―― Có phụ thì mới có tử, có mẫu tất nhiên có nữ nhi, lời này một chút cũng không sai.
”Buông ra, nhi tử, ngươi cũng nên cai sữa đi, lão nương ta ra ngoài đi dạo
ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Ta có chút không kiên nhẫn kéo đại nhi tử đang dính như kẹo mè xửng ra, phiền chết..., tiểu tử chết tiệt!
Thật là, ngày hôm qua còn tới châm chọc ta, mấy ngày trước còn tới lợi dụng
ta, hôm nay lại nổi hứng chơi trò thâm tình? Đáng tiếc mặc dù bản tiểu
thư muốn tìm nam nhân tốt, nhưng cũng không để mình bị xoay vòng vòng.
”Phiêu Phiêu, người muốn ra ngoài đi dạo đương nhiên là không thành vấn đề,
chỉ là ít nhất phải nói cho ta biết, người muốn đi đâu?” Hạ Hầu Dận căn
bản không thèm để ý đến sự buồn nôn của ta, tự nhiên hỏi.
”Ta nhớ phụ mẫu không được sao?” Ta trừng hắn, ai vô tình giống nhà đế vương các người, ta rất có tình người.
”Vậy sao? Thì ra là muốn nhanh chóng thăm Thái Sư.” Vừa nghe ta nói như thế, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn ta, vẻ mặt ôn hòa rất nhiều.
”Đúng vậy, nếu không ngươi cho rằng ta làm sao, bỏ trốn?” Vậy cũng phải có người trốn cùng ta chứ.
”Phiêu Phiêu, đi sớm về sớm, đêm nay ta ở Phi Phượng cung chờ người cùng nhau
ăn cơm.” Hạ Hầu Dận không tính toán việc ta dùng từ vô lễ, từ từ buông
ta ra, nhưng để lại một câu nói vô cùng mập mờ, cái gì gọi là chờ ta?
Sao ta cảm thấy được đây là kiểm tra giờ giấc vậy? Là muốn xác nhận hôm
nay ta có quay về hay không trở lại.
”Đã biết rồi, đến gần tối ta sẽ trở lại.” Ta bất đắc dĩ nhận lời, nữ nhân trong cung này đúng là
không tự do, ai, không phải chỉ là muốn đi ra ngoài chơi một chút à, còn bị người nhìn chằm chằm.
Ừm, lại nói, mình đến nơi này,
còn chưa có gặp qua nữ nhi Hạ Hầu Lâm trong truyền thuyết kia, không
biết rốt cuộc nha đầu kia chạy đi đâu, lần sau gặp được nhất định phải
lãnh giáo một chút bí quyết, ta rất không cam lòng, ta chỉ muốn xuất
cung một lần, sau đó thì không bao giờ trở lại ok, oa kaka.
”Đi đi, chú ý an toàn.” Hạ Hầu Dận vỗ vỗ đầu của ta, bộ dạng mười phần gia trưởng.
Ta đen mặt, chỉ là lúc này không có thời gian cùng hắn so đo, tránh khỏi
so đo một chút hắn lại không cho ta đi ra ngoài thì mới gọi là hỏng bét, vì vậy ta leo lên kiệu, vẫy vẫy khăn tay với Hạ Hầu Dận, rời đi.
Mặc dù nhìn ra được người này rất có cảm tình đối với Phiêu Phiêu, nhưng
cũng không biết tại sao, ta đối với hắn cũng có cảm động, từng có cảm
giác, cũng thừa nhận hắn rất tuấn tú, nhưng chỉ là không có biện pháp
tiến đến mức yêu.
