Thay áo xong vội vàng ra điện, nhờ có gió mát thổi qua ngoài điện, suy nghĩ của nàng mới rõ hơn chút. Tất nhiên không dám chờ hắn tỉnh, đi theo đường nhỏ chẳng có mục đích, cũng không biết đi tới nơi nào, thấy bàn đá đặt bên bụi hoa chỉnh tề, liền ngồi xuống ở đó, chống cằm mất hồn.

"Nữ oa oa, ngươi đã về rồi!"

Sau lưng bỗng nhiên có thanh âm, nàng kinh ngạc giương mắt, chủ nhân của thanh âm kia đã nhảy đến trước người, lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng, mặc áo bào cũng màu trắng, gương mặt có chút da thịt, nhưng thái độ thì... Quá mức cợt nhã, chỉ thấy ông híp mắt cười hì hì nhìn nàng, nàng đứng dậy chần chờ mở miệng: "Ngài là..."

Thanh Phong tiên nhân bị nàng hỏi liền cả kinh không còn đùa giỡn, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, đôi tay ôm ngực râu bạc trắng run run: "Nữ oa oa này, thật không có lương tâm, lại quên mất lão đầu ta."

Vẻ mặt của nàng hoang mang: "Lão tiên sinh biết vãn bối sao?"

Thanh Phong tiên nhân hung ác trừng trừng, vẻ mặt u oán: Chơi không vui chơi không vui, nữ oa oa này không biết lão đầu ta thì thôi, còn gọi ta lão tiên sinh." Ông vỗ vỗ ngực khô gầy: "Ngươi nhìn xem ta già chỗ nào?"

Thượng Quan Mạn quan sát ông, nhếch môi cười cười.

Thanh Phong tiên nhân xem thường nhìn nàng, nhất thời cảm thấy không thú vị, một đôi tròng mắt linh lợi quấn chặt nàng, nắm râu ria nói: "Chẳng lẽ ngươi không uống Vong Tình lộ của ta, mà lại uống canh Mạnh Bà."

Nàng không hiểu gì cả, chỉ nhếch môi cười.

Thanh Phong tiên nhân nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, "Oa" một tiếng, liền giậy nảy mình đứng đó kéo tóc lung tung: "Ta nhất thời cảm thấy chơi vui mới chế, không nghĩ tới bị người ta lừa đi, lừa thì cũng thôi đi, nhưng sao lại cho ngươi uống, ngươi uống thì cũng thôi đi, sao lại quên lão đầu ta luôn!" Lại ngồi xổm xuống cúi đầu kéo lông mày: "Ta chỉ muốn cho ngươi quên đứa trẻ hư kia, nhưng vẫn còn nhận được ta, như vậy hắn nhất định sẽ bị chọc tức, ha ha..." Nụ cười của ông dần dần mất, xoay đầu lại nhìn nàng: "Hay là, ta cho ngươi thuốc giải?"

Trong lòng Thượng Quan Mạn đột nhiên run lên.

Chỉ thấy ông móc ra một bình sứ có nhiều màu sắc khác nhau từ trong ngực, những bình sứ kia có đủ loại màu lẫn lộn với nhau, cực kỳ khó phân biệt. Thanh Phong tiên nhân ném ở trên bàn xem hồi lâu, ánh mắt sáng lên, cầm lên một bình sứ màu trắng tuỳ tiện đưa tới. Thượng Quan Mạn do dự nhìn, vừa muốn đưa tay ra, nhưng ông lại đột nhiên rút về: "Không được." Ông thả bình kia vào trong ngực lại, gật gù đắc ý: "Không được, tiểu Cẩn không thích ngươi, ta cần hỏi qua ý nó mới được."

Điều này làm dậy lên lòng hiếu kỳ ít ỏi của nàng, không chút để ý liếc bình sứ kia một cái, rồi cười nói: "Cho dù tiên sinh muốn cho, thì vãn bối cũng không muốn lấy, ngài có quá nhiều bình, ngộ nhỡ cầm nhầm độc dược, vãn bối uống lầm thì sao."

Thanh Phong tiên nhân trực tiếp xù lông biến sắc, cổ họng run run: "Ngươi... Đứa bé này càng ngày càng ghê gớm, ngươi dám nói lão đầu ta đưa độc dược cho ngươi, ta..." Ông mở nắp bình ngửi một cái, rồi đưa đến đáy mũi nàng, nhanh chóng đỏ bừng cả khuôn mặt: "Đây xác xác thật thật là thuốc giải, không tin ngươi nếm thử một chút, thử một chút đi." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thượng Quan Mạn lui về phía sau một bước tránh né như rắn độc.

Thanh Phong tiên nhân nóng nảy: "Ngươi uống đi, nếu thật là độc dược, lão già ta giải cho ngươi."

Thượng Quan Mạn nửa tin nửa ngờ nhìn ông, Thanh Phong tiên nhân vuốt chòm râu: "Nói đến lão già ta, chính là không ai không biết không người không hiểu..." Thượng Quan Mạn chỉ qua loa cười nhìn ông, ông lại vội vàng cười hì hì đi đến gần hiến vật quý: "Vết thương trên mặt ngươi lúc trước cũng là lão già ta chữa đó."

Thượng Quan Mạn tiếp tục lộ ra bộ dáng vô tội nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Ông vội vã gật đầu, sợ nàng không tin, mặt lại đỏ lên: "Thật thật, cho nên lão đầu ta thật là y thuật cao minh, làm sao có thể nhận lầm thuốc giải."

Ánh mắt Thượng Quan Mạn lóe lên, làm như có điều dao động: "Vậy ta thử một chút?"

Thanh Phong tiên nhân đưa bình sứ cho nàng: "Thuốc giải này là thật, chuyện liên quan đến danh tiếng lão đầu ta, ngươi không thể xử oan cho ta." Thượng Quan Mạn không khỏi liếc mắt nhìn, bình sứ kia cực kỳ bình thường, đặt trong tay ông, cũng không thấy chỗ đặc biệt, nếu uống nó vào, thật có thể nhớ lại những chuyện cũ đã quên sao... Mặt nàng không khỏi lộ vẻ chần chờ.

Thanh Phong tiên nhân giận: "Ngươi còn không tin lão đầu ta?" Liền làm bộ muốn thu hồi, Thượng Quan Mạn vội cười làm lành: "Nào dám không tin, ta uống là được" nhận lấy bình sứ, cuối cùng ngửa đầu uống cạn một hơi. Nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim chợt vội vàng nhảy dựng lên, giống như linh hồn thoát ra khỏi cơ thể. Xung quanh nàng đều là bóng dáng mơ hồ, khóc lóc vui mừng lạnh lùng. Ý thức tràn vào trong đầu nàng như nước lũ vỡ đê, khiến nàng cơ hồ khó có thể chịu được.

"Như thế nào, nhớ lại cái gì chưa?"

Thanh Phong tiên nhân đột nhiên đưa ngón tay qua trước mặt, trợn to mắt ân cần nhìn nàng.

Nàng hết sức lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Tiên sinh gạt người, thứ này không khác nước sông, thuốc giải gì chứ!" Ném bình sứ lên bàn, lẫn lộn vào trong đống bình sứ trên bàn đá. Thanh Phong tiên nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên mặt đất: "Sao... Làm sao có thể sai, ta ngửi thấy mùi vị giống nhau mà!"

Thượng Quan Mạn khí thế hung hăng: "Tiên sinh già mà không đáng kính, lại lừa gạt vãn bối uống nhầm độc dược, tiên sinh đừng đi nha, nếu là lưu lại bệnh chứng gì, vãn bối cũng dễ tìm tiên sinh lý luận..."

Thanh Phong tiên nhân bị nàng chất vấn xong sao còn dám không đi, cười khan ha ha, liền biến mất sau bụi hoa như một làn khói.

Hai đầu gối nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên băng đá kia.

Nàng nhớ ra rồi, cái gì cũng... Đều nhớ ra rồi.

"Mẫu thân..."

Một thanh âm trẻ con mềm mại vang lên, nàng quay đầu lại, Hách Liên Khuyết mặc áo lam chạy về phía nàng, chắc chạy đã lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là mồ hôi hột, nổi bật lên cặp mắt sáng rỡ của nó. Đây là hài nhi của nàng, hài nhi nàng mang thai mười tháng, máu thịt tương liên. Nàng nhớ năm ấy rời đi, mới chỉ là một đống nhăn nhúm, ba năm qua, nó đã trưởng thành lớn như vậy rồi. Không nhịn được ngồi xổm xuống giương tay ôm thân thể nhỏ bé của nó vào trong ngực, khoảnh khắc ôm lấy nó, nước mắt rơi đầy áo.

Hách Liên Khuyết không hiểu vì sao, nghi hoặc gãi gãi đầu.

Trong bụi hoa, có người chậm rãi đi tới nơi này, áo bào màu lam thêu hoa phất phơ trong gió, phác hoạ hình dáng thon dài, mặt mày thâm thúy, hình dáng rõ ràng, giống như trước kia.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, sợi tóc lướt qua mặt trắng noãn của nàng, lọt vào con ngươi như hàn đàm của nàng.

Trong gió, hắn kêu nhẹ một tiếng: "Mạn nhi... Nàng đã nhớ ra hết rồi."

Nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hắn. Hắn bước qua, vịn chặt đầu nàng, cách Hách Liên Khuyết, ôm cả hai người vào trong ngực.

Trong Tây Dao cung quý khí đường hoàng, xa hoa, Thanh Phong tiên nhân nhìn hoa mắt, vén áo khoác ngồi xuống đối diện Tô Lưu Cẩn mặc váy gấm màu lam, cười hì hì nói: "Tiểu Cẩn, ta cảm thấy ngươi mặc váy trắng là đẹp nhất." Đại cung nữ cận thân muốn thấp giọng khiển trách, Tô Lưu Cẩn dùng ánh mắt ngăn lại, nhẹ nói: "Đều lui xuống đi." Bà nhìn Nhu phi một cái, giọng nói trở nên ấm áp: "Huyên Nhi, con cũng lui đi."

Nhu phi nói một tiếng dạ thật nhỏ, ánh mắt quét qua trên mặt Thanh Phong tiên nhân, thấy ông mặc áo trắng có quy củ, tóc trắng dùng ngọc trâm búi lên, mặc dù không hợp lễ chế, cũng chỉnh tề nhiều. Rũ mắt xuống dẫn Đại cung nữ từ từ lui ra.

Thanh Phong tiên nhân nổi tiếng không chịu gò bó, không ngờ ở trước mặt Tô Lưu Cẩn lại lanh lợi như vậy.

Trong điện chỉ còn lại hai người, Thanh Phong tiên nhân cũng không dám không chút kiêng kỵ, cười hỏi: "Tiểu Cẩn tìm ta, nhất định là có chuyện quan trọng phải không."

Tô Lưu Cẩn mỉm cười: "Lần này Lưu Cẩn thật là có chuyện muốn nhờ."

Thanh Phong tiên nhân nghe vậy vỗ ngực: "Tiểu Cẩn ngươi cứ việc nói, sư thúc ta lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần chết không chối từ."

Tô Lưu Cẩn không nhịn được cười lên: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn phiền sư thúc bào chế một loại thuốc cho ta." Ánh mắt nàng lóe lóe, mới đáp: "Độc dược không sắc không vị, khó có thể tra tìm nguyên nhân cái chết, làm cho người ta an tĩnh đi tây thiên."

Thanh Phong tiên nhân gãi gãi đầu: "Đó là kẻ thù nào, nếu là kẻ thù, lão già ta giết hắn thay ngươi!"

Nụ cười trên mặt Tô Lưu Cẩn dần dần nhạt, lại có vài tia hoảng hốt, nói thật nhỏ: "Nói là kẻ thù cũng không hẳn, hôm nay nàng ta chỉ tới giành thứ quý nhất của ta..." Đột ngột chuyển mắt cười với ông: "Sư thúc không cần để ý, chỉ cần làm là được, huống gì, độc dược khiến người ta khó truy ra cái chết này đối với sư thúc cũng đâu khó, không phải sao?."

Thanh Phong tiên nhân lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế: "Tiểu Cẩn ngươi đừng xem nhẹ lão đầu ta, ta đi làm ngay!" Nói xong thoát ra điện như gió.

Tô Lưu Cẩn nhìn phương hướng ông rời đi, khóe môi mang theo nụ cười miễn cưỡng như có như không.

Trăng sáng nhô lên cao.

Hách Liên Khuyết ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thềm ngọc, ánh đèn trong điện tỏa ra mờ mờ rơi xuống trên đầu vai nó, nâng cằm lên, đôi mắt tỏa sáng dị thường trong ánh đèn, chợt thở dài, liếc xéo Hoàn Tử cúi đầu mà đứng bên cạnh: "Ngươi nói xem, bọn họ đang nói cái gì?"

Từ vườn hoa trở lại, hai người liền vào trong phòng, mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, bữa tối trình lên lại đem đi, hai người cũng không ra khỏi cửa phòng một bước. Hoàn Tử nhướng mí mắt lên: "Thuộc hạ không dám suy tính tâm tư của chủ tử."

Hách Liên Khuyết xoay mặt hừ hừ, mặc kệ nó.

Cửa điện "két" một tiếng bị mở ra, nháy mắt ánh hoàng hôn từ trong điện trào ra, chiếu khắp người nó khiến nó không khỏi nheo mắt ngửa mặt nhìn, chỉ thấy Thượng Quan Mạn và Hách Liên Du đạp vầng sáng đi ra, vạt áo Thượng Quan Mạn phất phới trước gió, sợi tóc mềm mại dính vào trên mặt như sứ. Hai con ngươi đen nhánh rơi vào trên mặt nó, tràn ra dịu dàng làm cho người ta như cảm thấy như gió xuân, bị ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn, giống như cả trái tim đều trở nên ấm áp, thì ra mẫu thân của nó, là một người xinh đẹp ấm áp như thế này.

Hách Liên Khuyết không nhịn được, mắt màu lam sáng long lanh không hề chớp mắt chăm chú nhìn nàng, nàng cong mày đẹp trêu ghẹo: "Thế nào, không nhận ra mẫu thân rồi hả?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Khuyết hiện lên khó hiểu, hơi nhếch môi nghiêng đầu: "Không phải!" Thượng Quan Mạn bị bộ dạng đáng yêu không được tự nhiên của nó chọc cười, không nhịn được duỗi ngón tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng của nó: "Con trai ta thật là cực kỳ đáng yêu." Hách Liên Khuyết giận, lại mặc cho nàng nhéo, lời nói cũng bởi vì bị nàng nhéo mặt mà trở nên hàm hồ: "Sao người có thể khen một nam tử hán là đáng yêu!..."

Thượng Quan Mạn không nhịn được hôn mặt nó hai cái. Hách Liên Khuyết cơ hồ nóng lên, che khuôn mặt nhỏ nhắn trừng nàng: "Đừng động tay động chân!" Nàng chỉ cười đến run rẩy hết cả người: "Con ta xấu hổ, lúc trước rõ ràng đã hôn..."

Hách Liên Khuyết thẹn quá thành giận: "Phụ hoàng, quản lý nữ nhân của người đi!"

Hách Liên Du cũng cười nhẹ, Thượng Quan Mạn ôm Hách Liên Khuyết cười vui sướng, trong mi mắt cong cong ẩn ẩn có ánh sáng lóe lên, đó là nước mắt, nụ cười của hắn dừng lại, mới nói nhỏ: "Yêu nhi, con phải xuất cung một khoảng thời gian với Thanh thúc thúc." Hách Liên Khuyết cảnh giác nhếch môi: "Xuất cung? tại sao? mẫu thân rõ ràng ở chỗ này, tại sao lại muốn hài nhi xuất cung?"

Thượng Quan Mạn mới dịu dàng an ủi: "Yêu nhi hãy đi trước, ta và phụ hoàng sẽ theo sau ngay."

Hách Liên Khuyết trừng mắt nhìn nàng, lông mi dài của nàng thấp thoáng, con ngươi như nước hồ, chỉ dịu dàng nhìn nó, lòng nó liền thả lỏng, rũ mắt xuống: "Vậy... Nhất định phải tới nha." Dừng một chút lại bổ sung: "Quân tử nhất ngôn, ngựa phi khó đuổi, không thể bởi vì mẫu thân là nữ nhân mà ngoại lệ đâu đó."

Thượng Quan Mạn nhẹ giọng cười lên: "Uh, nhất định."

Hách Liên Khuyết mang theo Hoàn Tử đi ra ngoài tìm Thanh Thụy, khắp mọi nơi đều yên tĩnh, gió phất nhẹ, bên trong phòng ánh nến chập chờn, thổi trúng hình chiếu lay động. Thượng Quan Mạn kéo váy xuống bậc thang, xoay người ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: "Thiếp đi nha"

Hách Liên Du đứng trong gió, mắt màu lam trầm trầm nhìn vào đáy mắt nàng: "Nửa canh giờ." Hắn dừng một chút: "Sau nửa canh giờ nàng còn chưa trở lại, ta liền phái người đi tìm nàng."

Nàng không khỏi mỉm cười: "Được."

Một chiếc xe ngựa dừng lại trong màn đêm, Thượng Quan Uyên đang chắp tay bồi hồi trong viện, nhìn thấy có bóng người từ xa xa đi tới nơi này, hắn chợt dừng chân nhìn. Thượng Quan Mạn mỉm cười, mặt mày nhu hòa. Vội vàng nghênh đón: "Mạn nhi, muội trở lại rồi."

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, cuối cùng gọi nhỏ: "Tam ca."

Thượng Quan Uyên không còn vui vẻ, nhìn mặt mày tươi cười của nàng, vẻ ấm áp trong con ngươi dần dần chìm xuống: "Muội đã nhớ ra rồi."

"Vâng"

"Vậy muội còn trở về làm gì?" Thượng Quan Uyên xoay người sải bước đi vào trong nhà. Nàng vội vàng gọi hắn ở phía sau: "Tam ca, muội tới là để cho ca biết, ngọc tỷ và bản đồ hoàng cung chôn dưới cây bạch quả trong Thù Ly cung."

Thượng Quan Uyên dừng lại, không khỏi nắm quyền: "Muội nói cho ta biết những thứ này có tác dụng gì."

Thượng Quan Mạn thấy hắn cuối cùng chịu nghe nàng nói chuyện, tiến lên một bước, nhẹ nói: "Muội không đành lòng nhìn ca và Tử Thanh xung đột vũ trang, mới có lòng riêng đổi di chiếu thành cửu ca, đi ngược với ý nguyện của phụ hoàng, người ra đi nhất định cũng không an ổn, hôm nay cho ca biết nơi ngọc tỷ cất dấu, như vậy dưới cửu tuyền, muội cũng có thể không thẹn khi gặp lại ông ấy."

Thượng Quan Uyên trầm mặt khiển trách: "Muội đang nói cái gì..." Nàng giương mắt mỉm cười với hắn: "Tam ca, giang sơn vốn là của ca, mặc dù Tử Thanh thống nhất hai nước, nhưng vẫn có con dân Tiền Tần ở đây. Hôm nay chàng nguyện ý quy ẩn rừng núi với muội, giang sơn này chính là vật về nguyên chủ rồi."

"Vật về nguyên chủ..." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn nàng tựa như khóc tựa như cười: "Thập nhị muội, ta không cần hắn đồng tình với ta!"

Nàng chậm rãi lắc đầu: "Đây không phải là đồng tình, Tam ca, đây là trọng trách ca nên gánh."

"Coi như là như vậy, ta có thể nào cứ tiếp nhận như vậy!" Hắn bỗng dưng rống, trên trán nổi gân xanh, mắt đỏ nhìn chằm chằm nàng: "Tại sao hắn nói quy ẩn, ta liền phải thay hắn kế thừa, Tiền Tần đã không phải là Tiền Tần, muội không hiểu sao, giang sơn này đã là của hắn, là dựa vào lực lượng của hắn mà có được!"

Nàng hoảng hốt cười một tiếng: "Tam ca coi như là thành toàn cho muội được không, nếu cứ ở cùng hắn như vậy, lúc nào muội cũng nhớ tới phụ hoàng, nhớ tới ca, ngồi ở chỗ đó, muội sẽ không được an bình. Tam ca, cuối cùng vẫn là chúng ta hủy giang sơn của ca."

Hắn lắp bắp chu môi: "Không phải lỗi của muội."

Nàng chỉ mỉm cười.

Một ngọn gió thổi tới, cành lá rậm rạp tuôn rơi vang dội, cũng thổi tay áo khoác của hai người lên. Nàng vô ý thức đưa mắt lên nhìn, liền thấy Hàn gia chắp tay đứng ở dưới mái hiên, đôi mắt như ánh sao cô đơn trong đêm, lẳng lặng nhìn nàng. "Đều nhớ ra rồi?" Hắn giống như cười, không nói chuyện nữa, xoay người vào bên trong phòng.

Thượng Quan Mạn theo vào bên trong phòng, Hàn gia đang nắm ly rượu tự rót tự uống. Hắn tùy ý ngồi ở chỗ cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào, chỉ thấy hình dáng gầy gò, một ngày không gặp, cảm thấy hắn đã gầy đi nhiều. Hàn gia cũng không nói chuyện, chỉ rũ mắt hớp một ngụm rượu, hắn từ nhỏ đã bị lễ nghi của thái tử giáo huấn, ngay cả việc nhỏ như uống rượu cũng tự nhiên ưu nhã, giở tay nhấc chân quý khí mười phần. Hắn nhẹ nhàng để ly rượu xuống, mới thấp giọng hỏi: "Muốn đi với hắn sao?" Thượng Quan Mạn ngớ ngẩn, mới nhẹ đáp: "Vâng" hắn liền cười một tiếng, nói thật nhỏ: "Quả nhiên là như vậy."

Nàng nhất thời cứng họng, không biết mở miệng như thế nào, hắn tựa như cũng không cần nàng trả lời, chỉ đẩy ly rượu trong tay về phía nàng: "Không uống một ly với ta sao?"

Nàng không đành lòng cự tuyệt, bưng lên khẽ nhấp một cái, hắn nhìn nàng mê ly cười nhạt: "Muốn ở cùng với hắn đến thế sao?"

Vẻ mặt nàng hơi hòa hoãn, rũ mắt xuống: "Xin thành toàn."

Môi mỏng của hắn động đậy, cũng không nói lời nào, chỉ nói thật nhỏ: "Mạn nhi, chúng ta ở chung ba năm, vẫn không sánh bằng mấy ngày vừa rồi của hai người sao?" Nàng buộc chặt đầu ngón tay nắm ly rượu, cũng không nói chuyện, Hàn gia lại cười: "Mạn nhi, nàng thật tàn nhẫn."

Thân hình nàng run một cái, muốn nói gì, mặt của Hàn gia trước mắt dần dần mơ hồ, nàng nhìn chằm chằm nụ cười bên môi Hàn gia, đỡ trán nói: "Rượu này..." Chợt bên môi tràn ra một nụ cười, hoảng hốt kinh ngạc nhìn thấy vẻ mặt của Hàn gia liền mềm nhũn ngã xuống, Hàn gia bước nhanh giương tay đón nàng vào trong ngực.

Nàng nhắm mắt dựa vào trong ngực hắn, lông mi dài chiếu một bóng mờ xuống dưới mắt, càng nổi bật lên da thịt trắng như sứ, môi hồng mê người. Hắn chỉ nhìn chăm chú vào nàng, cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng: "Mạn nhi, thơ cổ nói rằng, "yểu điệu thục nữ, quân tử hiếu cầu, cầu cũng không được, trằn trọc trở mình", bị nàng từ hôn, ta nào chỉ là trằn trọc khó ngủ, nhưng thơ cổ cũng không có nói, sau đó như thế nào, Mạn nhi, ta thật sự không cam tâm."

Dường như đang ở trên xe, phía dưới mặc dù dùng thảm dầy phủ lên, vẫn có thể cảm nhận tiếng chấn động khi xe lăn qua mặt đường, khắp mọi nơi ẩn có hương rượu, tứ chi mềm nhũn, không còn hơi sức, nàng nhắm mắt không hề mở ra. Phía trên liền truyền tới một thanh âm dịu dàng xa xôi: "Đã tỉnh rồi hả?" Nàng chỉ dời tầm mắt, liền thấy Hàn gia mặc áo tuyết trắng ngồi ở bên người nàng, đầu ngón tay thon dài vẫn nắm ly rượu, chuyển hướng nhìn nơi xa hư vô, vẻ mặt hoảng hốt mà mê ly. Trong thanh âm của nàng cũng không có kinh hoảng, chỉ bình tĩnh: "Đây là nơi nào?"

Hắn vẫn nhìn nơi khác, uống ngụm rượu mới nói một câu thật nhỏ: "Tây lãnh."

Nàng không hề chớp mắt nhìn hắn, xe ngựa đi thật nhanh, màn xe lung lay nhanh chóng, bóng đêm rất nhỏ đánh vào, hình dáng trên mặt hắn liền lúc sáng lúc tối trong vầng sáng. Qua một lúc lâu, hắn rốt cuộc xoay mặt nhìn nàng, giọng nói giống như là tán gẫu, cười nói: "Có cảm thấy tình cảnh này có phần quen thuộc không?." Hắn nhìn vào con ngươi sáng ngời của nàng, tiếp theo cười nhẹ: "Chẳng qua là mắt không bị che."

Nàng cũng cười: "Khi đó quả nhiên là ngài."

Vẻ mặt hắn hơi sợ sệt: "Khi đó có thể tiêu sái đi, hôm nay, lại không được." Thượng Quan Mạn muốn mở miệng, đã bị hắn cắt đứt, cười nói: "Ta đánh cuộc với Bùi Nhiên, nàng có muốn biết hay không?

Thượng Quan Mạn ngậm miệng không nói, chỉ theo dõi hắn. Chợt khắp mọi nơi có tiếng la giết, tiếng hô rung trời, con ngựa bị kinh sợ, xe liền đụng kịch liệt, màn xe bị gió đêm cuồn cuộn thổi lên. Chợt thấy tình hình loạn chiến ánh đao bóng kiếm trong đêm, phu xe ở trước bị cắt đứt cuống họng, máu nóng mang theo mùi tanh bị gió thổi bay vào trong xe. Hàn gia nhìn nàng trong ánh sáng ngược, không nhanh không chậm chống lên vách xe nghiêng người tới, vừa đúng che nàng lại, máu kia "phụt" tung tóe lên nửa mặt hắn, máu sềnh sệch rơi xuống từng giọt theo vòng cung gương trên mặt, không tiếng động xông vào trong vạt áo Thượng Quan Mạn.

Nửa canh giờ đã qua, người bên ngoài, chỉ sợ là Hách Liên Du phái tới, Hàn gia, không cần tuyên chiến, cũng đã mở chiến rồi.

Ngoài xe một bóng đen hung hăng đá phu xe xuống, ngồi vào vị trí phu xe kéo dây cương ổn định xe ngựa, vung roi, con ngựa kia hí dài một tiếng, phát điên xông về trước. Buồng xe lắc lư như muốn làm ngũ tạng lục phủ lộn ra, hắn vẫn duy trì tư thế như vậy, hai mắt nhìn hắn mỉm cười hỏi: "Tại sao không trả lời ta?"

Nàng chăm chú nhìn hắn: "Là cái gì? Đánh cuộc về việc gì, lấy cái gì để đánh cuộc?"

Hắn cười không ra tiếng, một tay chống trên vách xe, một tay dò bên cạnh, lấy một cây quạt ra. Ngón cái vừa động, có vài ánh lạnh từ bên trong quạt bắn ra, mũi đao vô cùng bén, chỉ thấy vài tia sáng trắng xẹt qua, bắn vào cổ hắn ta tung tóe máu, hắn cười nhẹ: "Hắn đánh cuộc với ta, nếu ta uy hiếp nàng, nàng có thể đi theo ta hay không. Thứ ta không lấy được, liền muốn hủy diệt, đây vẫn là tác phong của ta." Ánh mắt của hắn quét qua, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của nàng, thích thú cười nói: "Mà ta biết làm thế đối với nàng không có tác dụng, như vậy... Như vậy thì sao?" Tay hắn lật qua, đem lưỡi dao sắc bén đặt lên trên cổ, lưỡi đao nhẹ nhàng lướt qua da thịt, liền có máu chảy ra, hắn chỉ nhìn nàng mỉm cười.

Nàng bỗng nhiên mở to mắt, nàng biết, hắn luôn luôn nói được làm được, đối với bản thân cũng vô cùng ác độc. Nàng lại biết sợ, vẫn sợ đả thương hắn, sợ tay sợ chân, đến cuối cùng vẫn không tránh được.

Hắn cười ấm áp nhìn nàng, nụ cười như lần đầu gặp ba năm trước đây, lại như hồi lâu trước kia, nụ cười sảng khoái tiêu sái đó. Nàng chần chờ nhìn hắn, hai người liền giằng co như vậy.

Rốt cuộc, thần sắc nàng buông lỏng, rũ mắt xuống: "Ngọc Sanh, ta nợ ngài quá nhiều, cũng nợ hắn. Ngài biết rõ, dù ta đi với ngài, cũng là lòng ở Tào doanh thân ở Hán thôi, cho tới nay, ta chưa bao giờ mãnh liệt —— muốn ở chung với hắn như vậy, bạc đầu đến già, mấy kiếp mấy đời, ta đều bất giác chán nản, ta ích kỷ như vậy, không đáng để ngài làm thế."

Tay hắn cầm chuôi không nhúc nhích, chỉ nhếch môi khẽ cười: "Thật là đáng tiếc, như vậy cũng không thể giữ nàng lại." Ánh mắt của hắn ấm áp nhìn nàng: "Ta vốn muốn kết thúc ưu nhã, thả nàng rời đi. Nhưng Mạn nhi, hiện tại ta cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Từ nhỏ ta đã là thái tử, được cựu thần kính ngưỡng, bọn họ mong đợi ngày nào đó ta gầy dựng lại giang sơn cũ, lại làm triều thần. Sự tồn tại của ta chính là hi vọng của bọn họ, ta vẫn nghĩ đó là khát vọng của ta, mọi chuyện đều làm bọn họ hài lòng, nhưng quá khứ cuối cùng đã qua, bách tính thật đã quên triều Ân. Khi ý thức được điều này, Mạn nhi, chẳng biết lúc nào, ta bắt đầu chán nản kính ngưỡng như vậy, lúc ta thấy mệt mỏi thì gặp nàng." Tay hắn khẽ dùng sức, lưỡi đao ghim vào trong thịt sâu hơn, liền có máu theo lưỡi đao chảy tới trên tay thon dài của hắn, nhỏ giọt xuống, nàng rung rẩy lông mi nhìn hắn, không thốt nên lời, hắn mới đầu hàng, nói thật nhỏ: "Chuyện ta đã dùng hết hơi sức đi làm, chính là nàng. Nếu có thể chết ở bên cạnh nàng, hôm nay cũng không tiếc nuối." Hắn nâng một cái tay khác lên, hai tay nắm chuôi, ánh mắt trầm xuống, liền muốn dùng sức đâm vào.

Nàng dồn dập kêu hắn: "Ngọc Sanh!"

Lâm Bình đột nhiên gầm nhẹ kêu lên "Hàn gia!" Xe bị đánh thẳng vào, chợt lật lên. Hàn gia kinh ngạc, Thượng Quan Mạn thừa dịp nghiêng người tới, đôi tay khó khăn cầm lưỡi đao,lưỡi đao cuối cùng nghiêng nghiêng, từ buồng xe lăn xuống mặt đất, theo xung lượng vừa đúng cắm vào vách xe kế mặt Hàn gia. Thần sắc hắn khiếp sợ nhìn nàng, vươn tay ôm lấy nàng, nàng chợt rơi vào trong ngực hắn, xe rốt cuộc dừng lại, tiếng la giết bên ngoài rung trời, chỉ cảm thấy bên trong buồng xe cực yên tĩnh. Hàn gia cúi đầu, chỉ thấy máu đỏ thẫm từ mười ngón tay của nàng chảy ra ngoài, giọt giọt rơi vào trên tay áo trắng của hắn.

Lâm Bình bên ngoài lo lắng xốc màn xe: "Hàn gia!" Bắt gặp tình cảnh bên trong xe không khỏi sửng sốt, chợt hỏi: "Không sao chứ?"

Hàn gia chậm rãi nhắm mắt: "Bảo bọn họ rút lui, ngươi cũng đi đi."

"Rút lui!" Lâm Bình chỉ kém nhảy dựng lên, đảo qua trên người Thượng Quan Mạn, lại giật mình, mới nói nhỏ: "Vâng" hắn chần chờ: "Vậy Hàn gia người..."

Hắn chỉ cầm hai tay không ngừng chảy máu của Thượng Quan Mạn, hồi lâu cũng không nói chuyện. Thượng Quan Mạn chậm rãi nắm lại hắn, máu theo đầu ngón tay nàng chảy xuống, cũng đọng lại ở trên tay hắn. Nàng nhẹ giọng nói: "Huynh vẫn là người thân của ta." Nàng muốn nói lại thôi, hắn đã biết nàng muốn nói gì, chậm rãi lắc đầu: "Ta đã không còn hơi sức làm lần nữa rồi."

Lâm Bình chẳng biết lúc nào đã không có ở đây.

Có người chạy nhanh tới vén rèm xe lên, kêu một tiếng: "Điện hạ!" Nghe có phần quen tai, nàng kinh ngạc nhìn, là Hồng Phi. Ba năm không gặp cử chỉ của hắn càng thêm trầm ổn, thấy Hàn gia lại không giương cung bạt kiếm, ánh mắt chỉ rơi vào trên tay dính máu của hai người, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói: "Điện hạ, ngài bị thương!"

Thượng Quan Mạn đang muốn trả lời, Hàn gia lại chậm rãi đứng dậy, xốc màn xe đi ra ngoài. Trong bóng đêm ngổn ngang thi thể, tướng sĩ mặc giáp đứng đó, nhìn thấy hắn mắt lộ ra hung ác, hắn làm như không nhìn thấy, chỉ đi xuyên qua mọi người, làm như muốn biến mất ở cuối trời đất.

Thượng Quan Mạn được Hồng Phi đỡ ra buồng xe ngã lật, bước nhanh đuổi theo mấy bước, hắn dừng bước, rốt cuộc ngoái đầu nhìn lại. Hắn đứng ở nơi mênh mông, gió đêm lay động áo khoác của hắn, vù vù có tiếng, ánh mắt của hắn xuyên qua bầu trời đêm xa xa nhìn nàng, đôi mắt như nước sơn, hình như cúc gầy, hắn mở miệng cười: "Vĩnh biệt."

Nàng vội vàng gọi: "Ngọc Sanh!"

Hắn khẽ mỉm cười với nàng, xoay người càng lúc càng xa.

Mạn nhi, cuộc đời này, ta đã đã dùng hết hơi sức yêu nàng.

Nhu phi đến tẩm điện, khắp mọi nơi đều ngưng trọng, chỉ thấy Tô Lưu Cẩn không nhúc nhích ngồi thẳng trên giường, Đại cung nữ đứng cúi đầu, tĩnh mịch không có một tiếng vang. Tô Lưu Cẩn thấy nàng, con ngươi dừng lại, nhẹ nói: "Huyên Nhi, con có biết Yêu nhi đi đâu không?"

Nàng không nhịn được liền nắm chặt đôi tay: "Huyên Nhi không biết."

Chỉ nghe xoảng một tiếng, Tô Lưu Cẩn lạnh lùng ném chén ngọc bên cạnh xuống đất, mảnh vụn tản ra, Đại cung nữ cả kinh thân thể run lên. Tô Lưu Cẩn lạnh giọng khiển trách: "Huyên Nhi, ngươi lừa gạt ta đây thật là cực khổ."

Sắc mặt Nhu phi hơi tái quỳ xuống. Thân thể nàng ngày càng gầy yếu, trên cao nhìn xuống như vậy, chỉ cảm thấy gió vừa thổi liền có thể bay. Tô Lưu Cẩn nhìn nàng, đông lạnh ở đáy mắt mới dần dần ít đi, phất tay. Đại cung nữ không tiếng động lui ra, bà mới thở dài: "Con là vì ta, mới biến thành bộ dáng này, nhiều năm con đều âm thầm liên lạc với Hàn Ngọc Sanh kia, chẳng lẽ yêu thích hắn sao?"

Nhu phi rũ mắt nói: "Huyên Nhi chỉ cảm thấy hắn cũng là người đáng thương không nhịn được ra tay tương trợ thôi, không có ý khác."

"Đáng thương?" Tô Lưu Cẩn kêu nhỏ một tiếng: "Một mình sống ở trên đời này, ai không đáng thương." Bà sâu sắc nhìn nàng: "Sư thúc đã đưa thuốc đến, vật từ trong tay ông ta đưa ra tự nhiên không giống người thường, đồ bạc bình thường khó có thể kiểm tra, ta bảo người khác đi làm, con không phải cần phải nhúng tay." Nhu phi kinh ngạc đưa mắt lên nhìn, khẽ gọi: "Thái hậu!"

Tô Lưu Cẩn quay đầu không hề nhìn nàng nữa: "Chỉ có nàng ta, không được. Qua lần này, con và Thanh nhi, ta sẽ không xen vào nữa."

Thượng Quan Mạn được Hồng Phi hộ tống hồi cung cũng không thấy Hách Liên Du ở hành cung, chỉ thấy một ma ma trung niên đứng cúi đầu, áo lụa màu trắng, tóc đã hoa râm. Nàng cũng không chú ý, một mình vào điện, chỉ nghe sau lưng có người nghẹn ngào mở miệng: "Điện hạ!" Nàng bỗng nhiên dừng chân, thoáng chốc máu vọt lên cổ họng, như muốn lao ra phổi, nàng kinh ngạc xoay mặt, lẩm bẩm dường như không tin: "Cô cô."

La cô che mặt cực vui mà khóc: "Thật tốt quá, điện hạ, người không sao, lão nô đây chết cũng có thể nhắm mắt." Hai người mấy năm gặp lại lần nữa, tự nhiên có nhiều chuyện phải nói. Thượng Quan Mạn hỏi bà đi đâu, La cô nói đến Liễu Nguyên ủy. Nguyên là sau khi Thượng Quan Mạn đi, Hách Liên Du liền đưa bà đến bên ngoài cung, để tránh bị hại, cũng vụng trộm tìm kiếm các đế cơ lưu lạc dân gian. May mắn trước có Hách Liên Du âm thầm che chở, mấy đế cơ trừ ngày nghèo khó chút, cũng không chịu bao nhiêu khổ sở, có người đã có gia đình, cũng không muốn trở lại trong cung, ngược lại La cô nói đến Chiêu Dương thì chợt thở dài: "Chiêu Dương điện hạ điên điên khùng khùng, may mắn có Phạm phò mã chăm sóc không xa không rời, không nghĩ tới Phạm phò mã này là người tốt có tình có nghĩa." Thượng Quan Mạn nghe vậy mỉm cười. Lúc này La cô mới chú ý tới vết thương trên tay nàng, vốn là Hồng Phi đã phái người băng lại, La cô vẫn không chịu, lấy thuốc trị thương băng bó lần nữa, nhất thời hơi lâu, La cô vỗ tay một cái: "Xem lão nô này, quên nói với điện hạ, bệ hạ chờ điện hạ ở Kim Loan điện!"

Cửa cung nặng nề mở ra, nàng kéo váy đi vào, trong điện Kim Loan u ám trống trải, chỉ thấy cột vàng ròng nặng nề, vô số khung trang trí lưu ly vàng dọc theo ghế ngọc. Hách Liên Du mặc áo gấm màu lam ngồi thẳng trên bảo tọa, ánh sáng đen tối chiếu hình dáng thâm thúy của hắn, hắn mỉm cười đưa tay với nàng: "Mạn nhi."

Nàng ngẩng mặt bước lên bậc, giơ tay đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn, hắn nắm tay, con ngươi trầm xuống: "Bị thương?" Chân mày bỗng chốc nhíu lại, mắt thấy sắp nổi giận, Thượng Quan Mạn khẽ cười nói: "Là thiếp không cho bọn họ nói cho chàng biết, chỉ là một chút vết thương nhỏ." Hắn quay mặt lại đôi mắt mang trách cứ, nàng đã đến trước mặt, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, nhắm mắt nói: "Có chàng ở đây, tổn thương bao sâu thiếp cũng không thấy đau."

Vẻ mặt hắn hơi hòa hoãn, chợt duỗi ngón nắm chóp mũi của nàng, cười nhẹ: "Uh, miệng ngọt không ít." Cũng khó nén nụ cười trên mặt. Nàng cười yếu ớt: "Nếu ngũ lang thích nghe, thiếp ngày ngày đều nói được không?" Trong tròng mắt thâm thúy của hắn đầy tràn nụ cười, nhưng làm mặt lạnh: "Lá gan cũng lớn rất nhiều." Nhìn nàng cười, chỉ cảm thấy như hoa lan trong đình, cúi người liền hôn xuống, nhớ tới giễu cợt vừa rồi của nàng, ác ý khẽ cắn, nàng ưm một tiếng thật nhỏ, thân thể hắn cứng lại, ánh mắt nhìn nàng tối dần, nói giọng khàn khàn: "Mạn nhi, nàng đang đùa với lửa."

Nàng vội che môi, trên má ửng đỏ, ánh mắt lóe lên nhìn chung quanh: "Khi nào chúng ta lên đường, Yêu nhi chờ lâu sẽ sốt ruột đó."

Hắn nhìn nàng hài hước nhíu mày: "Tất nhiên làm xong chuyện nên làm mới đi."

Nàng che môi ha ha cười khan: "Vậy chúng ta trở về đi thôi."

Con ngươi của hắn tối lại, giọng khàn khàn nói: "Đã muộn rồi!" Lật người liền đè nàng ở phía dưới, trên ghế vàng ròng, khó khăn lắm hai người mới ngồi vừa. Ấm áp trên người hắn cách xiêm áo truyền tới, lửa từ dưới bụng quanh co đốt lên, nàng không kìm hãm được lui về sau, liền đụng phải rồng bay tường vân khắc trên ghế, đầu ngón tay như bị phỏng, dồn dập thấp giọng hô: "Nơi này được sao?"

Đầu ngón tay thon dài của hắn vừa cởi đai áo nàng, vừa cười nhẹ: "Ta sớm muốn thử một lần ở chỗ này." Nàng nghe vậy tựa như giận tựa như cười, một mạt đỏ ửng nhộn nhạo dưới mắt, lông mi dài như phiến che giấu đôi con ngươi đen, mê ly như u hồ trong bóng đêm, quyến rũ làm cho tâm thần người rung động. Đầu ngón tay hắn chuyển đến trước ngực nàng, thân thể nàng run lên, nhu tình vạn phần, khàn giọng gọi: "Ngũ lang."

Trong mắt hắn rừng rực cúi người hôn lên cánh môi đỏ tươi của nàng, búi tóc tán lạc, quanh co xõa trên ghế, mười ngón tay đan xen, hắn động thân tiến vào, nàng dồn dập thở dốc, vươn tay leo lên đầu vai hắn, dùng hết hơi sức ôm chặt hắn, tiếng rên rỉ bị đè nén truyền tới bên tai hắn thật rõ: "Chàng có trách thiếp không, thiếp nói chậm... ba năm, thiếp cũng nguyện cùng ngũ lang bạc đầu chẳng xa nhau." Thân thể hắn cứng đờ, chỉ động thân tiến vào sâu hơn, nàng đột ngột ôm chặt hắn, móng tay đâm vào đầu vai hắn, dồn dập rên rỉ thở dốc dây dưa, tất cả đắm chìm ở trong dục vọng vô tận.

Tộc Hách Liên giỏi chuyện chăn gối hưởng lạc. Hách Liên Du mặc dù không có thói quen cổ quái kia, lại thừa kế sự dũng mãnh của tộc, trên giường yêu cầu nhiều lần, nàng kiệt sức liên tiếp cầu xin tha thứ, hắn đưa tay đỡ nàng lên cau mày: "Thân thể này hơi yếu, nên bồi bổ tốt lên mới được." Nàng sức cùng lực kiệt, hơi sức nói chuyện cũng không còn dư lại, chỉ vô lực nhìn chằm chằm hắn, không ngờ hắn ác ý cười một tiếng, nói: "Oh, luyện tập nhiều hơn mới phải." trên mặt Thượng Quan Mạn nhất thời nửa trắng nửa đỏ, nghiêng đầu đi không để ý tới hắn, hắn mới cười thôi.

Mắt thấy sắp đến bình minh, hai người chỉ sợ bị bách quan chiêm ngưỡng, thừa dịp bóng đêm hồi cung. Thượng Quan Mạn tham ngủ, lại mệt mỏi vô cùng, vừa dính vào gối ngủ, Hách Liên Du ở bên tai nàng dặn dò: "Tất cả đã xử lý thỏa đáng, ta đi nói với mẫu thân sau đó chúng ta có thể lên đường."

Nàng yếu ớt mở miệng: "Không bằng thiếp cũng đi gặp mẫu thân, cần gì làm lớn lên như thế." Thần sắc hắn ngưng đọng, chậm rãi kéo chăn gấm lại cho nàng, nói: "Không cần."

Hách Liên Du đến tẩm cung của Tô Lưu Cẩn, Tô Lưu Cẩn ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm, cung nữ chải tóc thấy hắn đi vào, muốn hành lễ, lại bị hắn không tiếng động cản lại, cung nữ khắp mọi nơi đều lui xuống. Hách Liên Du nhận lấy lược sừng tê giác kia, nâng một nhúm tóc đen của bà lên, nhẹ nhàng chải.

Tô Lưu Cẩn nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài trong gương đồng, không khỏi dịu dàng cười: "Lại nói, lần trước Thanh nhi chải tóc cho ta, đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, Thanh nhi, con còn nhớ rõ không?"

Hách Liên Du thấp nói: "Nhi thần nhớ, khi đó nhi thần sắp đi tới Tiền Tần, trước khi đi đã chải tóc cho mẫu thân."

Tô Lưu Cẩn cười nói: "Quả nhiên thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay, con đã có hài nhi của mình." Nói xong hơi ngẩn ra, giống như nhớ lại chuyện mất hứng gì, mỉm cười ở khóe môi chìm xuống, ánh mắt của Hách Liên Du chớp tắt: "Mẫu thân vẫn không bỏ được sao?"

Nụ cười của Tô Lưu Cẩn ngưng tụ: "Con bảo ta để xuống, được, ta cho con giữ nàng bên cạnh, nhưng con nhất định phải lập Huyên Nhi làm hậu." Đốt ngón tay của hắn cứng đờ, chậm rãi thả lược sừng tê giác kia lên bàn trang điểm lại, nhẹ nói: "Chuyện này không cần nói nữa, nhi thần có việc trong người, xin được cáo lui trước."

Tô Lưu Cẩn cất giọng kêu lên: "Thanh nhi!"

Thân ảnh của hắn đã xuyên qua cửa cung nặng nề, dần dần không còn thấy nữa.

Bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, Tô Lưu Cẩn hỏi: "Đã đưa chưa?" Đại cung nữ đáp: "Vâng"

Như đến cuối xuân, mới tháng năm đã cảm thấy hơi nóng, Thượng Quan Mạn mới tắm rửa cảm thấy mát mẻ rất nhiều, chỉ khoác áo khoác trắng thuần rộng thùng thình, tóc dài xõa vai, cách đồ trang trí, như có người đi vào, ở bên ngoài mỉm cười mở miệng: "Điện hạ, bệ hạ bảo nô tỳ mang canh tới cho điện hạ bổ dưỡng thân thể."

Oh. Bổ dưỡng thân thể, chợt nhớ tới ban đêm mông lung hình như nghe hắn hài hước mở miệng: " Thân thể này hơi yếu, nên bồi bổ tốt lên mới được." Trên má bỗng dưng nóng bỏng, âm thanh nhàn nhạt: "Đặt ở đó đi." Cung nữ bên ngoài nói nhỏ một tiếng: "Vâng" không tiếng động lui xuống. Nàng từ từ đi ra ngoài điện, quả thấy trên bàn con chân cao kế bên đồ trang trí có đặt một chén canh ngân nhĩ, muỗng bạc nghiêng đặt ở trong canh. Nàng không nhịn được bưng lên, đầu ngón tay cầm muỗng uống từng muỗng từng muỗng, môi luôn mỉm cười.

Mặt trời chuyển qua, xuyên qua bức rèm che mịn, cái bóng lướt lên mặt nàng, chắc là ánh nắng quá mức chói mắt, trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy mơ hồ, lò hương sơn đỏ khắc hoa trước mắt dần dần mơ hồ. Tay nàng buông lỏng, đặt chén canh qua một bên, chỉ nghe đáy chén đụng vài lần. Một tiếng "phịch", trước mắt long trời lở đất, nàng lảo đảo đi vào trong nội thất, chưa đi vài bước, mềm nhũn ngã lên cái ghế bên cạnh.

Trong điện im ắng yên tĩnh, hắn một đường vào điện, cũng không có người thông báo, chỉ thấy Thượng Quan Mạn nhắm mắt tựa vào ghế, tóc đen hơi ướt, dính vào trên mặt, làn do trắng nõn càng thêm sáng bóng.

Hắn cười nhẹ: "Sao ngủ ở nơi này." Nghiêng người liền muốn ôm nàng vào trong giường, bên tai lướt qua đáy mũi nàng, hình như không cảm nhận được hơi thở ra vào. Thân thể hắn bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, cong tay dò hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy như nước lạnh rét căm căm đổ xuống, lạnh đến đáy lòng, ngón tay cong cong cũng không nhịn được run rẩy, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nàng.

Lông mi dài của nàng như cánh quạt, bên má nhàn nhạt đỏ tươi, bên môi chứa đựng nụ cười, giống như là ngủ thiếp đi.

Nhiệt độ ở đáy mắt hắn chết đi từng chút, cuối cùng hóa thành tảng băng đông lạnh, quay đầu, liền thấy canh ngân nhĩ chưa uống xong trên bàn con, hơi ấm vẫn còn ở đây, vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của nàng. Ánh mắt thâm trầm của hắn bắt đầu khởi động, rũ mắt lạnh lùng cười nhẹ: "Ra là cái này." Hắn cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: "Mạn nhi, nàng chờ chút, ta sẽ tới cùng nàng." Liền uống sạch chén canh còn sót lại kia, ném lên trên đất, "Xoảng" chia năm xẻ bảy. Hắn khom người ôm nàng lên sải bước bước vào nội thất.

Hắn ôm nàng tựa vào đầu vai, đầu ngón tay xuyên qua tóc còn ướt của nàng, vô ý thức vuốt vuốt, ý thức như có chút mơ hồ, hắn ôm chặt nàng, nhất thời nhớ tới rất nhiều việc. Biết nàng sẽ không trả lời nữa, lại mỉm cười: "Mạn nhi, nàng có nhớ hay không..." Năm ấy đế vương và bách quan ở trên các, từ trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy bảo mã hương thơm đầy đường. Bên cạnh là một nhóm người vây quanh hò hét loạn lên, hắn chỉ nhìn qua một cái, trong trăm dân chúng, hỗn loạn xô bồ, chỉ có nàng hạc đứng trong bầy gà, thiếu niên áo trắng như vẽ, nụ cười yểu điệu như một cành hoa đào ở trong đám người.

Hắn tinh mắt cỡ nào, một cái liền nhận ra đó là cô gái giả trang, cảm thấy hắn nhìn chăm chú, nàng không hề cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, đôi tròng mắt kia sáng tỏ trong trẻo lạnh lùng như trăng thu, thẳng chiếu vào trong lòng hắn, nháy mắt động lòng.

Mang theo yêu kiều sợ sệt của nữ tử, nàng hốt hoảng thu hồi ánh mắt, chỉ chốc lát cách đám người, trong bóng đêm thân ảnh thật nhỏ yếu, chính hắn cũng không phát hiện đã lặng lẽ theo đuôi...

"Thảo dân tham kiến Thượng thư đại nhân."

"Thảo dân?"

"Phải"

"Chơi cờ không tệ."

"Không biết có may mắn chơi ván kế với đại nhân hay không."

Sau lưng hoa rụng rực rỡ, loạn đỏ như mưa, từ không trung cánh hoa rơi lên đầu vai mảnh khảnh của nàng, hắn không khỏi ngước mắt nhìn sang, lại thấy da thịt nhẵn nhụi như ngọc trên cổ nàng, ở ban đêm ẩn có ánh sáng, hắn không nhịn được giơ tay phất, cánh hoa từ đầu ngón tay bay xuống, nhìn vào con ngươi ấm áp của nàng.

Hắn mỉm cười: "Thì ra là một mỹ nhân hoa."

Đúng vậy, là một đóa hoa mỹ nhân, chưa báo động đã sáng lạng nở ra trong cuộc đời hoang vu khô khốc của hắn.

Hôm sau quốc tang, cả nước thương tiếc.

Dân gian tránh việc vui trong một tháng, tất cả mặc áo trắng. Khách trong quán trà cũng thưa thớt, tiểu nhị tựa lên khung cửa không khỏi buồn ngủ, có người gọi hắn: "Tiểu oa nhi, tỉnh dậy." Hắn miễn cưỡng mở mắt, liền thấy một thứ gì trắng bóc dựa sát vào, bị hù dọa giật mình, lần này tỉnh thật, mới thấy là một lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng, nhìn hắn mặc áo quần rách rưới, nghĩ đến là một tên ăn xin, liền tức giận, lại bởi vì bị người quấy rối mộng đẹp, tức quá nên hỏi: "Chuyện gì?"

Lão đầu kia cười hì hì: "Ta chỉ muốn hỏi trong hoàng cung rốt cuộc chết mấy người?" Ông vừa nói ra miệng, liền khiến tiểu nhị sợ mất hồn, run rẩy bưng bít cái miệng của ông: "Lão đầu ông không muốn sống rồi." Hắn nhìn chừng một chút, rốt cuộc bớt sợ, liền nói ra tin tức thỉnh thoảng nghe được: "Nghe nói trừ bệ hạ, còn có đế cơ Lâm Quan của Tiền Tần, hai người vì tình mà chết..." Lão đầu chậc chậc lên tiếng: "Nguyên là chết một đôi." Hắn liền cười hì hì không ngừng: "Không vội không vội, lão già ta đi ngay." Chợt lại kéo tóc: "Đứa trẻ hư kia hại chết lão đầu ta rồi, nếu bị tiểu Cẩn biết, còn không vặt hết lông mày của lão đầu ta sao." Quay đầu lại hỏi hắn: "Lão già ta trí nhớ không tốt, vào hoàng cung là hướng này phải không." Ông chỉ chỉ vào nơi xa.

Tiểu nhị ngơ ngác gật đầu, lão đầu kia liền cười hì hì rời đi, lúc này tiểu nhị mới phục hồi tinh thần lại, vung cái khăn trên vai, lầu bầu một tiếng: "Thật là một quái nhân, hoàng cung không phải chỗ ông đến được đâu." Nhìn về phía cửa cung rồi ngủ tiếp.

Trong một đêm Tô Lưu Cẩn già đi rất nhiều, khắp nơi trong cung treo lụa trắng, bà mặc áo trắng đi qua như u hồn, lão thần Cố quốc thương tiếc chỉ rối rít dâng tấu xin tân quân vào chỗ. Bà dưới cơn nóng giận phất tay áo ném tấuChương kia đầy đất, bà mới nhớ tới, khi Thanh nhi của bà sáu tuổi, đã lập lời thề nặng ở trước mặt bà, muốn cho người thương tổn bà trả lại gấp mười. Trong lòng bà liền có chỗ dựa vào. Vài chục năm qua, nó một lòng cũng chỉ muốn cứu bà ra ngoài, nhưng bà đã quên, Thanh nhi của bà khi đó cũng chỉ là đứa bé, đã phải mang theo trách nhiệm nặng nề như thế, bà làm mẫu thân, lại nhẫn tâm đẩy nó vào trong nước xoáy thù hận, mỗi ngày đều nguyền rủa, căm hận giống bà...

Nếu như Thượng Quan Mạn chưa từng xuất hiện, bà cơ hồ khó có thể tưởng tượng, Thanh nhi của bà, Thanh nhi không có ai quan tâm, sẽ có bộ dáng thật đáng buồn như thế nào.

Nhưng tất cả, đều đã muộn.

Có nội thị thông bẩm: "Thái hậu, Thượng Quan Uyên cầu kiến."

Tô Lưu Cẩn "khì" cười nhạt một tiếng: "Rất tốt, ta không phái người đi bắt hắn, hắn còn dám tới gặp ta." Chợt phất tay áo: "Truyền lệnh cấm quân, chém ngay tại chỗ." Lời còn chưa dứt một bóng trắng vèo vọt qua, bà cả kinh lảo đảo một cái, nội thị kia vội vàng tiến lên đỡ bà: "Thái hậu, bảo trọng phượng thể." Quay đầu liền quát lớn: "Thật là to gan, dám quấy rầy Thái hậu."

Một cung nữ theo đuôi mà đến cả kinh thẳng tắp quỳ lên trên đất: "Thái hậu tha mạng."

Tô Lưu Cẩn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một con chồn trắng toàn thân trắng như tuyết quay đầu nhìn bà, đôi con ngươi màu lam như lưu ly bình tĩnh nhìn bà, ngực bà va chạm: "Đây là..."

Cung nữ kia vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: "Thái hậu tha mạng, con chồn trắng này nô tỳ nhặt được ở Tây Uyển, nô tỳ vốn tưởng rằng nó sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, không ngờ hôm nay lại còn sống, đột ngột lại đụng đến Thái hậu, Thái hậu tha mạng..."

Bà nhạy cảm bắt được một từ, nhẹ nhíu mày: "Tây Uyển?" Bà nhớ, súc sinh hôm đó người phía dưới dùng để thử độc sau khi chết liền bị ném vào Tây Uyển, hôm nay sao lại sống lại. Trong đầu bà xẹt qua một ý nghĩ, vội vàng mở miệng: "Người đâu, mở quan tài của bệ hạ ra." Nói xong mới phát giác, đôi tay mình đã run không còn hình dáng.

Nội thị nghe vậy liếc nhau, cuối cùng run rẩy phụng mệnh đi, trở lại bẩm báo đã là bảy hồn mất ba hồn: "Hồi, hồi thái hậu, thi thể bệ hạ không cánh mà bay."

Quả nhiên... Trong lòng bà thở dài, nhất thời cũng phân không ra là vui hay giận. Vô lực kêu nội thị kia: "Cho Thượng Quan Uyên đi vào."

Thượng Quan Uyên ra mắt Thái hậu xong ra ngoài, đi ngang Ngự Hoa Viên. Mùa xuân đã hết, trong ngự hoa viên lại tràn đầy ý xuân, cả tay áo đầy hương, có một bóng dáng thướt tha đi tới từ bụi hoa, vạt áo tung bay, mặt mày dịu dàng. Hắn không khỏi dừng chân nhìn, nàng cũng căng thẳng cười nhìn hắn.

Hắn rũ mắt xuống thật thấp: "Đã lâu không gặp."

Nhu phi cũng không nhịn được cúi đầu: "Dạ, đã lâu không gặp." Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, khom người muốn rời đi, hắn đột nhiên gọi lại nàng: "Huyên Nhi." Nàng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy mắt phượng của hắn híp lại, nụ cười như nắng ấm ngày đông: "Nghe nói trong cung mới trồng Ngũ Nguyệt Tuyết Khai, có thể đi xem với ta không."

Nàng ngớ ngẩn, gió nhẹ quất vào mặt, khắp mọi nơi đều thơm, nàng nhẹ nhàng cười lên: "Được."

Ngày kế, tân đế Hách Liên Khuyết lên ngôi đại bảo, Thượng Quan Uyên nhiếp chính phụ tá, đợi mười năm sau tân đế thân chính.

"Mẫu thân" thanh âm trẻ con mềm nhũn kêu một tiếng, mới vừa vào bên trong phòng liền bị đám người phía sau ôm lấy hai chân. Thượng Quan Mạn quay đầu, liền thấy một đôi mắt màu lam vô tội của Hách Liên Khuyết nhìn chằm chằm, nó giòn giã mở miệng: "Tối nay Yêu nhi muốn ngủ với mẫu thân."

Trong lòng nàng mềm nhũn, cười nói: "Biết rồi." Vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa có tiếng kêu nhỏ: "Yêu nhi!" Hách Liên Khuyết co rụt đầu, nhảy ra cửa đi như thỏ, ngoài cửa ánh nắng chiếu loạn, cách cành lá rậm rạp loang lổ rơi vào trên bóng dáng chạy xa của hắn. Hách Liên Du mặc áo lam rộng rãi thanh thản bước vào, đôi con ngươi tựa như trách tựa như than, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hử hử, lại đáp ứng nó."

Thượng Quan Mạn không nhịn được cười: "Yêu nhi thường ngày học tập nặng nề, thiếp thật sự không đành lòng từ chối nó." Hắn nhíu mày, chỉ ôm chặt eo nhỏ của nàng, thì thầm nhỏ nhỏ bên tai nàng: "Nương tử lúc nào mới biết đau lòng vi phu, chúng ta đã có hơn tháng không cùng phòng rồi." Nàng thoáng chốc đỏ mặt tới mang tai: "Cho dù không cùng phòng cũng không cản được chàng tới bên cạnh..." Hai tay hắn dùng sức khẽ kéo, đã ôm nàng tới dựa vào trên bàn trà sát tường, nàng hơi sợ, vội vàng đẩy hắn: "Hôm nay Diệu Nhi và Phản Ảnh sẽ tới."

Hắn hiểu sai ý: "Oh, ta bảo Đỗ Minh ngăn bọn họ lại."

Nàng nhất thời không biết nên khóc hay cười, tức nói: "Yêu nhi vẫn còn ở bên ngoài đấy."

"Nó đã làm chuyện thật có lỗi với cha, nhất thời sẽ không trở về."

Nàng còn muốn nói, hắn cúi đầu, dùng hôn ngăn lại.

Hơn một tháng sau, truyền đến tin tức Thượng Quan Mạn có thai, nhiều người nhốn nháo tụ tập trong sân nhỏ. Đỗ Minh và Bàn Tử ở một bên đánh cuộc là nam hay nữ, Thanh Thụy đứng cúi đầu, Diệu Dương hưng phấn vây quanh Thượng Quan Mạn líu ríu nói không ngừng. La cô giải quyết dứt khoát: "Điện hạ thích chua, lần này tiểu bệ hạ lại thêm đệ đệ cho xem."

Hách Liên Khuyết giận, nghiêng lỗ tai nương đến bụng Thượng Quan Mạn, giây lát bộ mặt phớt tỉnh ngẩng mặt: "Là muội muội."

Diệu Dương kinh ngạc nói: "Yêu nhi, sao con biết là muội muội." Hách Liên Khuyết xoay mặt: "Ta chính là biết." Nó nhìn Hách Liên Du, một tay ôm lấy eo Thượng Quan Mạn: "Phụ thân có mẫu thân là đủ rồi, muội muội là của ta." Hách Liên Du lơ đễnh chau chau mày, ngược lại chọc cho La cô và Diệu Dương cười ha ha không ngừng.

La cô âm thầm kéo Diệu Dương: "Điện hạ, khi nào người và Phản Ảnh công tử sẽ có chuyện tốt đây..." Diệu Dương nghe vậy nhếch lông mày trừng mắt: "Không cho nói ta với hắn." Rốt cuộc len lén nhìn Phản Ảnh mỉm cười không nói bên cạnh, thấy hắn như có phát hiện nhìn sang, lại hừ một tiếng nghiêng đầu đi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã ba năm.

Vào ngày xuân, trúc xanh yếu ớt, gió nhẹ ấm áp, một đứa trẻ có hai búi tóc đứng ở trên đất viết chữ vẽ tranh, chỉ thấy môi hồng khẽ mím, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt đen bóng, dưới tay nó vẽ ra không phải gì khác, đều là Âm Dương Bát Quái, Thiên Địa Càn Khôn.

"Phỉ nhi"

Thanh âm trẻ con từ xa xa vang dội, nó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lên nhìn nam hài dần dần đi tới, lịch sự vỗ vỗ bụi bậm trên áo, tóc đen mềm mại chải thành đôi búi tóc, nổi bật lên một đôi mắt phượng đen nhánh sáng ngời. Hách Liên Khuyết đến gần, nhìn thấy búi tóc mềm mại của nó, lòng đùa cợt nổi lên, không nhịn được giơ tay lên ngắt tóc nó.

Nó nâng đầu ngón tay út lên, làm như muốn kéo xuống, Hách Liên Khuyết giận: "Không cho kéo."

"Ca ca, Phỉ nhi không muốn búi tóc."

"Câm mồm, nữ hài tử đều búi tóc."

Hách Liên Phỉ híp mắt phượng, ánh mắt sáng tắt: "Phỉ nhi không phải nữ hài tử mà."

"Ta nói ngươi phải thì phải, phải nghe lời ca ca nói."

"... phía dưới ca ca có chim nhỏ, Phỉ nhi cũng có, ca ca cũng là nữ hài tử."

Hách Liên Khuyết không nhịn được rống nó dữ dội: "Ngu ngốc, ta không phải!"

"Rõ ràng là phải..."

"Câm miệng!"

Bóng dáng của một lớn một nhỏ, rốt cuộc nắm tay càng lúc càng xa.

Rì rào, rừng trúc nhẹ vang lên.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play