Thẩm Dương và Mẫn Như ngồi đối diện nhau, hai vẻ mặt nham hiểm khiến không khí trong phòng nóng rực như lửa đốt, trừ đồng hồ trên tường tích tang tích vang lên, đều không nghe được bất cứ động tĩnh gì, đúng là yên tĩnh làm người ta sợ.

Cả căn phòng có chỉ có hai màu xám và đen, bộ sofa màu đen ngay chính giữa phòng, đối diện là chiếc bàn máy tính lớn, có đặt một cái laptop màu xám bạc, xung quanh là sách cùng thành tích hơn người.

Cô không thể tưởng tượng những thành tích Thẩm Dương đã thực hiện để có được tất cả số huân chương đó. Số lượng huân chương còn dài hơn ba con số, cô thấy rõ ràng hắn hiến đời mình cho công việc hết sức lực. Cứ như vậy, Thẩm Dương đã đi xa hơn nhiều so với một người có thành tích vượt trội.

- Cô ngắm đủ chưa?– Hắn lạnh lùng nhìn người nào đó.

- Chưa! – Mẫn Như vẫn còn quan sát những cái khác, mà không chú ý đến lời nói.

- Cô vào đây để ngắm hay bàn chuyện chính?

- Để ngắm ... .À không bàn chuyện chính với anh! – Cô đột nhiên nhớ ra vấn đề, khi nhìn thấy cái mặt hắn cầm huân chương vàng bơi lội giơ cao.

- Tôi muốn nghỉ ngơi, không thể làm giáo viên cho Lạc Lạc, Bối Bối!

- Anh một kẻ tham công tiếc việc và tôi nghĩ không nên tin lý do hết sức ngớ ngẩn đó!

- Ngay cả tôi hay bao nhiêu giáo viên đi nữa cũng không chịu nhận hai đứa trẻ!

- Tại... Tại sao?

- Cô giỏi chen ngang việc người ta và xem thường người khác, nếu tôi cứng rắn thì cũng bị cô phá hủy hết hình tượng!

- Chỉ cần hai đứa trẻ khỏi bệnh thì tất cả làm theo anh!

- Tốt! Tôi hy vọng như lời nói này!

- Anh cứ... cứ yên tâm!

Mẫn Như vào thời khắc đó chỉ muốn bảo lập tức ”cứ yên tâm tôi sẽ giữ lời hứa” nhưng gặp phải vẻ mặt khiêu khích, ánh mắt kênh kiệu, nụ cười nhếch môi của Thẩm Dương lại cho cô suy nghĩ ra một lời nói thầm trong bụng “cứ chờ đó anh còn khiêu khích nữa không khi bọn trẻ lì lợm”. Nhất định hắn sẽ rất rất khó khăn với hai đứa, căn bệnh kì lạ làm bọn trẻ, không thể tiếp xúc với môi trường nước, hai người từ lâu đã rất cứng đầu, lì lợm, bắt buộc hai đứa là một chuyện chẳng hề dễ dàng.

Nhưng cô và hắn một cặp khắc khẩu, câu chuyện của hai người sẽ nói tử tế trong bao lâu, khi có dấu hiệu bất bình thường, cả hai không muốn nhẫn nhịn nhường đối phương, toàn phát ra lời nói làm cho người đối diện phát hỏa.

Thẩm Dương và Mẫn Như chưa nhận ra, mỗi khi hai người gặp nhau, bản thân họ nói rất nhiều, thậm chí gấp ba lần ngày thường.

Ở ngoài cửa bà nội và bà Thẩm chờ đợi sốt ruột, đứng ngồi không yên, luôn đảo mắt ngó vào phòng của hắn:

- Mẫn Như sẽ thuyết phục được thằng nhóc Thẩm Dương không?

- Con cũng không biết tình hình như thế nào nữa mẹ!

- Nói chuyện một chút, nhưng hơn nửa tiếng vẫn không thấy động tĩnh! Ta muốn xông vào đó xem hai đứa đó làm gì?

- Mẹ hay là chúng ta chờ thêm một lúc nữa! Hai đứa đó trưởng thành rồi con nghĩ sẽ không vấn đề gì đâu!

Đột nhiên cửa phòng bật ra, người đi đầu là Mẫn Như, sau đó Thẩm Dương đi sau, có vẻ họ đã thỏa thuận hết những yêu cầu đôi bên. Bà nội và bà Thẩm cùng mỉm cười nhìn về phía cả hai, mắt lộ ra một chút hy vọng.

Thẩm Dương như cũ không có mở miệng nói chuyện, trên mặt vô cùng bình tĩnh. Gương mặt uể oải, lắc đầu, ra hiệu không thành công của Mẫn Như, khiến cho hy vọng của hai người bị dập tắt.

Sau đó lại rôn rả một trận cười lớn, hắn và cô không ngờ trêu đùa bà nội và bà Thẩm một chút, vẻ mặt của họ đã hiện thị sự thất vọng.

Hai người lớn tuổi nhìn khuôn mặt nham hiểm của Mẫn Như và Thẩm Dương đều xác định, họ bị mắc mưu của hai người. Từ khi nào, hai người họ lại có thể hợp tác lừa hai người lớn tuổi ngoạn mục như thế.

Bà Thẩm đưa ánh mắt sắc lẻm về phía hai người, cả bà nội Thẩm cũng thế, sau đó Mẫn Như bị họ xách tai đi về nhà.

Trên đường đi bà nội và bà Thẩm chút hờn dỗi với cô, nhưng nghe cô kể về kế hoạch thuyết phục Thẩm Dương, lập tức một cuộc hội thoại xảy ra, suốt đường đi ông tài xế phải xoa tai vài lần, vì ba người nói chuyện rất nhiều.

--- ------ ------ ---

Chiều hôm sau, Thẩm Dương đến cửa hàng đưa Lạc Lạc, Bối đi khám bệnh. Hắn cần phải biết tình hình của hai đứa trẻ để có thể chữa trị triệt để trong quá trình dạy bơi.

Nếu lo lắng nhất thì chỉ có Lạc Lạc, cậu bé đã rất nhát gan, yếu ớt, khi trực tiếp xuống nước sẽ xảy ra vấn đề nào?

Bác sĩ đã chẩn đoán căn bệnh kì lạ là có thật, cách chữa trị của hắn đưa ra cho bác sĩ xem xét vô cùng chỉnh chu. Nhưng tránh để bọn trẻ trong nước quá lâu, cái gì cũng cần có thời gian, ông ta khuyến khích chi cho bơi từ hai đến hai tiếng rưỡi, không được kéo dài thời gian.

Riêng Lạc Lạc một trường hợp đặc biệt, cậu bé cần thích nghi với nước nhiều hơn Bối Bối.

Có thể sẽ rất khó khăn cho Thẩm Dương, nhưng hắn sẽ cố gắng giúp đỡ Mẫn Như, Mẫn Như phải chăm sóc hai đứa trẻ là một điều thử thách ở độ tuổi này, nhưng cô vẫn hoàn thiện xuất sắc, một người mẹ chịu đựng vì con, còn có gì quý giá hơn tình mẫu tử. Hắn đồng tình và sẵn sàng giúp đỡ một bà mẹ trẻ.

Bà nội và bà Thẩm khi biết được Thẩm Dương đồng ý, họ rất ngạc nhiên, và có vài phần vui mừng, ai chẳng biết hai đứa trẻ là bảo bối trong lòng họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play