Xem ra ta được dạy dỗ ở nền giáo dục quá hiện
đại, đối với nhà có một nam nhân tốt, chỉ có thể đơn thuần để thưởng
thức, không có cách nào động tâm. Ai, suy nghĩ một chút thật đáng tiếc,
thế nào nam nhân này lại chính là Hoàng đế đây, nếu mà không phải, không phải ta đây có thể an tâm yêu thích? Ta lắc đầu một cái, ghét, người ta không có may mắn đó, soái ca này, xem ra ta không có cách nào nhúng
chàm, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chẳng qua ta suy nghĩ lung tung đến cửa cung thì ngừng lại, một soái ca khác chặn đường của ta.
Ta vừa vén rèm lên nhìn, là tiểu nhi tử kia của ta, đang bày ra bản mặt thối tha hồ đồ nhìn ta.
Kỳ quái, chẳng lẽ bị đại nhi tử của ta khi dễ? Phu Phu gây gỗ?
”Du, ngươi làm sao vậy?“. Không biết từ lúc nào, bị hắn mãnh liệt yêu cầu dùng cái tên này để xưng hô.
”Người muốn đi đâu? Hoàng huynh lại có thể cho người xuất cung?” Tiểu nhi tử
bày ra mặt thối nhìn ta, giống như ta làm chuyện sai lầm nghiêm trọng.
”Ta xuất cung thì sao, ta cũng không phải phạm nhân, muốn đi nơi nào cũng
không được.” Ta nháy nháy mắt, cực kỳ bất mãn nhìn Hạ Hầu Du, tiểu tử
này làm sao vậy? Thế nào còn kịch liệt hơn ca ca của hắn?
”Dĩ
nhiên không được, sao nữ quyến trong cung có thể tùy ý xuất cung, trở về trở về, nếu người nhàm chán, ta cùng với người.” Hạ Hầu Du nhăn mặt, bộ dạng sợ ta chạy mất, nhìn ta nổi nóng.
Mẹ nó, coi như bà cô ta
chạy mất thật cũng không liên quan chuyện của ngươi, huống chi, người ta cũng không phải chạy trốn có được hay không, đúng
là được hoàng đế bệ hạ phê chuẩn xuất cung thăm người thân đấy!
Hoàng đế đã phê chuẩn, tại sao tiểu tử ngươi không đồng ý?
”Tiểu tử chết tiệt, tránh qua một bên, hôm nay bản tiểu thư muốn xuất cung
thì thế nào? Ngươi không phục, Hoàng đế lão ca của ngươi cũng đồng ý,
ok?” Tiểu tử này nổi điên làm gì? Còn có, sao hai huynh đệ bọn họ lại sợ ta ra ngoài như vậy, chẳng lẽ nói, bọn họ vô hình chung hiểu rõ ý đồ
xuất cung của ta?
Ta chùi chùi mặt, kỳ quái, không có viết ý nghĩ của ta à, hay là nói bọn họ quá thông minh?
”Phiêu Phiêu, bên ngoài cung không có gì hay, không có việc gì tại sao người
muốn xuất cung, trước là như thế này, hiện tại mọi việc đều quên vẫn là
như vậy. Ở lại trong cung, ở lại bên cạnh chúng ta không tốt sao?” Hình
như tiểu nhi tử bị kích động, nói chuyện rất kỳ lạ.
Ta ngơ ngác
nhìn hắn, đột nhiên linh quang lóe lên, hắn nói, thì ra Đoạn Phiêu Phiêu muốn xuất cung, cho nên nói hai huynh đệ bọn họ đối với việc này duy
trì đề phòng cao độ?
Gặp quỷ, Đoạn Phiêu Phiêu này, thì ra còn
có chút đầu óc, rõ ràng muốn tìm tự do thôi, chỉ là như vậy ta đây thảm, nếu bọn họ theo dõi gắt gao, ta bỏ trốn như thế nào hả.
”Ta đi
thăm phụ mẫu ta một chút cũng không được? Hạ Hầu Du, ta không phải phạm
nhân, ta muốn cái gì các ngươi càng không xen vào được, hơn nữa, nếu như ta muốn xuất cung, không phải các ngươi không cho thì ta liền không
đi.” Ta mệt mỏi trừng mắt liếc hắn một cái, tâm tình chợt rất phức tạp,
chỉ là, vì cái gì bọn họ không chịu để cho ta xuất cung đây? Cho dù là
không có Thái Hậu cũng sẽ không làm sao, nếu Hạ Hầu Dận ưa thích Đoạn
Phiêu Phiêu, để nàng tự do không phải càng thêm tốt sao? Giữ ở bên người nhìn nàng khổ sở, giày vò lẫn nhau, cần gì phải vậy?
Ta lắc đầu một cái, không hiểu sao người này thích tự tìm phiền não như vậy.
Thật là, cả đời người, cần gì khiến cho phức tạp như vậy.
”Là như vậy hả? Ha ha, nhân tiện ta đi cùng người đi, nếu mẫu hậu muốn xuất môn, nhi tử cùng đi cũng là một chút hiếu tâm mà.” Hạ Hầu Du không tức
giận, nghe được ta nói ta muốn về nhà, cặp mắt hồ ly lóe sáng, sau đó
cười ha hả nhảy lên kiệu, ghét, ta lớn như vậy, lại có thể cùng ta giành kiệu!!
Không phải nam nhân nên đi bộ hoặc là cưỡi ngựa đi?
Nhưng mà ta còn chưa kịp trừng mắt liếc hắn một cái, người này đã tự mình bế
ta lên ngồi trên đùi của hắn, sau đó rất là thần bí ra lệnh cho kiệu
phu, cho nên, khi ta còn đang chưa kịp kháng nghị, kiệu được nâng lên,
mở đường.
Tiểu tử chết tiệt!
Chỉ có điều không đợi ta mở
miệng, Hạ Hầu Du lập tức ôm chặt ta cười hì hì, điều chỉnh cho ta một tư thế thoải mái, “Phiêu Phiêu, hôm nay dậy sớm chứ, rất buồn ngủ phải
không, lại đây, nằm trong lòng ta ngủ một chút, chờ đến Phủ Thái Sư ta
gọi người, ai, tại sao người cứ muốn xuất cung chứ? So với Thái Sư chúng ta kém thân thiết hơn sao?” Tiểu nhi tử ôm ta, nói xong, bỗng nhiên
toát ra một loại tịch mịch và đố kỵ.
Chẳng qua ta không nghĩ
nhiều, thiêm thiếp tựa vào ngực Hạ Hầu Du, buồn ngủ. Hắn vừa nói như thế ta đúng thật có chút mệt nhọc, nghĩ tới cái ôm ngày hôm qua của Hạ Hầu
Dận, còn có rất nhiều chuyện quá khứ rất nhiều chuyện hiện tại, một đêm
không ngủ, sáng sớm vội vàng muốn xuất cung, lại dậy thật sớm, đích thực không ngủ một giấc ngon, hơn nữa dưới khuôn mặt nhìn như tuyệt mỹ của
Hạ Hầu Du lại là một vóc dáng cường tráng, lồng ngực dày rộng, trên
người hắn còn có hương vị nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, khiến cho ta
buồn ngủ.
”Đương nhiên là bởi vì nhớ nhà.” Trong mơ màng nghe
được câu hỏi của tiểu nhi tử, ta dựa vào cảm giác trả lời. Đúng vậy,
người nhà, không biết vì sao, nghĩ đến Đoàn Ly, ta vẫn có chút xúc động. Dù sao, ở thế giới này ông ấy là phụ thân ta.
Phụ thân, mẫu thân, ca ca......
Nghĩ tới, ta nhịn không được đỏ hốc mắt, thật sự, rất nhớ nhà.
”Nhà sao? Chẳng lẽ, ở trong lòng của Phiêu Phiêu, chúng
ta không tính là người nhà hả??” Câu hỏi của tiểu nhi tử rất cảm tính.
Ta lắc đầu một cái, “Không phải như thế, nhưng, cũng không giống như
vậy.” Nơi hoàng cung ấy, người ta có thể thấy được chân tình sao? Cho dù ta có thể thấy Hạ Hầu Dận và Hạ Hầu Du đối với ta dung túng, ta vẫn
không có cách nào cảm thấy tự do tự tại ở nơi ấy.
Ta muốn xuất
cung, ta muốn tự do, ta muốn trở về làm Tần Phiêu Phiêu tự do tự tại, ta đã ngủ mê mệt trong ngực Hạ Hầu Du, nhưng mà trong mộng của ta, vẫn là
thanh sơn lục thủy, trời cao biển rộng như cũ.
Hoàng cung, không phải là nơi ta có thể yêu.
Nữ nhân có thể vì tình cảm mà ngay cả mọi thứ đều không cần, nhưng ta, không cách nào vì yêu mà có thể vứt bỏ mọi thứ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như ta nghe được tiểu nhi tử nỉ non, “Phiêu
Phiêu, ở lại, ở lại bên cạnh chúng ta, đừng nghĩ rời khỏi chúng ta, có
được hay không? Ở lại, ở lại...... Bên cạnh......ta”
”Phiêu Phiêu, tỉnh tỉnh, đến.” Đang lúc ngủ say bị Hạ Hầu Du đánh thức, ta dụi mắt, ưm, thật sự buồn ngủ quá, nhưng mà nghĩ đến gặp phụ mẫu lão ca nói không chừng có thể trốn ra khỏi cung sớm một chút, ta nghĩ đến đó thì
hăng hái, có điều nghĩ đến tên Hạ Hầu Du này theo bên cạnh, thì ta cao
hứng không nổi.
Ưm, ta cũng không thể trước mặt hắn nói ta muốn bỏ trốn.
Luôn có cảm giác, nếu ta nói hoặc làm như vậy thật, người này sẽ cực kỳ tức giận.
Chỉ là quái lạ, hắn tức giận làm cái gì.
Suy nghĩ một chút, nghĩ cũng không thông suốt, cuối cùng quyết định không
nghĩ nữa, nhảy xuống kiệu, ngoài cổng có người vào thông báo, ta ngẩng
đầu quan sát phủ Thái Sư một chút, rất khí thể, nhưng cũng rất đơn
giản, sự đơn giản này thuộc loại đơn giản tự nhiên mà trang nghiêm,
không quá xa hoa, hiện đại thịnh hành phong cách đơn giản xinh đẹp.
Nhìn ra được, gia đình này, chí ít đương gia (chủ nhà) rất có phẩm vị.
”Thế nào? Cũng không nhận biết nơi này sao?” Hạ Hầu Du nhìn ta đánh giá, không nhịn được hỏi.
Ta gật gật đầu, “Đúng vậy, không nhớ rõ, nhưng hình như cảm thấy rất quen
thuộc.” Ta cười cười, quen thuộc không phải bởi nhà cửa, mà là loại
phong cách này.
Lúc này, vội vàng chạy ra mở cửa, là một lão nhân tinh thần khỏe mạnh, rất có bộ dáng thế ngoại cao nhân, còn có một
người vừa nhìn liền thấy được tuổi tác đã lớn nhưng là đoan trang xuất
trần dĩ nhiên là trung niên mỹ nữ, còn có một người nữa rất suất ca (đẹp trai) tư thế hiên ngang, vừa nhìn liền biết sự nghiệp thành công.
Hẳn là, chính là phụ mẫu ta còn có đại ca nữa.
Ưm, quả nhiên đều là nhân trung long phượng, nhưng mà đúng là cưng chiều
tiểu nữ nhi đến vô pháp vô thiên, nhưng so với mềm yếu dễ bị bắt nạt vẫn tốt hơn nhiều.
”Phiêu Phiêu...... Không, Thái hậu.....
.” Thấy ta, bọn họ đều rất kích động, một đám người dường như hận không
thể nhào đến, chỉ là thời điểm thấy Hạ Hầu Du bên cạnh ta cũng kiềm chế
được, sau đó dùng hai mắt lưng tròng nhìn ta, cuối cùng hành lễ theo lễ
nghi.
Nhìn thấy bọn họ, ta cũng không biết tại sao, tự nhiên nảy
sinh một loại tình cảm nhu mộc, cứ như vậy rất muốn xông tới, để cho bọn họ ôm ta, gọi tên của ta, Phiêu Phiêu.
Nhưng không thể, Hạ Hầu
Du ở đây, mà ta, thân phận là Thái hậu, là quả phụ tôn quý của hoàng
thất, mà không phải muội muội, hài tử của bọn họ.
Cho nên ta chỉ
có thể nhìn bọn họ quỳ xuống hành lễ, nhìn bọn họ xúc động run rẩy, ta
hít hít cái mũi, bảo bọn họ đứng lên, đi theo bọn họ cùng vào viện, đi
tới phòng khách ngồi xuống.
Hạ Hầu Du đi theo vào, ngồi sát bên
cạnh ta, ta cũng không biết tại sao, cảm giác ánh mắt hắn nhìn Đoạn Ly,
Đoạn phu nhân còn có đại ca ta Đoạn Tư Tồn kia, tràn ngập cảnh giới và
phòng bị, mặc dù Đoạn Ly tự nhiên trang nhã, giả bộ giống như không việc có gì, thăm hỏi theo quy củ, trò chuyện việc nhà cùng ta, nhưng trong
đôi măt lanh lợi kia rõ ràng vẫn cảm thấy cái gì, ta thấy ông lo lắng
thở dài với ta, trong mắt là sự bất đắc dĩ, còn có sự thâm tình nồng đậm của từ phụ (cha hiền).
Về phần Đoạn phu nhân, tuyệt đối là kiểu
nữ tử tôn quý điển hình của thời đại này, yêu phu ái tử, nhìn ta, nghe
ta nói chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, để ta làm nũng nói những lời như
ta nhớ bọn họ, chỉ thiếu chút nữa rơi nước mắt, thứ cảm xúc này cũng
khiến ta hận không thể không rơi lệ.
Ô ô ô, người ta muốn đến ôm
bọn họ, cũng vì Hạ Hầu Du đáng chết ở chỗ này, làm hại ta cả người không thoải mái, phải bày ra bộ dạng của Thái hậu, ghét, thật đáng ghét.
Ta đỏ mắt liếc hắn một cái, bỗng nhiên hắn lại dán mắt nhìn ta ngơ ngẩn,
thật lâu sau, bỗng nhiên hắn lại gần bên tai ta, nhỏ giọng mở miệng, “Ta đi ra ngoài một lát, cho người nửa canh giờ, nói lời từ biệt với Thái
Sư và phu nhân, ta chờ người ở bên ngoài.” Nói xong, hắn xoay người, sải bước bỏ đi ra ngoài.
Ta ngẩn người, hoàn toàn không rảnh suy
nghĩ tại sao bỗng nhiên hắn chịu rời đi, nhưng mà rời đi là tốt rồi, ta
bị hắn gò bó muốn chết, vì vậy ta lập tức nhảy lên, lao vào trong lòng
của mẫu thân, khóc nức nở.
Lập tức, trong nhà chỉ còn lại tiếng khóc.
Chuyện ta mất trí nhớ bọn họ đều đã biết, nhưng lúc trước không gặp thì thôi, hôm nay gặp được, tự nhiên cả nhà khóc thành một đoàn, ta cũng
không biết mình làm sao, cảm giác tủi thân, trong lòng khổ sở, gặp bọn
họ, thật sự là khiến cho tất cả bộc phát, giống như bọn họ thật sự là
người nhà của ta.
Thế nhưng, thật ra thì không phải là không đâu? Bọn họ, vốn chính là người nhà của ta.
Bởi vì, Đoạn Phiêu Phiêu chính là ta, ta chính là Đoạn Phiêu Phiêu.
”Phiêu Nhi, nương thật nhớ con muốn chết, hài tử đáng thương, mấy ngày nay đã
gầy, nếu có thể, nương rất muốn đưa con xuất cung.” Đoạn phu nhân Trúc
Lâm Mặc nhìn ta, khóc đến nước mắt ào ào.
”Phiêu Nhi, đều do cha, bây giờ chỉ có thể nhìn con ở lại trong cung chịu khổ.” Mặc dù Thái Sư đại
nhân có một bộ dáng thế ngoại cao nhân, nhưng mà ái nữ thành nghiện.
”Phiêu Phiêu, nói với ca, tên khốn hoàng thượng kia có khi dễ muội hay không?” Ca của ta, thị lang bộ hình Đoạn Tư Tồn, có thể thấy được tính tình
không được tốt lắm, với lại chuyện gì cũng không quan tâm, là một người
có năng lực, nhưng mà trong lòng chỉ có muội muội là quan trọng nhất, từ lúc muội muội ta bắt đầu vào cung, cũng không làm tốt được một việc.
Nhìn bọn họ, lòng ta ấm áp, cảm giác được người sủng ái thật tốt vô cùng.
Ta ôm Đoạn phu nhân, cọ cọ trong ngực của bà, “Phụ mẫu, ca ca, mọi người
không cần lo lắng cho ta, ta không sao, thật sự không có việc gì, mặc dù ta đã quên đi quá khứ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân tiện ta cũng không
nghĩ tới những chuyện đau lòng đó, đối với hoàng cung này, cuối cùng
cũng hết hy vọng, nữ nhi cũng coi là bắt đầu làm người lần nữa.” Nói
xong, ta khóc, lúc này cuối cùng đã hiểu được, không phải bọn họ không
muốn đến thăm ta, mà là Hạ Hầu Dận không cho bọn họ đến thăm ta.
Đúng, sợ ta thật sự rời đi, nếu dựa vào năng lực của phủ Thái Sư, muốn cho
Đoạn Phiêu Phiêu biến mất, không phải là không làm được.
Mà trong lúc bọn họ, vương vấn không dứt được, mặc dù quá khứ cũng đã qua, nhưng cũng không ai có cách vứt bỏ hoàn toàn.
Cho nên, chuyện mới có thể biến thành cục diện như vậy, và ta, mới có thể không giải thích được xuyên qua.
”Phiêu Nhi, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng mà về sau, con dự tính
thế nào?” Đoạn Ly buồn bã nhìn ta, bộ dạng lo lắng trùng trùng.
”Phiêu Phiêu, nói với ca, muội thật sự muốn ở lại hoàng cung sao? Cuộc sống
như thế......” Đoạn Tư Tồn vô cùng sốt ruột, ta thật sự rất cảm
động, hiện tại ta, có một ca ca yêu ta, còn có phụ mẫu yêu ta.
Ưm, nếu phải nói có điều gì để tiếc nuối, phải là, vì sao một soái ca tốt
như vậy lại là ca ca của Đoàn Phiêu Phiêu nàng? Đây không phải là, đến
cả đường sống của ta cũng muốn bị mất......
”Con muốn xuất
cung, con muốn xuất cung!” Nhìn người nhà của ta, ta gằn từng chữ từng câu khe khẽ nói ra khỏi miệng, “Con không muốn tiếp
tục ở chổ đó, nhưng, con phải đợi thời cơ, phụ mẫu, đại ca, mọi người,
sẽ giúp con chứ?” Hôm nay về, chính là vì việc này.
Nhưng ta, trước giờ không hề lo lắng bọn họ sẽ cự tuyệt.
Đúng như ta nghĩ, bọn họ yên lặng nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu.
Lòng ta như thủy triều trào dâng, nhưng chưa kịp nói gì nữa, giọng nói của Hạ Hầu Du ở ngoài cửa vang lên.
”Mẫu hậu, đã đến lúc rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT