“Mời quốc chủ, bên này.” Có giới thần thị vệ tự mình dẫn dắt.

Những ngày qua, từng gặp quá nhiều giới thần tứ trọng thiên, cho nên các thị vệ đó cũng đã sớm không kinh ngạc nữa.

Rất nhanh dẫn vào trong cung điện.

Trong cung điện chỉ có một mình Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở nơi đó, hắn chỉ đối diện phía xa: “Thương Ung quốc chủ, mời!”

Thương Ung quốc chủ vào ngồi, xa xa đối mặt với Đông Bá Tuyết Ưng, nói: “Đông Bá điện hạ, thật hổ thẹn, lúc trước có nhiều mạo phạm, mong đừng trách.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười: “Thương Ung quốc chủ, chúng ta đừng nói những thứ vô ích vậy nữa, Đông Bá Tuyết Ưng ta tuy tự tin, nhưng cho rằng mình cũng chưa đến mức có thể khiến một vị giới thần tứ trọng thiên đến chịu nhận lỗi. Hơn nữa ta lúc trước chỉ là diệt sát một phân thân của thủ hạ ngươi mà thôi, ngươi đã tự mình đánh tới, hiện tại tới nhận lỗi. Thương Ung quốc chủ, ngươi chắc chắn có việc cầu, hơn nữa điều cầu còn không nhỏ.”

“Bội phục.” Thương Ung quốc chủ khen.

“Nói đi, chuyện gì.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, hắn cũng tò mò Thương Ung quốc chủ vì là cái gì, là quả cầu màu đen kia sao?

Hơn ba tháng qua, quả cầu màu đen này hắn cũng đã nghiên cứu rất lâu, bản tôn ở trong Hồng Thạch sơn thế giới Hạ tộc càng là thời gian tăng tốc gấp trăm lần cân nhắc trận đồ chiếu rọi kia, nhưng đến nay cũng chưa thể phát hiện bí mật của quả cầu màu đen. Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, chỉ cần trình độ huyền diệu của trận đồ đó, quả cầu màu đen này đã là một bảo vật khó lường.

Thương Ung quốc chủ nhìn nhìn ngoài điện.

Đông Bá Tuyết Ưng cười, vung tay lên, ầm ầm ầm, cửa đóng lại.

“Ta nói thẳng, nhắm chừng điện hạ cũng đoán được.” Thương Ung quốc chủ vung tay, trước mặt liền xuất hiện hư ảnh quả cầu màu đen, “Ta cần chính là một món bảo vật này.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu cười: “Giống với ta đoán, Thương Ung quốc chủ có thể nói cho ta biết, nó rốt cuộc là cái gì hay không? Có bí mật gì?”

Thương Ung quốc chủ nhíu mày nhìn Đông Bá Tuyết Ưng trước mặt, mà Đông Bá Tuyết Ưng thì chỉ cười nhìn hắn, điều này làm Thương Ung quốc chủ có chút sốt ruột bất đắc dĩ: “Đông Bá Tuyết Ưng này, thật đúng là trực tiếp! Hắn biết ta không làm gì được hắn, không sợ hãi.”

Tuy bất đắc dĩ, nhưng Thương Ung quốc chủ cũng hiểu tình thế, lúc này tâm ý khẽ động, giới thần lĩnh vực trực tiếp tràn ngập ra, thậm chí bảo vật ngăn cách tất cả quy tắc tra xét mang theo bên người cũng kích phát ra, khiến cung điện này tuyệt đối an toàn, ai cũng không tra xét được!

Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nhìn.

“Điện hạ có thể để ta xem trước, ngươi có một bảo vật này hay không?” Thương Ung quốc chủ nói.

“Có thể.” Đông Bá Tuyết Ưng duỗi tay, lòng bàn tay liền xuất hiện một quả cầu màu đen, bên trên có vô số hoa văn lồi lõm không bằng phẳng.

Thương Ung quốc chủ vừa nhìn thấy đôi mắt đã tỏa sáng, kích động vô cùng, hắn liếc một cái liền phán định đây là bảo vật hắn tha thiết ước mơ, có bảo vật này, thực lực hắn có thể tăng vọt. Nay hắn chỉ là một giới thần tứ trọng thiên trẻ tuổi, những lão gia hỏa thật sự sống lâu kia đều mạnh hơn hắn nhiều.

Như Dư Tĩnh Thu bởi vì từng đạt được《 Tâm Kiếm đồ 》 tàn thiên dung nhập bí thuật của bản thân, ở sau khi bước vào tứ trọng thiên, nay thực lực cũng có thể so sánh với Thương Ung quốc chủ.

Loại thực lực cấp độ này, ở trong giới thần tứ trọng thiên chỉ có thể xem như tiêu chuẩn bình thường! So với những tân tấn giới thần tứ trọng thiên kia mạnh hơn chút. Nhưng so sánh Tuệ Minh đại sư huynh, An Hải phủ chủ bọn họ thì yếu hơn một mảng lớn, càng đừng nói so với ‘Ma Tuyết quốc chủ’ giao chiến với đại năng giả mà bất bại.

“Có nó, thực lực của ta có thể tăng vọt, cũng có thể nhận được càng nhiều kỳ trân, hy vọng siêu thoát cũng có thể lớn hơn.” Thương Ung quốc chủ thầm nói, thực lực càng mạnh càng thêm dễ dàng đạt được bảo vật trân quý.

“Thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay lại thu đi.

“Điện hạ hẳn là chưa phát hiện được bí mật của nó nhỉ.” Thương Ung quốc chủ cười nói, “Ta có thể nói như vậy, toàn bộ thần giới, trừ ta, sợ cũng không ai có thể phá giải huyền bí của nó. Ở trong tay người khác cũng chỉ là đồ chơi, không có tác dụng gì. Cũng chỉ ở trong tay ta mới có thể phát huy chút tác dụng.”

“Ồ?” Đông Bá Tuyết Ưng đáp. Hắn nghiên cứu lâu như vậy quả thực chưa phát hiện quả cầu màu đen rốt cuộc có bí mật gì. Nhưng có chút nhãn lực đều có thể phán đoán đây tuyệt đối không phải phàm vật.

“Ha ha ha, ta đã chuẩn bị mười cân tro tàn ma cốt!” Thương Ung quốc chủ phi thường nhiệt tình, “Cùng với hai con ‘Trì Minh Thú’, hai con Trì Minh Thú này đều có chiến lực giới thần tam trọng thiên, những cái này đều nguyện tặng cho điện hạ, chỉ cầu điện hạ đem quả cầu đen kia cho ta.”

Đông Bá Tuyết Ưng chậc chậc cảm thán: “Mười cân tro tàn ma cốt? Hai con Trì Minh Thú? Tuy ta chưa từng nghe nói Trì Minh Thú gì đó, nhưng có thể có chiến lực giới thần tam trọng thiên, cũng là cực hiếm thấy. Ra tay thật hào phóng.”

Thương Ung quốc chủ vội nói: “Điện hạ, Trì Minh Thú chính là một loại trùng thú, là ta vất vả đào tạo thành, tuyệt đối trung thành. Nghe nói điện hạ có hai đứa con, hai con Trì Minh Thú này có thể cho hai đứa con của điện hạ mang theo, chúng nó tuyệt đối là hộ vệ tốt nhất.”

“Ra tay thật hào phóng. Đáng tiếc.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Lúc trước rất nhiều giới thần tứ trọng thiên đến bái phỏng ta, rất nhiều đều đến tặng tro tàn ma cốt, ta cũng ra tay mua chút, cho nên ta hiện tại cũng không thiếu tro tàn ma cốt, về phần trùng thú? Thủ hạ ta cũng không thiếu hai con trùng thú này.”

Thương Ung quốc chủ khẽ biến sắc.

Đông Bá Tuyết Ưng này, rõ ràng chưa hài lòng, khẩu vị rất lớn!

Nhưng hắn có thể làm sao bây giờ?

“Điện hạ, quả cầu màu đen này đối với ngươi cũng vô dụng.” Thương Ung quốc chủ vội nói, “Chỉ cần điện hạ đem nó cho ta, điện hạ muốn bảo vật gì cứ việc nói ra, chỉ cần Thương Ung ta có thể lấy ra, ta đồng ý cho điện hạ. Hơn nữa ta có thể lập thệ ước, tương lai có thể ra tay ba lần vì điện hạ, chỉ cần không bởi vậy mất mạng, dù tổn thất một phân thân ta cũng sẽ không lùi bước.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nhìn Thương Ung quốc chủ, cười cầm lấy bầu rượu trên bàn dài rót rượu trước, nói: “Đừng vội đừng vội, chúng ta uống trước một chén, từ từ tán gẫu.”

Thương Ung quốc chủ chỉ có thể cưỡng chế tính tình cũng rót rượu, cùng uống rượu. Có thể nói hắn đều nói rồi, chỉ cần có thể trả giá hắn đều đồng ý trả giá.

Hiện tại nên quyết định như thế nào, tất cả do Đông Bá Tuyết Ưng.

“Thương Ung quốc chủ, ngươi đến bây giờ, cũng chưa nói cho ta biết cái này rốt cuộc là cái gì.” Đông Bá Tuyết Ưng bưng chén rượu nhẹ nhàng uống một ngụm.

Thương Ung quốc chủ do dự, nói: “Quả cầu màu đen này thật ra là một khí cụ (vật dụng, đồ vật) cực kỳ trân quý để nuôi trùng thú.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play