Ngọc Hà bị giam
một mình trong địa lao tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời suốt mấy
ngày, mỗi ngày chỉ có một người tới đưa cơm một lần, tất cả chỉ là cơm
rau dưa. Nàng đã ăn quen những món sơn hào hải vị,lqđ nên căn bản nàng
không thể nuốt trôi những thứ đồ ăn thô sơ như vậy. Nhưng cuối cùng nàng bị đói khát bức bách nên không thể không ăn vào một chút.
Nàng
không chịu nổi sự yên tĩnh như vậy, từng liều mạng kêu to, nhưng gọi đến rách cổ họng cũng không ai để ý đến nàng, nàng thật sự sợ hãi mình sẽ
cô độc mà chết ở chỗ này.
Mặc Lan thì lại càng chưa bao giờ đến gặp nàng.
Nàng thật ân hận, ân hận vì đã nhất thời tức giận, xui khiến tỳ nữ đi trộm
con chó trắng của Dung Tri Hạ, hung hăng đánh chết nó để hả giận.
Ngày hôm đó, khi hắn nhìn thấy xác con chó trắng chưa kịp chôn trong phòng,
sắc mặt âm u nhìn nàng, lạnh lẽo đến kinh người.lqđ Ngay sau đó, hắn
không chút lưu tình sai người nhốt nàng ở chỗ này.
Bất luận nàng khóc lóc cầu xin ra sao, hắn cũng đều thờ ơ, tuyệt tình lãnh khốc khiến nàng sợ hãi.
Mặc dù nàng oán hận hắn đã hại chết cha mẹ nàng, nhưng lại không thể kiềm
chế mà đắm chìm trong sự che chở, sủng ái mà hắn từng dành cho nàng, bởi vậy mà nàng đố kị với Dung Tri Hạ, đố kị nàng ấy tuy đã bị hủy dung
mạo, nhưng vẫn có thể công khai chiếm cứ vị trí Thế tử
phi.salemsmalldđlqđ Dù gì đi nữa nàng cũng từng là một thiên kim nhà
quan được nuông chiều hết mực, nên nàng cảm thấy bất bình và công cam
lòng. Vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy Dung Tri Hạ, trong lòng nàng
không cách nào ngăn được ác niệm mọc lên, muốn hung hăng giẫm nàng ấy
dưới lòng bàn chân, làm nhục nàng ấy một cách triệt để.
Nàng muốn cho Dung Tri Hạ biết, nàng mới là nữ nhân được Mặc Lan sủng ái nhất,
cho dù Dung Tri Hạ thân là Thế tử phi, cũng sẽ vĩnh viễn không chiếm
được sự sủng ái của hắn.
Nhưng vì sao chỉ sau một buổi tối, tất
cả mọi chuyện đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của nàng? Mặc Lan không chỉ
lạnh nhạt với nàng salemsmalldđlqđ, còn đánh nàng giữa chốn đông người,
mắng chửi nàng, thậm chí còn phạt nàng quỳ gối ở từ đường ba ngày ba
đêm, bây giờ lại nhốt nàng trong địa lao ẩm ướt âm u không thấy mặt
trời.
Sao hắn có thể đối xử với nàng ác tâm như vậy?
Bỗng
nhiên, nàng nhớ tới Mặc Lan từng chất vấn nàng năm ấy có thật sự là nàng đã cứu hắn ra khỏi hầm băng hay không.lqđ Nhất định là hắn đã xác nhận nàng không phải người đã cứu hắn năm đó nên mới có thể vô tình với nàng như vậy.
Nàng lại nhớ tới, mấy ngày qua, hắn đã chuyển dời tất cả sự sủng ái dành cho nàng qua Dung Tri Hạ.
Chắc chắn là hắn đã phát hiện ra chân tướng, nên thái độ mới biến chuyển lớn như vậy.
Nghĩ tới điều gì đó, Ngọc Hà căm giận nói…. – “Đúng rồi, nhất định là Dung
Tri Hạ đã nói với hắn chuyện hầm băng năm đó,salemsmalldđlqđ vạch trần
lời nói dối của ta, hắn mới có thể đối xử với ta như thế.”
Hơn hai năm trước, lúc ân nhân an bài nàng vào Phụng Vương phủ, từng tiết lộ cho nàng biết người thực sự đã cứu hắn là ai.
Năm đó, tâm phúc của ân nhân cũng cùng đi với Mặc Lan đến nhà ngoại tổ phụ
Tống Tuệ Viễn của hắn chúc tết, trong lúc vô tình biết đươc có người
muốn hãm hại Mặc Lan, liền lặng lẽ theo dõi, quả nhiên nhìn thấy có kẻ
dụ Mặc Lan vào hầm băng, rồi khóa cửa nhốt hắn ở bên trong.lqđ Tên hạ
nhân sau khi khóa cửa xong đã vội vã rời đi, tâm phúc của ân nhân núp ở
gần đó, quan sát tình hình tiếp theo, vì vậy đã nhìn thấy Dung Tri Hạ đi nhầm vào hầm băng. Lúc này mới biết được thân phận của Dung Tri Hạ.
