh trong phòng, kết hợp với thái độ nghiêm túc là chiếc kính cận làm cho khuôn mặt hắn nồng đậm mùi vị của người đàn ông trưởng thành. Hôm nay hắn chọn một cái áo thun body màu trắng sọc xanh phối với áo vest xanh navy, chiếc quần jean màu chàm thông thường tạo ra phong cách thanh lịch, hơi hướng nổi loạn.
Ngoài chức vị nhà vô địch các giải đấu, giám khảo hay huấn luyện viên một cuộc thi thể theo, Thẩm Dương vẫn muốn phát triển sự nghiệp theo một hướng khác nên hắn lựa chọn mục tiêu là kinh doanh.
Thành phố A rất thích hợp để thực hiên mục tiêu, theo thống kê số liệu vài năm trở lai đây, thị trường buôn bán ô ô đang tăng cao và dự đoán sẽ còn tiến xa hơn nữa do số người đi lại bằng ô tô rất phổ biến.
Có thể mở được cửa hàng buôn bán các loại xe nổi tiếng là một chuyện hay vô cùng!! Nhưng nói đi phải nói lại xe dơ thì phải rửa, xe bất ổn cần chăm sóc, thê nên lối kinh doanh tạo hứng thú cho Thẩm Dương chính xác là mở dịch vụ làm sạch và chăm sóc xe hơi.
So với hai năm trước chỉ có một cửa hàng nhưng hiện tại thì có đến hai mươi chín cửa hàng trên toàn thành phố A, trụ sở chính là cửa hàng đầu tiên của dịch vụ làm sạch và chăm sóc xe.
Nhờ vậy dịch vụ làm sạch và chăm sóc chỉ dành riêng cho xe hơi được mở rộng ra với nhiều loại xe hơn như xe tải, xe máy… đem về cho hắn không nhiều nhưng cũng không ít lợi nhuận, thậm chí là lợi ích.
Người thay hắn điều hành là ông Tạ, Thẩm Dương đứng phía sau theo dõi và kiểm soát toàn bộ phần chốt điểm. Trước hắn vẫn thường xuyên đi lại giữa hai thành phố nhưng bây giờ thì không vì hắn còn có hai đứa trẻ. Hắn thiết lập một hệ thống theo dõi tình hình chung về từng cửa hàng, cuối tuần tất cả được ông Tạ tổng hợp rồi gửi cho hắn.
Nói về ông Tạ, ông là con trai của cụ Tạ, hàng xóm dưới quê của bà nội Thẩm, ông Tạ có một người vợ là bà Tạ và hai đứa con gái sinh đôi tên Tạ Tuyết và Tạ Uyên. Thế nhưng, vào một năm kia ở vùng quê có dịch bệnh, làm chết đi hàng chục người, Tạ Uyên cũng không tránh khỏi.
Dịch bệnh đi qua nhưng dưới quê nhà nào vốn giàu thì còn tiền sống tiếp, không thì phá sản, nhà nghèo khó dĩ nhiên phải bỏ xứ đến nơi khác làm thuê. Ông bà Tạ bỏ quê lên thành phố tìm việc làm, nhưng nông dân học ít làm nhiều, cả hai ít nhiều cũng bị từ chối.
Có thể nói số phận của họ thay đổi khi ông Tạ vô tình cứu được Thẩm Dương, vì người quen cũ với Tạ gia, ông bà Thẩm nhận họ làm việc cho hội quán. Sau này, ông Thẩm mất, hội quán cũng do ông Tạ một thời gian thay mặt, đợi đến khi Thẩm Dương đủ tuổi sẽ trả lại. Ngày đó đến cũng rất nhanh, Thẩm Dương trở thành quán quân cuộc thi tìm kiếm tài năng trẻ triển vọng của thành phố D là lúc ông trả lại ghế chủ nhiệm cho hắn.
Tình cảm Thẩm Dương dành cho vợ chồng ông bà Tạ rất sâu sắc, coi họ như cha mẹ của mình, hắn đối với Tạ Tuyết vô cùng bao bọc. Khi hắn có dự định với mục tiêu mới, ông Tạ cũng là người ủng hộ, cùng hắn phấn đấu đến ngày hôm nay cho nên hắn và ông Tạ thêm gắn bó.
--- ----
- Mẹ, Lạc Lạc! Nhanh chân lên đi thật chậm nga ~! – Bối Bối vừa chạy trước vừa hô hoán.
- Con không thấy mẹ phải đi cạnh bà nội sao! – Mẫn Như xụ mặt trách móc nói.
- Hê hê! Anh trai, mẹ đi với bà được rồi! Chúng ta đi theo ông nội, nhìn xem ông dẫn đầu kìa! – Bối Bối cười hớn hở.
- Bối Bối! Đây là đường dốc đá gồ ghề, chạy nhảy trượt chân là không ai đỡ kịp đâu! – Mẫn Như nôn nóng nói.
- Mẹ yên tâm! Con gái của người vô cùng cẩn thận sẽ không té ngã được đâu! – Bối Bối quay mặt nhìn Mẫn Như nói giọng bình thản.
- Như Như, Bối Bối nó vốn rất giống con! Dáng dấp đến tính tình không lệch một chút nào! – La Mỹ Kim thở phì phò vừa cười nói.
- Mẹ! Người có mệt chút nào không? Chúng ta ngồi nghỉ chân một lát! – Mẫn Như quay sang La Mỹ Kim quan tâm hỏi.
- Mẹ không sao! Chừng nào mệt mẹ sẽ nói! – La Mỹ Kim xua tay.
Thời tiết ngày thứ bảy rất thích hợp đi ra ngoài, tờ mờ sáng Ngô gia đã khua chiêng đánh trống tới Tiêu gia, kêu gọi tất cả thành viên đi chơi cuối tuần, chủ yếu muốn thay đổi không khí ngột ngạt của thành phố, người đề nghị chuyến đi này dĩ nhiên là Ngô đại thiếu gia – Ngô Kiến Bách, em trai của Ngô Mẫn Nhu và Ngô Mẫn Như.
Ngô Kiến Bách là đích tôn của Ngô gia, đại thiếu gia số một của thành phố A, một tay đua xe chuyên nghiệp. Hiện tại tròn hai mươi tuổi và đang độc thân, giới con nhà giàu không ai không biết đến cậu, hiển nhiên biết luôn cậu có hai người chị gái xinh đẹp và một người anh rể bá đạo. Tuy cậu căm ghét những trò lố bịch mà Mẫn Như gây ra nhưng đối với chị gái Ngô Kiến Bách vẫn rất để tâm.
Trong phần ngoại truyện của tác phẩm Yêu Anh, có nói về số phận của Mẫn Như sau khi hai đứa con bị lấy đi, Mẫn Như liên tục chịu quá nhiều đả kích, cậu chính là người lúc đó ở bên cạnh chăm sóc cho chị gái những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Từ nhỏ Mẫn Nhu đã mạnh mẽ, cứng rắn, chị em có gần gũi nhau thì Mẫn Nhu luôn dùng thái độ nghiêm khắc với hai đứa em của mình. Thế nên Ngô Kiến Bách có tình cảm gắn bó với Mẫn Như nhiều hơn. Có điều về sau Mẫn Như đột ngột biến thành bạch xà tiểu thư, làm cho mọi người đứng ngồi không yên, ngay cả chị ruột cũng phải sống dở chết dở, mà cậu ở một bên khuyên giải không được, chán nản mới bỏ ra nước ngoài du học một thời gian.
Còn hiện tại, được nghỉ hai tháng, cậu mới trở về thăm gia đình, nửa muốn nửa không muốn gặp Mẫn Như. Không ngờ, lần này Mẫn Như lại ở biệt thự Tiêu gia, cho nên chuyến đi này vô tình có cô và bọn trẻ đi theo.
Và cũng theo như như nghi ngờ của Tiêu Chính Uy và Ngô Mẫn Nhu về Mẫn Như thì nghĩ cô đang đóng kịch nên họ luôn đề cao cảnh giác, cô có tấn công thì họ cũng có phòng thủ sẵn.
- Mẹ, Kiến Bách con có thấy Mẫn Như nó có gì khác so với trước không? – Ngô phu nhân cầm tay Ngô Kiến Bách vì cậu đang đi cùng với bà.
- Con thật không để ý nhưng thấy chị ấy có vài phần dịu dàng hơn so với trước! – Ngô Kiến Bách giọng trầm khàn.
- Ừ! Mẹ có nghe Nhu nhi nói về nó, không biết lại đang bày ra tâm kế gì hại chị gái của nó nữa! – Ngô phu nhân lạnh giọng nói.
- Con nghĩ chị ấy không làm như vậy nữa đâu! Dì Kim, con thấy rất vui vẻ, nét mặt vô cùng phấn khởi! – Ngô Kiến Bách vui đùa.
- Cái bà đó thấy Mẫn Như như bắt được vàng, mẹ mong Mẫn Như không lợi dụng Mỹ Kim để mà hại chị gái của nó! – Ngô Phu Nhân lo lắng trong lòng.
- Vâng! – Ngô Kiến Bách gật đầu tiếp tục đi cùng Ngô Phu Nhân.
Ở phía sau hai mẹ con Ngô phu nhân là Ngô lão gia, Ngô Mẫn Nhu và Tiêu Chính Uy. Ngô lão gia rất thích Tiêu Chính Uy, vì có người nói chuyện, họ gặp nhau là bàn bạc đến vấn đề làm ăn. Ba người vừa đi vừa nói vô cùng vui vẻ, vô cùng ăn ý.
Còn năm người ở phía sau nữa, chính là người làm của hai gia đình, họ đi theo theo sự phân công của ông bà chủ, có hai người làm bên Ngô gia, và ba người làm bên Tiêu gia.
“Bối Bối, cái con bé này con không nghe lời mẹ dặn sao?” Mẫn Như nhăn mặt nói.
“Mẹ, con không sao đâu” Bối Bối nhe răng cười, cô bé mặc một bộ váy yếm xanh dương và một cái áo thun màu hồng, còn được thắt bím hai bên trông rất đáng yêu.
“Được rồi, con thật bướng, mẹ sẽ không nói nữa, đi đứng cho tử tế vào” Mẫn Như hết kiên nhẫn.
La Mỹ Kim đi được một đoạn liền thấy mệt nên cô và Lạc Lạc dừng lại cho bà ngồi lấy sức. Nhìn từ trên xuống, cô cảm thấy đoạn núi này rất dốc, nhìn một hồi là hoa mắt ngay.
“Lạc Lạc, con uống nước đi” Mẫn Như đưa chai nước cô chuẩn bị sẵn.
“Vâng, mẹ cũng uống đi, Bối Bối nó như thế nhưng sẽ không sao đâu” Lạc Lạc cũng mặc bộ đồ yếm xanh dương và một cái áo thun trắng, người mua đồ đôi cho bé là bà Thẩm. Bà nói đi đến dâu cũng phải cho người ta biết họ là anh em nên quần áo bà sắm đều y hệt, cũng sẽ không sợ bị lạc nhau.
Lạc Lạc trầm tĩnh bao nhiêu thì Bối Bối bốc đồng bấy nhiêu. Hai đứa trẻ này là sinh đôi nhưng sao quá trái nết đi a!!!!
Vào lúc này, Tiêu Chính Uy có một cuộc điện thoại gọi vào điện thoại, người nọ gọi cho Tiêu Chính Hàn nhưng điện thoại ông không liên lạc được, đành gọi cho Tiêu Chính Uy, anh dừng cuộc nói chuyện và mang điện thoại lên cho cha.
Bối Bối cũng vào lúc đó, phấn khích chạy nhảy mà không để ý dưới chân có một cục đá, cô bé đạp phải lập tức mất thăng bằng ngã người ra sau, rồi lăn xuống đất.
Cô bé hét lên một tiếng “A” thật to.
Mẫn Như chuẩn bị uống nước, bị tiếng thét thu hút, cô ngẩng nhìn lên. Nét mặt bình thản của cô đột nhiên thay đổi thậm chí như không còn chút máu, hoảng hốt gọi “Bối Bối”.
“Lạc Lạc, con ở đây với bà nội, đừng chạy theo”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi”
“Bác Tiêu làm ơn đỡ lấy con bé, nó đang lăn xuống” Mẫn Như thét lên.
“Dad”
“Dad”
----
Thẩm Dương ở bên này vẫn đang đánh máy, nhưng có cái gì đó không đúng, hắn quơ chúng và làm chiếc ly trên bàn rơi xuống đất.
“Xoảng”
Thẩm Dương liền bừng tỉnh đại cuộc….
-----
Cô chạy lên với tốc độ nhanh nhất.
Khi cô chuẩn bị đỡ lấy con bé thì có một cái bóng nhanh hơn đã làm điều đó. Ngoài Mẫn Như nghe thấy, hầu như mọi người ai cũng bị chú ý, Tiêu Chính Uy cũng không ngoại lệ.
Anh vừa đưa mắt lên thì thấy con gái đang lăn tự do, Mẫn Như cuống cuồng vừa chạy vừa la lên.
Tiêu Chính Hàn cũng bị tiếng hét kinh động, ông quay xuống, cháu gái của ông đang ngã nhào, gần như ông không thể bắt kịp lấy con bé.
Theo bản năng như gần tới đích, anh chạy vụt qua cô và đỡ lấy thân hình nhỏ bé của Bối Bối.
Trong giây phút đó, cả đời Tiêu Chính Uy sẽ không bao giờ quên, giống như cả không gian và thời gian đều dừng lại lúc anh chụp được con gái không để con bé lăn xuống nữa, toàn thân anh đều toát ra một chuỗi kỳ lạ nó gần giống như bản năng của một người cha ôm đứa con gái của mình vào lòng để bảo vệ hoặc hơn như thế nữa, lúc đó anh không biết chính xác nó là gì như anh biết đây là một khoảnh khắc vô cùng đáng nhớ trong đời.
“Không sao rồi, có cha ở đây” Tiêu Chính Uy ôm lấy Bối Bối cẩn thận.
“Huhu” Bối Bối xanh mặt, tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch, mặt mày lấm lem, trạng thái đều cho thấy cô bé mới trải qua một chuyện rất khủng khiếp.
“Con gái con có làm sao không?” Mẫn Như chạy đến xem xét từng chút một trên người con gái.
“Mẹ đã nói là cẩn thận rồi kia mà! Con làm cho mẹ tức chết mới vừa lòng phải không?” Mẫn Như òa khóc.
“Hức.. hức con x..in.. lỗi…” Bối Bối thút thít.
“Con ngồi dậy được không” Tiêu Chính Uy đỡ Bối Bối.
“D..ạ được” Không ngừng thút thít, chuyển sang tư thế ngồi cho Mẫn Như xem xét.
“Chết tiệt, quần áo bẩn không nói, tay chân, ngay cả mặt cũng trầy xước, mẹ nên tính sổ con như thế nào đây!” Mẫn Như nôn nóng quát, nắm tay Bối Bối, nước mắt đau lòng xen phẫn nộ từng viên chảy xuống.
“Đừng la con bé, nó đang còn sợ hãi” Tiêu Chính Uy ở bên cạnh lên tiếng.
Mẫn Như gật đầu vội kiểm tra chân tay cho Bối Bối, tay không vấn dề nhưng dường như chân thì có, kêu nhẹ lên “A, đau”.
“Con bé có vẻ bị sưng chân rồi” Anh nhẹ giọng.
“Chính Uy, Mẫn Như, Bối Bối con bé không sao chứ?” Tiêu Chính Hàn vừa lúc này chạy xuống, hoảng loạn hỏi.
“Không sao rồi thưa cha, trừ chân bị sưng, vài chỗ trầy xước” Tiêu Chính Uy bình tĩnh đáp.
“Tốt, thượng đế vẫn nhân từ, cháu gái của ta không sao, cảm ơn người” Ông nhắm mắt cầu nguyện.
“Mẫn Như, con để ta và Chính Uy lo cho con bé, còn đoạn nhỏ nữa là đến chỗ nghỉ, xuống coi Mỹ Kim như thế nào giúp ta” Tiêu Chính Hàn nói.
“Cha, người xuống chỗ mẹ đi, để Mẫn Như ở đây, mẹ với con gái dù sao chăm sóc sẽ tốt hơn đàn ông chúng ta” Tiêu Chính Uy đề nghị.
“Ừ được, phải rồi đây là thuốc dùng cho người bị sưng chân tay hay bong gân, trật khớp v.v.v, con bôi cho con bé” Tiêu Chính Hàn định đi xuống thì nhớ ra, nhanh tay lấy trong túi một chai thuốc nhỏ.
“Bác Tiêu, cháu cảm ơn bác! Phiền bác coi Lạc Lạc giúp cháu” Mẫn Như xúc động.
----
Mẫn Như ngồi ở trong lều, nghẹn ngào nhìn Bối Bối, nước mắt vẫn rơi như không muốn ngừng a!!!
“Em gái, trong người có đau chỗ nào không?” Lạc Lạc lo lắng.
“Không sao, anh trai, em vẫn còn rất khỏe mạnh” Bối Bối cười yếu ớt.
“Mẹ, em gái nói tốt, sao người vẫn khóc” Lạc Lạc lo ngại nhìn cô.
“Mẹ không khóc, do nó muốn rơi là rơi, mẹ không thể ngăn lại” Mẫn Như xoa đầu Lạc Lạc giải thích.
“Mẹ, con xin lỗi, không tùy tiện cãi lời nữa” Bối Bối hối lỗi.
“Mẹ sẽ tha lỗi cho con, nhớ những gì con đã hứa, trong chúng ta thiếu một, hai người còn lại sẽ rất đau khổ, mẹ không muốn thấy điều đó, con biết không” Mẫn Như nhẹ nhàng dạy dỗ con gái.
“Vâng, con sẽ ngoan hơn, nghe lời mẹ dặn” Bối Bối gật đầu.
“Tốt”
“Reng”
“Reng”
Điện thoại reo lên, là Thẩm Dương gọi đến, hắn gọi có chuyện gì sao??? Hắn đã biết Bối Bối xảy ra tai nạn!!! Không, cô bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Tiêu gia hắn không quen biết thì làm sao lại biết được.
Mẫn Như mở điện thoại, cô gạt đi nước mắt, bình tĩnh trả lời “Có chuyện gì sao?”
“Ba người vẫn ổn chứ?” Thẩm Dương căng thẳng.
“Chúng tôi vẫn ổn, đang đi cùng họ leo núi, anh thế nào?” Mẫn Như giả vờ thành thật.
“Tôi không sao, leo núi vui chứ” Thẩm Dương nói dối.
Lúc nãy khi chiếc ly rơi xuống, thần kinh hắn lúc đó căng như chão, không thể kiểm soát hắn đã đánh những gì trong lap.
Hắn gọi điện về cho Thẩm gia, mọi người nói không vấn đề. Vậy chỉ còn có ba mẹ con mới là đại cuộc??? Nhưng cô nói chuyện vô cùng bình thản, chiếc ly vậy là bị hắn vô tình làm rơi xuống sao!!!
“Cô cho tôi nói chuyện với bọn trẻ”
“Uhm, được rồi”
- Hai đứa tuyệt đối đừng kể gì cho daddy nghe, cứ nói chúng ta ổn với bản tính của hắn chắc chắn sẽ bay đến đây ngay lập tức!!! – Mẫn Như cảnh cáo.
Bối Bối, Lạc Lạc gật đầu, nghe lời của Mẫn Như, sau này sẽ xin lỗi daddy về sự nói dối trắng trợn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT