“Cạch”

Thẩm Dương cõng Lạc Lạc đi chậm, sợ đánh thức giấc ngủ của cậu bé. Sau đó là Mẫn Như đi sau, trên tay cô bồng Bối Bối, cô bé ngủ say tựa vào vai của cô. Hôm nay đi mua sắm ở trung tâm Saido, rồi đi trượt patin trong khu giải trí, hai đứa trẻ đã chơi vui đến thấm mồ hôi cả người, ngồi trên xe về nhà thì lăn ra ngủ ngon lành.

Hắn chỉnh tư thế ngủ trên giường cho Lạc Lạc cẩn thận kéo chăn đắp kín người cậu bé, nhẹ nhàng bỏ nụ hôn trên trán Lạc Lạc. Rồi sang phòng Bối Bối, hắn cũng đặt một nụ hôn tương tự như Lạc Lạc trên trán cô bé, nói nhỏ với Bối Bối say giấc “ngủ ngon học trò lười của chú”. Tai nhỏ của Bối Bối có cảm giác ngứa, cô bé lấy tay xoa tai theo trực quan, hành động đáng yêu đó làm hắn bật cười.

Chào tạm biệt hai đứa trẻ, Thẩm Dương trở lại phòng khách chuẩn bị ra về.

-     Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về! – Mẫn Như tỏ vẻ thận trọng, quay sang nở nụ cười với Thẩm Dương.

-     Ừ! – Thẩm Dương gật đầu, hắn không biết nên nói gì với cô nên trưng bộ mặt bình thản nhìn Mẫn Như.

-     Chuyện hôm nay ở khu trung tâm coi như tôi sai! Xin lỗi vì làm anh mất mặt – Cô hơi ngượng ngùng khi nói chuyện nhẹ nhàng với hắn.

-     Chuyện đó! Tôi cũng sai khi thích tranh cãi với cô! – Hắn nhớ lại câu chuyện tranh cãi lúc sáng thì tự nhiên thẹn thùng ở trước mặt cô. 

-     À! Anh về cẩn thận! – Thấy không khí im lặng nóng mặt, Mẫn Như lãng sang chuyện khác.

-     Ờ.. Cô cũng khóa cửa cẩn thận! Mai gặp lại! – Thẩm Dương ậm ừ nói đại một câu, giữa hắn và cô khi tiếp xúc nhẹ nhàng sao nóng mặt như thế này.

Thẩm Dương tạm biệt Mẫn Như, hắn đi cầu thang máy để đi lên nhà. Một ngày nhộn nhịp của bốn người kết thúc.

Mẫn Như có một ngày đi chơi vui vẻ với hai đứa nhỏ, cô đến đây được vài tháng mới nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Lạc Lạc. Tâm tình của cô bỗng chốc thoải mái hẳn lên, chỉ cần Lạc Lạc và Bối Bối luôn cười tươi như hôm nay, mệt mỏi như thế nào cô cũng vui vẻ. Hội chứng sợ nước kì lạ đã giảm đáng kể, hai đứa trẻ có thể xuống nước bình thường là điều không còn lo ngại. 

Nước sôi reo lên, cô tắt bếp đổ nước vào bình thủy nhỏ, còn một ít cô đổ vào ly sữa. Đêm nay cô phải thức khuya một chút để tìm mặt bằng thích hợp mở cửa hàng hoa tươi. Ý định này nung nấu trong đầu cô rất lâu rồi, cửa hàng hoa tươi là nguồn động lực cho cô, là thành tích duy nhất cô có thể làm cho ông ngoại.

Cô tìm vài trang của dịch vụ nhà đất thì một tin nhắn trên trang cá nhân của cô sáng lên. Mẫn Như mở trang cá nhân của mình là cuộc gọi nhỡ của chị Hà. 

-     Chào chị lâu rồi chúng ta không nói chuyện!

-     Mẫn Như hả! Em trông khác quá! – Chị Hà ở màn hình bên kia quan sát cười nói với cô, chị Hà gần đây làm ăn rất khá, cũng là nhờ lần đó Mẫn Như giúp đỡ.

-     Sao! Em xấu đi phải không? – Cô tinh ranh chọc chị Hà.

-     Ôi con bé này! Em mà xấu chắc chị cũng không tươi như hoa! Nhìn em khác hơn khi trước đây chúng ta gặp. Đúng là mẹ hai con ngày càng đẹp ra.

-     Haha! Chị khen làm cho em nở mũi rồi nè! Em vẫn thế thôi mà.- Cô được khen ngợi, cảm giác hơi phấn khích.

-     Chị từ trước đến giờ có sao nói thế! À mà trông em đẹp như thế chắc hai đứa nhỏ cũng không thua kém đâu? Ở thành phố D có ổn không?

-     Bọn trẻ sắp đi học nên em rất yên tâm! Ở thành phố D em mở được một cửa hàng thức ăn nhanh bán rất chạy, may mắn có quen biết một gia đình tốt ở đây. Mọi người biết được quá khứ của em vẫn tốt bụng giúp đỡ, đây có thể nói là quá may mắn rồi chị! – Cô thực sự tâm sự với chị Hà.

-     Ừ! Ráng lên làm mẹ đơn thân thì có khổ cực nhưng sống cũng vì hai đứa trẻ mà thôi! Có gì cứ nói chị lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ mẹ con em....Chết rồi! Chị phải đón đứa cháu đi học, rảnh rỗi chúng ta lại nói tiếp.- Chị Hà bị tiếng điện thoại để bên cạnh  làm cho giật mình.

-     Vâng!

Cô cúp cuộc gọi màn hình với chị Hà, hai người ngồi tán dóc suốt cả tiếng đồng hồ. Thành phố D và Thành phố A bị trái múi giờ, bên này thì đã 12h30 đêm sắp sửa sang ngày mới, còn bên đó 5h chiều của ngày mới.

Mẫn Như vẫn tiếp tục làm công việc dang dở là xem xét mặt bằng. Ít nhất phải thuận lợi đường đi từ nhà đến chỗ học, cửa hàng thức ăn nhanh. 

Đây rồi! Một bằng mặt rất tiện lợi nhưng giá cả thật là đắt đỏ, ngày mai cô nên gọi thương lượng với chủ mặt bằng một lát. Tìm được một nơi như vậy quả thực rất tốt, phương tiện đi lại cũng không bị khoảng cách làm mất thời gian.

Nếu mọi chuyện vẫn ổn định rất nhanh cô sẽ có một cửa hàng hoa như mong ước.

--- ------ ----

Một đêm mỗi người đều có dự tính cho riêng mình, ở nhà Mẫn Như cô vẫn khai triển kế hoạch của cô còn ở nhà Thẩm Dương, hắn lại nghĩ về hai đứa trẻ. Bối Bối và Lạc Lạc làm cho hắn có cảm giác ấm áp. Ở gần hai đứa nhỏ hắn rất nhanh quên đi căng thẳng trong hội quán.

Riêng với Mẫn Như tự nhiên hôm nay hai người họ lại ngại ngùng với nhau. Bình thường cô mồm mép không thua gì hắn, tính cách cực kì đanh thép, nhưng khi bị sự xem xét của mọi người cô lại trở thành một người con gái biết e thẹn, ngượng nghịu một cách đáng yêu. Lúc đó hắn không có cách nào mở miệng châm chọc cô.

Hắn phải tập luyện cho thành viên hội quán rất nhiều bởi vì thành phố D tháng sau vừa có một buỗi lễ nổi tiếng bốn năm một lần. Có sự góp mặt của rất nhiều người, nó cũng liên quan đến một buổi họp của một tập đoàn nổi tiếng thành phố B, quy tụ rất nhiều người danh tiếng đến. 

Ở thành phố D có rất nhiều hội quán sẽ tham gia, để dành tấm huy chương và chiếc cup danh giá. Dĩ nhiên cũng sẽ có mặt của hội quán Thẩm Dương, hắn vừa đứng ra tham dự vừa tham gia buổi lễ đó với rất nhiều tư cách.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play