Vì để an bài nàng tiếp cận Mặc Lan, ân nhân đã từng tính toán muốn trừ khử Dung Tri Hạ, để tránh nàng ấy tiết lộ chuyện năm đó, đáng tiếc không
thành công mà chỉ khiến nàng ấy bị hủy dung,salemsmalldđlqđ rồi sau đó
ân nhân cho rằng sau khi bị hủy dung, Dung Tri Hạ chắc không thể làm ra
chuyện gì phải lo lắng, nhưng không lường trước được, Hoàng thượng lại
làm chủ tứ hôn, gả nàng cho Mặc Lan.
Khi đó, nàng đã nhận được sự sủng ái của Mặc Lan, đã sớm quên toàn bộ chuyện hầm băng, nên không đề
phòng nhiều. Ngồi ở trong góc, vẻ mặt Ngọc Hà phẫn hận chửi rủa Mặc Lan
và Dung Tri Hạ -lqđ “Các ngươi thật đáng chết, từng người đều đáng
chết! Nếu ta có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ giết đôi cẩu nam nữ các
ngươi!”
Lúc này, người nàng chờ đợi mấy ngày rốt cuộc cũng bước vào địa lao và cũng nghe hết toàn bộ lời mắng chửi của nàng.
“Ngươi vẫn còn muốn giết người? Bị giam vào nơi này, ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn có thể ra ngoài được sao?” – Lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ của Mặc
Lan là một mảnh âm hàn.
Vừa nhìn thấy hắn, Ngọc Hà liền thu lại
sự tức giận căm ghét, nhào tới phía trước nắm chặt hàng rào sắt, cầu
khẩn – “Thế tử, nơi này tối tăm mù mịt quá, chỉ có mỗi mình Ngọc Hà,
Ngọc Hà thật sự sợ hãi,salemsmalldđlqđ cầu xin Thế tử hãy thả Ngọc Hà ra ngoài, sau này nhất định Ngọc Hà cái gì cũng nghe theo ngài, không dám
chọc ngài tức giận nữa.”
“Cha ngươi phạm tội bị vấn trảm, là bởi
vì ta tố cáo tội trạng của hắn trước mặt Hoàng thượng, ngươi trăm phương ngàn kế đến gần ta,lqđ không phải là để giết ta hay sao? Thế nào,
ngươi không muốn báo thù sao?” – Ánh mắt hắn rét lạnh liếc nhìn nàng.
Hắn cố ý nhốt nàng nhiều ngày không thèm quan tâm chính là muốn để cho nàng phải nếm trải nỗi khổ khi phải lo lắng hãi hùng.
“Ta……” – Đột nhiên bị hắn vạch trần mục đích nàng tiếp cận hắn, thần sắc nàng
cả kinh, ngay sau đó lại vội vàng phủ nhận – “Tuyệt đối không có chuyện
này, trước đó Ngọc Hà căn bản không biết chuyện của cha ta có liên quan
tới ngài, Ngọc Hà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tìm ngài báo
thù!lqđ Ngài không thể xử oan cho Ngọc Hà a! Trong hai năm qua được
ngài yêu thương, trong lòng Ngọc Hà chỉ có ngài, cầu xin ngài đừng nghe
kẻ khác thêu dệt bậy bạ mà hiểu lầm Ngọc Hà!”
Mặc Lan cũng không
lập tức vạch trần tâm tư của nàng ta, chỉ cười lạnh hỏi – “Được, ngươi
đã nói trước kia ngươi không biết chuyện này,salemsmalldđlqđ nếu như
ngươi biết được bởi vì ta mà phụ thân ngươi phải chết, chẳng lẽ ngươi
không hận ta sao?”
“Ta…..Phụ thân phạm sai lầm, nên bị trừng
phạt, không……không nên trách Thế tử.” – Nàng nén xuống hận ý, khó khăn
ép mình phun ra những lời này.
“Hắn làm hại ngàn vạn dân chúng,
dựa trên tội ác của hắn, thiên đao vạn quả * cũng không thương tiếc.” - Ở trước mặt nàng, thần sắc hắn lạnh lùng nghiêm nghị trách cứ phụ thân
nàng
(* - “róc xương lóc thịt” hay là “lăng trì”)
Ngọc Hà cố nén tức giận, nắm chặt tay –lqđ “Cha đã chịu tội mà chết, người
chết là hết, bất kể khi còn sống ông đã làm gì, cũng đều nên xóa bỏ, hà
cớ gì Thế tử vẫn trách mắng lão nhân gia ông?”
“Xóa bỏ? Những
người dân đang phải chịu khổ vì hắn thì phải đi tìm ai đòi lẽ phải?
Ngươi thân là con gái của tội thần,salemsmalldđlqđ không phải là nên đền mạng chuộc tội cho cha ngươi hay sao?” – Mặc Lan giễu cợt chất vấn.
Nàng đọc được trong mắt hắn sự tàn bạo, nghiêm khắc và sát ý, nàng kinh hãi
lùi về sau mấy bước, không cam lòng nói – “Tại sao ngài lại đối xử với
Ngọc Hà như vậy? Lúc trước chẳng lẽ ngài sủng ái Ngọc Hà đều là giả hay
sao?”
“Ngươi vẫn còn mặt mũi mà hỏi ta tại sao? Lúc trước ta sủng ái ngươi, toàn bộ là bởi vì tin lầm vào lời nói của ngươi, lầm tưởng
rằng năm đó ngươi đã cứu ta, ta sủng ái ngươi như vậy, đều là nhìn vào
ân cứu mạng,lqđ giờ đây ta đã biết được chân tướng, chỉ hận không thể
từng đao từng đao mà lăng trì ngươi.” – Giọng nói của hắn đầy vẻ căm
hận, từng chữ sắc bén như đao.
“Ta, ta…..” – Ngọc Hà bị vẻ mặt
ngoan lệ của hắn làm chấn động, lùi về phía sau từng bước một, đến tận
khi lưng đụng vào vách tường không có đường lui, mới dừng bước.
Nhìn nét mặt hắn lạnh nhạt vô tình, nếu hắn đã biết tất cả mọi chuyện, nàng
cũng không cần thiết phải lừa gạt nữa, vì vậy nàng cũng không nhẫn nhịn
mà biểu lộ sự oán hận căm phẫn với hắn.
“Không sai, là ta đã lừa
ngươi, thật buồn cười là hai năm qua ngươi vẫn chẳng hay biết gì. Thù
giết cha không đội trời chung,salemsmalldđlqđ ta hận không thể ăn thịt,
uống máu của ngươi!” – Nàng cắn răng nghiến lợi nói, giờ phút này khuôn
mặt xinh đẹp lại có vẻ vô cùng dữ tợn.
Lẽ ra nàng đã vài lần có
cơ hội xuống tay với hắn, nhưng ân nhân muốn nàng chờ đợi thời cơ thích
hợp mới được động thủ, đến lúc đó ân nhân có thể bảo đảm, sau khi nàng
báo thù, sẽ có thể toàn thân trở ra. lqđ Vì vậy mà nàng mới chậm chạp
không xuống tay, không ngờ rằng thù của nàng còn chưa báo được, đã trở
thành tù nhân của hắn. Nếu như lúc trước nàng không để ý đến lời của ân
nhân, có lẽ nàng đã sớm giết được hắn để báo thù cho cha mẹ, cho dù vì
vậy mà phải đền mạng, lqđ nàng cũng cam nguyện, dù sao vẫn tốt hơn là
hiện tại cái gì nàng cũng không thể làm.
Nhưng có hối hận thì cũng đã muộn
Thấy nàng ta đã lộ bộ mặt thật, ánh mắt Mặc Lan lạnh như băng – “Chỉ cần
ngươi khai ra kẻ đồng lõa với ngươi là ai, ta có thể tha chết cho
ngươi.”
“Tha chết cho ta? Để cho ta phải kéo dài chút hơi tàn? lqđ Sống không bằng chết sao? Ha ha ha ha……”
Chuyện đến nước này, Ngọc Hà cũng đã hiểu mình không còn đường lui, cười điên
cuồng – “Không sai, đúng là ta có đồng bọn,salemsmalldđlqđ người đó cũng hận không thể róc xương uống máu ngươi, nhưng mà ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết người đó là ai.”
“Ta có rất nhiều biện
pháp có thể cạy miệng ngươi ra, nếu như ngươi muốn bị giày vò đến mức
không muốn sống nữa, tốt nhất là hãy lập tức khai nhận.” – Giờ phút này
hắn không còn nửa phần yêu thương với nàng ta, thủ đoạn đối phó với nàng ta cũng có rất nhiều.
Ngọc Hà giật mình ngước nhìn ánh mắt lãnh
khốc tàn nhẫn của hắn, hoảng hốt nhớ lại, trong hai năm qua hắn khinh
liên mật ý*, cưng chiều thương yêu nàng. lqđ Giờ khắc này, trái tim nàng vừa khổ sở vừa chua xót lại vừa oán hận, hai mắt ngấn lệ.
(* - ngọt ngào, yêu thương, nhẹ nhàng)
“Ngươi thực sự hạ quyết tâm ác độc với ta như vậy hay sao?”
