Thân phận bại lộ, sắc mặt hắn trong nháy mắt cũng thay đổi, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng cũng có một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: “Đông Bá Tuyết Ưng thực lực vượt xa ta, đây lại là phủ đệ giám sát sứ, là địa bàn của hắn. Trong phủ đệ cũng có vô số pháp trận thêm vào, ở trước mặt hắn, ta căn bản không chút sức đánh trả. Tùy ý hắn nhào nặn.”

“Sinh tử của ta đã bị hắn khống chế. Một khi đã như vậy, sốt ruột lại có tác dụng gì?” Bách Lí Thương hiểu giãy dụa nữa cũng vô dụng, cũng không giãy giụa nữa, ngay sau đó hắn cũng hiểu, “Không ai biết ta có chí bảo di tích, nếu hắn thật sự biết chí bảo ở trên người ta, chỉ sợ sớm động thủ. Căn bản sẽ không nói lời thừa.”

Kinh sợ kích động, bất lực, bình tĩnh, khôi phục lý trí.

Tất cả cái này xảy ra đều cực nhanh.

“Điện hạ đã biết?” Bách Lí Thương ngẩng đầu nói.

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu nói, “Ngươi vẫn là thành thành thật thật khai ra đi.”

Bách Lí Thương cũng nhận định Đông Bá Tuyết Ưng hẳn là còn chưa biết, hơn nữa không đến thời khắc tuyệt vọng cuối cùng hắn không có khả năng bại lộ bí mật quan trọng nhất, lập tức nói: “Điện hạ sao biết thân phận ta? Là Thương Ung quốc chủ phái người đến?”

Bách Lí Thương cũng rất thông minh, lập tức có phán đoán.

“Ngươi và Thương Ung quốc chủ có thù hận gì?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi. Bộ dáng Bách Lí Thương nháy mắt kinh hoảng vừa rồi, khiến hắn và Dư Tĩnh Thu đều nổi lên một tia nghi ngờ.

“Ta một giới thần nhỏ yếu, nào có tư cách đắc tội Thương Ung quốc chủ. Thật sự là Thương Ung quốc chủ quá mức độc ác.” Bách Lí Thương bất đắc dĩ nói, “Hắn đem một đám giới thần chúng ta bắt đi, ép chúng ta tiến vào trong một di tích chịu chết, về sau di tích sụp đổ, rất nhiều giới thần chạy trốn khắp nơi, ta cũng nhân cơ hội chạy thoát, lúc này mới tính là khôi phục tự do. Chỉ là không ngờ, Thương Ung quốc chủ thế mà vẫn đuổi tới!”

“Điện hạ, điện hạ.” Bách Lí Thương nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, liên tục cầu xin, “Xin điện hạ bảo vệ tính mạng ta, nếu không có điện hạ che chở, ta sợ là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu nhìn nhau.

Di tích?

“Thần giới rộng lớn mênh mông, giới thần rất nhiều, các ngươi chạy cũng chạy rồi, hắn vì sao không tiếc tất cả thông qua nhân quả, cũng phải truy tung được các ngươi?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, “Các ngươi có gì, đáng giá hắn liều mạng đuổi giết như vậy?”

“Nhân quả?” Bách Lí Thương giờ mới hiểu Thương Ung quốc chủ đuổi theo như thế nào.

Nhân quả, là rất huyền diệu.

Cho dù đại năng giả đã siêu thoát dòng sông thời gian, thật sự vĩnh hằng, nhưng vẫn sẽ sinh ra nhân quả, như bọn Đông Bá Tuyết Ưng xưng hô tên đại năng giả, đại năng giả chính là thông qua nhân quả cảm ứng được! Cũng bởi vì đến cảnh giới bậc đó của bọn họ, mới có thể cảm ứng sâu sắc như thế đối với nhân quả. Như giới thần tứ trọng thiên bình thường còn chưa siêu thoát, cảm ứng cũng còn xa mới đến mức như vậy.

“Ta hỏi ngươi nói, các ngươi có cái gì, đáng giá hắn đuổi giết?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

Trong lòng Bách Lí Thương khẩn trương.

“Cái này ta cũng không rõ lắm.” Bách Lí Thương bất đắc dĩ nói, “Ta đoán có thể là bởi vì chúng ta đã biết bí mật của hắn.”

“Bí mật?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Tòa di tích đó!” Bách Lí Thương vội vung tay lên, giữa không trung hiện ra đồ án phức tạp, “Đây là tinh đồ, ghi lại vị trí di tích. Chúng ta ban đầu cũng không biết di tích ở đâu, vè sau di tích sụp đổ, chúng ta chạy ra mới biết vị trí chi tiết! Tòa di tích đó tuy sụp đổ, nhưng vẫn rất khổng lồ. Ta đoán trong đó có gì đó không thể bại lộ?”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nhìn Bách Lí Thương: “Chỉ bởi vì di tích này?”

“Ta không nghĩ ra được nguyên nhân khác.” Bách Lí Thương vội nói.

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu, nhắc nhở, “Bách Lý thống lĩnh, từ hôm nay trở đi, ngươi cứ ở phủ đệ giám sát sứ đừng ra ngoài, thủ hạ của Thương Ung quốc chủ ở bên ngoài theo dõi, ngươi nếu đi ra ngoài, có thể chết bất cứ lúc nào.”

Bách Lí Thương có chút thất kinh.

“Ngươi nếu có phân thân, tốt nhất phân tán ra với bản tôn.” Đông Bá Tuyết Ưng nhắc nhở.

“Đông Bá Tuyết Ưng này có ý tứ gì? Hắn chẳng lẽ biết phân thân của ta cũng ở đây?” Bách Lí Thương nói thầm. Bản tôn phân thân của hắn đều ở trong phủ đệ giám sát sứ, bởi vì bảo vật đảo loạn thời không chỉ một món, có một bảo vật này, hắn có nắm chắc che dấu bản thân. Phân thân nếu ở ngoài bị Thương Ung quốc chủ bắt được, Thương Ung quốc chủ sẽ có cách khiến hắn ngay cả tự sát cũng không làm được! Thậm chí có thủ đoạn điều tra ký ức của hắn!

“Cám ơn điện hạ, ta sẽ cẩn thận.” Bách Lí Thương nói.

“Đi đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói,

Bách Lí Thương lập tức cung kính lui xuống.

Trong cung điện chỉ còn lại có Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu.

“Hắn nói di tích, hẳn sẽ không giả. Loại chuyện này khả năng thuận miệng bịa đặt không lớn. Nhưng hắn tự thuật đối với di tích quá ít, tuy cung cấp tinh đồ, nhưng không kể ra chi tiết hơn.” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày nói.

Dư Tĩnh Thu nhẹ nhàng cười: “Chàng nghĩ nhiều rồi, chàng lại không hỏi kỹ.”

“Có lẽ thế.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Nhưng Tuyết Ưng, chàng bảo thân vệ quân tăng thêm tuần tra điều tra, ta thấy, Thương Ung quốc chủ không dễ dàng dừng tay như vậy.” Dư Tĩnh Thu nói.

...

Thần giới, Thương Ung đế quốc xa xôi rộng lớn.

Quốc gia khổng lồ này, chính là ‘Thương Ung quốc chủ’ một tay sáng tạo, ở trong quốc gia của mình, tự nhiên quyền thế ngập trời, ý chí của hắn chính là ý chí của quốc gia này! Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều cường giả không muốn ở Huyết Nhận thần đình, Thời Không đảo, Vạn Thần điện. Đầu nhập vào môn hạ người khác, phải chịu pháp quy, chịu rất nhiều hạn chế.

Ngay cả giết một giới thần tam trọng thiên cũng có rất nhiều hạn chế, phiền toái bao nhiêu?

“Quốc chủ.” Người áo bào xanh Mưu Tiêu giới thần cung kính hành lễ.

Trên vương tọa màu trắng cao cao tại thượng kia đang có một bóng người cao lớn ngồi ở nơi đó, lưng thân thể hắn có các cây gai xương thật lớn, một loạt xương thành hình quạt, ở phía sau hắn. Hắn đầu trọc, trên mặt cũng không có bất cứ lông tóc gì, trong một đôi mắt tràn đầy lạnh nhạt. Nhìn bộ dáng hắn có thể phân biệt ra, hắn cũng không phải xuất thân nhân loại.

“Đông Bá Tuyết Ưng nhất định muốn bảo vệ thân vệ dưới trướng hắn, nói, không nói rõ thù hận của chúng ta cùng Thương Ất giới thần, không xác định thẩm tra, hắn tuyệt không trục xuất Thương Ất giới thần.” Người áo bào xanh cung kính nói.

“Đông Bá Tuyết Ưng này.” Ngón tay thon dài của Thương Ung quốc chủ nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn vương tọa, “Hắn nay hăng hái, sao có thể không bảo vệ thân vệ? Nhưng đã nói trước, cũng coi như nể mặt hắn rồi. Hắn từ chối, thì không thể trách ta, Tham Đột giới thần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play