“Có việc gì sao?” Trừng mắt nhìn phía hồ ly nào đó đứng ở cửa sắc mặt đang cười đến rối tinh rối mù, ta trực tiếp bày ra bộ dáng vẻ mặt tiễn khách, người ta tâm tình đang sầu muộn cực kỳ, không đếm xỉa tới người rảnh rỗi, cho nên hồ ly nếu như thức thời tránh sang một bên cho ta, nếu không ta hung hăng...... Hung hăng...... Rút da hồ ly của ngươi!

“Ai nha, Phiêu Phiêu, người thật đúng là làm cho ta thương tâm, người ta ra cửa hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến muốn cùng người bồi dưỡng một chút tình cảm, bất quá, vừa trở lại kinh thành Hoàng thượng còn chưa có gặp đâu, trước hết là tới gặp người, chẳng lẽ nói Phiêu Phiêu một chút cũng không cảm động sao?” Hồ ly chính là hồ ly, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt muốn giết người của ta, một đường diễn giống thật vô cùng, còn làm bộ dùng tay áo lau hai giọt nước mắt sau đó bay tới bên cạnh ta, vẻ mặt u oán nhìn ta khóc kể.

Chẳng qua nếu ta tin chuyện hoang đường của hắn, ta sẽ đem đầu cho hắn làm cầu đá, hừ, mới vừa rồi hắn cười đến thực vui vẻ tràn trề, lúc này còn bày u oán cho ta xem? Ta hung hăng nhào tới nắm lấy da hồ ly của hắn, không đúng, là da mặt, sau đó dùng lực nhéo một cái, cười ác độc nhìn hắn mở miệng, “Vừa rồi ngươi đã nghe được những gì? Hả? Cười đến vui vẻ như vậy, đến đây đi, nói cho mẫu hậu của ngươi là ta đây nghe vui vẻ một chút, ok?” Ta cười đến vô cùng hung ác.

“Ai nha, Phiêu Phiêu, lão nhân gia ngài đang phát hỏa gì đâu? Vừa rồi người ta có cười sao? Vừa rồi cái gì người ta cũng không nghe thấy mà?” Hắn mờ mịt vô tội nháy ánh mắt trong suốt thấy đáy nhìn ta, vô tội so với Bao công còn vô tội hơn, chỉ kém không khắc đầy trên trán hai chữ thuần khiết mà thôi.

Ta vừa lòng buông tay ra, ném xuống nhi tử hồ ly một ánh mắt, gật gật đầu thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. hướng về phía hắn mỉm cười ngọt ngào. “Đáp đúng rồi, chính là như vậy, bảo bối, mới vừa rồi ngươi cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng đều không nghe được, biết chưa?”

“Được rồi được rồi, ta không có lắm mồm như vậy, dù sao nhìn đám nữ nhân kia ăn nghẹn ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.” Hắn nháy nháy mắt phối hợp ở trong phòng ta ngồi xuống, vẻ mặt tự nhiên so với chủ nhân là ta đây chỉ có hơn mà không kém, hắn vươn cây quạt ra híp mắt nhìn ta, “Cảm giác mấy ngày không thấy, người thật giống như có chút thay đổi, thế nào, cùng hoàng huynh hắn......”

“Haiz, dừng lại dừng lại, ta đối với hắn là bộ dáng mẹ ghẻ quan hệ hoàn toàn trong sạch, những thứ khác ta một mực không thừa nhận cũng một mực không nghĩ sẽ phát triển, có nghe thấy không, tiểu tử chết toi!” Mặc dù người này cho ta cảm giác thâm tàng bất lộ, tiếu lý tàng đao, nhưng mà nhìn hắn, ta chính là không có cách nào sợ hắn, hơn nữa, thói quen liền thổ lộ tâm sự. Có thể do tiểu tử này có sở trường làm cho người ta không có cách nào đề phòng hắn.

Ưmh, ta nhăn đầu lông mày nhìn hắn, rốt cuộc có chút hiểu vì sao tiểu tử này có hoa danh bên ngoài rồi, nữ nhân nhìn thấy hắn luôn tự động dán đi lên, nói lời trong lòng, nam nhân này thật đáng sợ, giống như biết đọc tâm vậy.......

“Chậc chậc, mẫu hậu à, lão nhân gia nói vậy nhưng có chút không đúng, hoàng huynh hắn đối với Thái hậu người nhưng là mối tình thắm thiết, tình vững hơn vàng, giống như Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi, tên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, lão nhân gia người cự tuyệt máu lạnh như vậy có phải hay không hơi quá.......” Tiểu hồ ly rung đùi đắc ý nhìn ta, nhưng là trong mắt không có một chút bi thương, còn có một chút mừng thầm.

Ta liếc ngang người kia một cái, thật là không mở bình thì ai biết trong bình kia chứa gì, “Hạ Hầu Du..... “ Ta miễn cưỡng phải kêu hắn.

“Ở đây” Hồ ly nhất thời nóng nảy xông đến.

“Ta nói, ngươi cứ như vậy chỉ sợ thiên hạ không loạn? Tiểu tử nói với ta lời nói thật, ngươi là thật sự hi vọng ta với lão huynh của ngươi cùng một chỗ đi? Khoác lác cũng không đặt bản nháp, làm như ta tiểu thư Tần Phiêu Phiêu là không có đầu óc sao?” Ta hung thần ác sát gõ trán của hắn, sau đó rống trở về, “Thật là ngốc, khó trách cho đến bây giờ vẫn chưa lấy được nàng dâu!” Ta nhéo da mặt hắn buông xuống kết luận.

Hạ Hầu Du không có tránh, chỉ vừa muốn cười lại không cười nhìn ta, le lưỡi, “Phiêu Phiêu, người ta lâu như vậy không có tới thăm người, người cũng không tỏ vẻ nhớ nhung một chút, người ta thật là buồn bã.....”

“Được rồi được rồi, ta rất nhớ ngươi, nói, đã đi nơi nào quyến rũ nữ nhân đây?” Ta rất không có thành ý trấn an hắn, ưmh, trên danh nghĩa hắn vẫn là nhi tử của ta, lão nương ta đây, đôi khi phải thực hiện nghĩa vụ dạy dỗ đứa bé nha.

“Phốc.......” Đáng tiếc Hạ hầu Du không cảm kích, trực tiếp phun một ngụm nước trà đầy đầu đầy mặt ta, ta còn không kịp nổi đóa, hắn đã bày ra bộ dáng bi thảm cực kỳ oán niệm.

“Phiêu Phiêu, không phải là người thực nghĩ vậy đúng không, trong lòng của người ta chính là cái đức hạnh đó sao? Ta không chấp nhận, người ta thực ngây thơ, người làm tổn thương trá tim thiếu nam của ta......” Tiểu nhi tử thút tha thút thít thể hiện bộ mặt vô cùng ngây thơ, đáng thương nhìn ta, vô cùng ủy khuất kháng nghị, “Phiêu Phiêu thật đáng ghét, người cũng không hỏi ta một chút, đã định tội chết cho người ta rồi, người ta nào có khắp nơi quyến rũ nữ nhân đâu.......”

“Được được được được, ngươi không có quyến rũ nữ nhân, ngươi chính là hết sức thực hiện nghĩa vụ của tuổi trẻ- phong lưu tiêu sái đi, hãy bớt nói nhảm thôi, ngươi tới đây làm gì, đừng nói với ta ngươi tới ăn trực đấy!” Ta cắt đứt hắn đang tố cáo dài dòng giả dối muốn chết, trực tiếp vào chủ đề chính.

“Cái này sao, chỉ là vừa về đến nhà liền nghe nói hoàng huynh gần đây dẫn đầu cải thiện quan hệ mẫu tử thân mật, người ta đương nhiên là người cầu tiến, tích cực đi theo thôi, cho nên, hôm nay tới cùng Phiêu Phiêu vô cùng đáng yêu, xinh đẹp cùng nhau ăn tối.” Nhi tử khụ hai tiếng thanh thanh cổ họng, sau đó rốt cục cũng đưa ra chính đề- quả nhiên là người đáng đánh đòn.

Ta im lặng nhìn hắn, hắn không ngừng phóng điện nhìn ta, chậc, tiểu tử này trời sinh hồ ly chuyển thế, cặp mắt kia, thực sự là- mười phần điện lực!

Bất quá cũng tốt, có hắn ở đây, Hạ Hầu Dận hẳn là có điểm phải thu liễm, nói thật, ta đối với loại thực hiện cải thiện quan hệ mẫu tử này một chút cũng không có hảo cảm!!!

Hắn tha ta đi, thật là! Tiếp tục như vậy ta thật sự sẽ nổi điên đấy.

Càng nghĩ càng phiền, bỏ lại hồ ly một bên, ta đứng lên muốn theo đường cũ trở về, không được, ta phải tìm chút chuyện để phát tiết, còn phải cẩn thận để suy nghĩ, rốt cuộc như thế nào mới thoát khỏi tình huống phiền toái trước mắt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play