Mặc Lan chỉ lạnh lùng lên tiếng – “Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như
ngươi không nói, ta sẽ gọi người vào dùng hình.” –salemsmalldđlqđ Kiếp
trước, hắn hết sức cưng chiều che chở nàng ta mà nàng ta còn có thể hạ
độc đủ được với hắn, sao hắn còn có nửa phần thương tiếc với nàng ta
nữachứ?
Nàng cắn môi, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật. Nàng nhắm mắt lại, lát sau mở ra, mâu quang là một mảnh tuyệt nhiên, thần sắc dữ
tợn, giọng điệu căm hận nguyền rủa – “Ta có chết cũng không nói cho
ngươi biết, lqđ sau khi ta chết người nọ sẽ báo thù giúp ta! Ta ở dưới
cửu tuyền sẽ mở to mắt, nhìn ngươi gặp báo ứng!”
Nói xong, nàng
đột nhiên bổ nhào về phía vách tường đối diện, dùng toàn lực đâm đầu
vào, sau khi va chạm thật mạnh, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ vách
tường.
Mặc Lan cũng không kịp ngăn cản nàng ta, thấy nàng trợn
hai mắt, dữ dội ngã xuống, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy máu tươi đỏ sẫm, hắn giật mình trong giây lát mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt phức tạp
nhìn nàng. lqđ Hắn không lường trước được tính tình nàng ta lại tuyệt
liệt* như thế, dù có chết cũng không chịu khai ra kẻ đồng lõa.
(* - vô cùng mạnh mẽ)
Chẳng qua cho dù nàng ta không nói gì, hắn cũng đã dự đoán được người nọ là ai.
Rời khỏi địa lao, Mặc Lan liền đi tới một viện, dừng bước lại, khu vườn nhỏ vẫn rực rỡ sắc màu như trước,salemsmalldđlqđ hắn đừng lặng im trong
chốc lát mới cất bước đi vào. Mấy tên người hầu đi theo phía sau hắn đều ở lại bên ngoài phòng.
Tỳ nữ trong nhà thấy hắn đi vào vội vàng tiến lên hành lễ, có người đi vào trong thỉnh Mặc Dục ra ngoài.
Hiện nay, cả Phụng Vương phủ đều biết, Vương phi cùng với Tam thiếu gia đã
rời Vương phủ để đến biệt trang tĩnh dưỡng. Những người làm khôn khéo
thông minh đều hiểu rõ, Vương phi trong lúc cùng Thế tử minh tranh ám
đấu, lqđ đã bởi vì Tam thiếu gia bị trọng thương trở thành tàn phế mà bị thua. Bà đi chuyến này sẽ không có khả năng trở lại Vương phủ nữa.
Vương gia thường ngày ít can thiệp vào mọi chuyện, Vương phủ coi như là
do Thế tử đương gia làm chủ.
Đối với vị chủ tử này, tỳ nữ không dám chậm trễ chút nào, rất nhanh chóng bưng trà nóng lên.
Sau đó, Mặc Dục cũng từ trong buồng đi ra, hắn che miệng ho khan vài tiếng, sau khi ho xong,salemsmalldđlqđ nhìn về phía Mặc Lan khẽ mỉm cười –
“Những ngày gần đây Lan đệ không phải là bề bộn nhiều việc ư? Sao lại
rảnh rỗi tới chỗ vi huynh?”
“Đại ca bị sao vậy?” – Mặc Lan dò xét nhìn hắn, hai mắt sắc mà thâm trầm.
Mặc Dục giải thích - “Mấy ngày trước không cẩn thận bị nhiễm phong hàn,
mới vừa rồi đang nghỉ ngơi, không biết Lan đệ tới, lqđ nên mới ra ngoài
chậm.”
“Các ngươi lui ra ngoài hết đi.” – Mặc Lan đuổi hết người
làm trong phòng ra ngoài xong, mới nhàn nhạt mở miệng nói – “Ngọc Hà
chết rồi.”
Mặc Dục thấy hắn cố ý cho người làm lui xuống thì cảm
thấy hơi kỳ quái, nhưng sau khi nghe lời nói của hắn, mặt lộ vẻ kinh
ngạc, sửng sốt một chút mới hỏi – lqđ “Nàng ta chết như thế nào?”
“Tự vẫn mà chết.” – Mâu quang Mặc Lan tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, ngoại trừ trên mặt hắn(MD) lộ vẻ kinh ngạc một chút thì không có gì
khác.salemsmalldđlqđ Hắn thầm nghĩ, phải rồi, nếu không phải hắn(MD) ẩn
náu sâu như vậy thì những năm này hắn sao có thể bị hắn(MD) lừa gạt đến
mờ mịt, lầm tưởng rằng kẻ lòng muông dạ thú như hắn(MD) không tranh
quyền thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT